Sau Khi Nhận Việc Ở Minh Phủ


Trong phòng tối om, chỉ có ánh đèn cao áp ngoài đường đang sáng, xuyên qua tấm rèm cửa sổ chưa kéo kín mỏng manh tràn vào phòng, miễn cưỡng lan tới được cuối giường.
Ôn Bạch chỉ cảm thấy gần quá rồi.
Hô hấp của Lục Chinh đang ở rất gần cậu, cơ thể cũng rất gần, dường như đang bao trùm lấy cậu một cách mất kiểm soát.
Dường như cơn chếnh choáng vì say lại quay trở về khiến đầu óc cậu quay cuồng, thậm chí Ôn Bạch còn cảm nhận được cảm giác vừa uống rượu đào tiên xong, từng đốt ngón tay ngứa ngáy.
“Tối quá…” Ôn Bạch cố gắng giữ bình tĩnh cho giọng nói của mình, không thể hiện ra tinh thần hỗn loạn, chỉ có mỗi hai chữ nhưng hao tổn rất nhiều sức lực, cuối cùng suýt kẹt lại giữa răng môi.
Khoảng cách này thực ra cũng chỉ tương đương với động tác ôm cổ vừa rồi nhưng rõ ràng vẫn có thêm vài điểm khác biệt, hơn nữa lẫn vào trong bóng tối, mọi cảm quan đều bị phóng đại vô số lần, quấn lấy từng ngóc ngách cơ thể cậu.
“Bật đèn được không anh?” Ôn Bạch hỏi.
Tiếng của Lục Chinh hơi khàn, “Mở đèn sợ em càng căng thẳng hơn, bởi vì nãy giờ em vẫn luôn nhắm mắt.” Vừa nói Lục Chinh vừa chạm nhẹ ngón cái lên mi mắt cậu.
“Vậy ạ…” Ôn Bạch cứng đờ.
Hình như mình chưa tỉnh táo hoàn toàn, cơn say vẫn còn đó, không thì tại sao cậu lại cảm thấy vừa rồi nhìn thấy rất rõ vẻ mặt và từng động tác của Lục Chinh? Nhưng Lục Chinh lại nói cậu vẫn luôn nhắm mắt.
“Cái đèn giường làm em khó chịu à?” Lục Chinh biết cậu bạn trai của mình đang căng thẳng đến mức nhắm chặt hai mắt mà cũng không tự biết, lúc nói “tối quá” rõ ràng còn hơi run rẩy.
Ôn Bạch đang rối bời, không nghĩ nhiều về câu hỏi của Lục Chinh, gật đầu lung tung: “Vâng.”
Nhưng trong lòng cậu biết rõ, không phải vấn đề nằm ở đèn, vấn đề nằm ở cậu.
Không phải cái đèn làm cậu khó chịu, chỉ là đột nhiên không dám nhìn thẳng vào đối phương mà thôi, chỉ thế mà thôi.
Ôn Bạch còn tưởng rằng mình giấu rất kỹ rồi.
Lục Chinh chống tay lên gối Ôn Bạch, hơi nâng cơ thể mình lên, tiếp đó hắn đặt hai lòng bàn tay mình vào hai bên thái dương của Ôn Bạch, nhẹ nhàng xoa bóp cho cậu, khác với hô hấp quấn lấy nhau trước đó, lần xoa bóp này mang theo ý tứ động viên.
Ôn Bạch từ từ bình tĩnh lại, mở mắt ra.
Dựa vào ánh trăng, cậu chỉ có thể nhìn thấy đường viền khuôn mặt của Lục Chinh nhưng cậu biết Lục Chinh cũng đang nhìn cậu.
“Em sợ à?” Lục Chinh hỏi.
Khác hoàn toàn với động tác dịu dàng trên tay, giọng của Lục Chinh khàn đặc.
Trái tim Ôn Bạch đập càng nhanh hơn, giống như Lục Chinh có thể cảm nhận được cậu đang sợ hãi, cậu cũng cảm nhận được Lục Chinh đang kiềm chế.
Có điều ban đầu cậu cho rằng Lục Chinh kiềm chế rất tốt, hệt như hai bàn tay đang đặt trên thái dương của cậu kia, chỉ có ý muốn động viên, không có một tia kiều diễm nào.
Nhưng giọng nói lại không giấu được.
Ôn Bạch thật thà trả lời: “Hơi hơi ạ.”
Tình huống này cậu chỉ mới được học trên lý thuyết thôi, chưa có… kinh nghiệm thực hành.
Lục Chinh trầm mặc, hồi lâu sau mới nói: “Vậy thì chờ thêm một thời gian nữa.”
Nói xong, Lục Chinh chống tay định ngồi dậy nhưng lại bị Ôn Bạch kéo xuống, “Không phải em sợ anh, em chỉ hơi… sợ chuyện kia một chút.”
“Anh biết.” Lục Chinh hôn lên trán cậu, “Vậy nên anh mới nói chờ thêm.”
Ôn Bạch mím môi, không biết tại sao, tất cả những căng thẳng tiêu tan hết vào ngay lúc này.
“Vậy anh có muốn không?” Cậu khẽ hỏi.
Lục Chinh không ngờ Ôn Bạch lại hỏi câu này, nhất thời không trả lời ngay được.
Sự im lặng chính là đáp án cho Ôn Bạch, cậu hít sâu một hơi: “Vậy thì đến đi.”
Lục Chinh bị dáng vẻ “thấy chết không sờn” của cậu bạn trai làm cho dở khóc dở cười.
Hắn phất tay, thắp một ngọn nến trên bệ cửa sổ, ánh lửa nhu hòa in cái bóng của hai người lên mặt tường.

Vầng sáng không quá chói, mang theo một sự yên lòng khó giải thích được.
Lục Chinh nhìn người trước mặt mình.
Chuyện ngày hôm nay, quả thật không nằm trong kế hoạch, em ấy căng thẳng và sợ hãi là điều rất bình thường.
Bình thường thì bình thường nhưng Lục Chinh không muốn tiếp tục chuyện này dưới tình huống bạn trai đang căng thẳng và sợ hãi.

Hắn không tránh đi, vẫn duy trì tư thế ôm lấy cậu, nói: “Em vẫn chưa chuẩn bị xong.”
Dứt lời, Chu Tước mới nhận ra gì đó.
Lục Chinh phất tay tạo một kết giới, một tia sáng màu vàng chạy vòng quanh căn phòng.
Đế Thính: “Rượu đào tiên kia do ai mang đến?”
Ôn Bạch vẫn đang chăm chú nhìn vào mắt Lục Chinh, khiến trái tim hắn mềm nhũn, “Chúng ta còn rất nhiều thời gian, hãy chờ đến khi nào em chuẩn bị sẵn sàng.”
Chung Thời Ninh cảm thấy kỳ lạ nhưng không hỏi nữa, chỉ đáp “vâng” rồi chạy đi, trước khi ra tới ngoài sân còn tranh thủ quay đầu lại xem thử.
Đế Thính vẫn yên lặng.
Lục Chinh: “…”
Giọng nói chẳng khôi phục bình tĩnh được mấy phần, thậm chí còn vì đang dỗ dành mà càng trầm hơn.
Bình thường thì bình thường nhưng Lục Chinh không muốn tiếp tục chuyện này dưới tình huống bạn trai đang căng thẳng và sợ hãi.

Hắn không tránh đi, vẫn duy trì tư thế ôm lấy cậu, nói: “Em vẫn chưa chuẩn bị xong.”
Ôn Bạch bỗng nở nụ cười, “Loại chuyện này, anh cho em thêm mấy ngày, mấy tuần, mấy tháng nữa, có khả năng em vẫn chưa chuẩn bị xong.”
Chu Tước: “…”
Hết thảy những điều muốn nói đều bị bóng tối nuốt chửng.
Lục Chinh không nói gì, thầm thở dài trong lòng.
Chu Tước và Đế Thính ở dưới tầng cảm nhận được kết giới của Lục Chinh, cả hai đồng thời ngẩng đầu nhìn lên tầng hai.
Đế Thính: “Nguyên Nguyên đâu rồi? Sao tôi không thấy nó?”
Hắn cũng muốn tự mình bình tĩnh lại nhưng hắn đâu phải thánh nhân, dừng tay trước thời khắc mấu chốt đã là cực hạn rồi, nhiều hơn nữa hắn không thể khống chế được, nhưng tóm lại không có điều có gì quan trọng hơn cậu.
“Tôi hỏi rồi, Ôn Bạch chỉ uống một ngụm.” Chu Tước chột dạ gãi mũi, “Qua mấy canh giờ là tan, còn có cả Lục Chinh ở đó, dùng linh lực khơi thông thì chưa đến một canh giờ là hết rồi.” Chu Tước càng nghĩ càng thấy mình thật oan uổng, “Tôi vẫn cho rằng chủ yếu vấn đề nằm ở Lục Chinh.”
Lục Chinh nghe thấy Ôn Bạch nói tiếp: “Chỉ cần người đó là anh thì không sao.”
Nhiệt độ trong phòng từ từ tăng lên, Ôn Bạch chợt nhớ tới một chuyện, giật mình đẩy Lục Chinh ra, “Chờ chút, Nguyên Nguyên đâu rồi anh?”
Cổ áo của Lục Chinh bị Ôn Bạch túm nên hơi nhăn.

Đôi con ngươi đen thẫm, hắn không nghĩ gì nhiều nữa mà chỉ hành động theo bản năng, hạ người hôn xuống.
“Bây giờ không sao.” Ôn Bạch nhắm mắt, “Sau này cũng không sao.”
Không biết sẽ phải chờ đến bao giờ.
“Trong tranh.” Trả lời xong, Lục Chinh cắn vào vai Ôn Bạch, tỏ rõ thái độ mất hứng.
Chu Tước “ừ” một tiếng: “Tôi biết, sáng nay chính tôi đưa nó qua đó.”
Cổ áo của Lục Chinh bị Ôn Bạch túm nên hơi nhăn.

Đôi con ngươi đen thẫm, hắn không nghĩ gì nhiều nữa mà chỉ hành động theo bản năng, hạ người hôn xuống.
Đế Thính: “…”
Đế Thính liếc gã: “Cậu mà tính gì là khách.”
Nụ hôn này bá đạo hơn bất kỳ lần nào trước đây.
Tập trung vào lại tầng hai, Chu Tước khoanh tay đứng dựa vào tường, mắt vẫn nhìn lên.
Trước khi Đế Thính tìm âm sai hỏi về con trai của Lục Chinh, bọn họ đang nói chuyện gì nhỉ?
Nhiệt độ trong phòng từ từ tăng lên, Ôn Bạch chợt nhớ tới một chuyện, giật mình đẩy Lục Chinh ra, “Chờ chút, Nguyên Nguyên đâu rồi anh?”
“Không phải chứ? Nhóc đèn mập đó nói còn chưa sõi, muốn đề phòng nó mà cần phải hạ cả kết giới này? Đến phòng tôi còn chưa cần…” Chu Tước chưa nói xong thì bị ánh mắt của Đế Thính cắt ngang.
Lục Chinh: “…”
Đối với những người như bọn họ, huyết thống quả thật là thứ dễ lợi dụng nhất.
Lục Chinh vừa bực mình vừa buồn cười, lúc này rồi mà còn rảnh rỗi nghĩ tới nhóc đèn mập, cứ coi như là con trai đi chăng nữa thì cũng không được.
Hình như là…
Chu Tước: “…”
“Trong tranh.” Trả lời xong, Lục Chinh cắn vào vai Ôn Bạch, tỏ rõ thái độ mất hứng.
Chung Thời Ninh nhìn Chu Tước, nói tiếp: “Đại nhân Chu Tước, con trai của anh cũng đang ở đó.”
Đế Thính: “Còn nữa, chỉ có cậu thôi, đừng dính dáng gì đến tôi.”
Ôn Bạch vô thức kêu lên một tiếng, giải thích: “Không phải, em sợ nó lát nữa không thấy chúng ta sẽ qua bên này tìm.”
Chu Tước: “Tôi tùy tiện nói vậy thôi.”
Con mẹ cậu.
Con trai biết đi xuyên tường đó.
Nụ hôn này bá đạo hơn bất kỳ lần nào trước đây.
Lục Chinh chống tay lên, nhìn thật sâu vào mắt Ôn Bạch, nếu như không phải ánh mắt của cậu quá vô tội, hắn cảm thấy rõ ràng cậu đang muốn giày vò mình.
Ôn Bạch bỗng nở nụ cười, “Loại chuyện này, anh cho em thêm mấy ngày, mấy tuần, mấy tháng nữa, có khả năng em vẫn chưa chuẩn bị xong.”
Lục Chinh phất tay tạo một kết giới, một tia sáng màu vàng chạy vòng quanh căn phòng.
“Giờ thì không vào được nữa.”
Chu Tước: “…”
Ôn Bạch đanh định hỏi ánh sáng vàng đó là gì thì một cơn gió ào qua cửa sổ, vừa vặn thổi tắt ngọn nến nhỏ đang cháy.
Hết thảy những điều muốn nói đều bị bóng tối nuốt chửng.
Đế Thính yên lặng, coi như ngầm thừa nhận.
“Bây giờ không sao.” Ôn Bạch nhắm mắt, “Sau này cũng không sao.”

Lúc này Lục Chinh lại không hạ cấm chế mà trực tiếp hạ kết giới luôn, muốn đề phòng ai có thể đoán được ngay.
Ôn Bạch vẫn đang chăm chú nhìn vào mắt Lục Chinh, khiến trái tim hắn mềm nhũn, “Chúng ta còn rất nhiều thời gian, hãy chờ đến khi nào em chuẩn bị sẵn sàng.”
Chu Tước và Đế Thính ở dưới tầng cảm nhận được kết giới của Lục Chinh, cả hai đồng thời ngẩng đầu nhìn lên tầng hai.
“Ý cậu là kết giới kia đề phòng con trai của cậu ta???” Trên đầu Chu Tước bay đầy dấu chấm hỏi.
“Đại nhân.” Chung Thời Ninh đang bưng đĩa trái cây ở bên cạnh sợ hết hồn, nhìn theo tầm mắt của bọn họ, “Xảy ra chuyện gì sao đại nhân? Hay là có ai tới?”
Hết thảy những lời muốn của Chu Tước đều bị ánh nhìn này quét sạch.
Chờ Chung Thời Ninh thực sự đi rồi Chu Tước mới xác nhận lại: “Tôi không nhìn lầm đúng không? Lục Chinh hạ kết giới?”
Sao đột nhiên lại chẳng nói chẳng rằng, đồng loạt quay đầu về một hướng vậy? Đáng sợ quá đi!
Lục Chinh không nói gì, thầm thở dài trong lòng.
Đế Thính liếc nhìn đồng hồ: “Vẫn còn sớm.”
Dạo gần đây các âm sai đã quen với việc buổi sáng Chu Tước đưa quả trứng sang chỗ con trâu già, buổi tối lại đón về, thoạt nhìn không khác gì đưa con đi nhà trẻ.
Đế Thính thu tầm mắt về, “Không có gì, cậu cứ bận việc của cậu.”
Chung Thời Ninh cảm thấy kỳ lạ nhưng không hỏi nữa, chỉ đáp “vâng” rồi chạy đi, trước khi ra tới ngoài sân còn tranh thủ quay đầu lại xem thử.
Vừa rồi vị trí mà bọn họ nhìn rất mơ hồ, Chung Thời Ninh không biết rốt cuộc chỗ nào của tầng hai có vấn đề, chỉ có Chu Tước đột nhiên ho khụ một tiếng.
“Ở âm ty chỉ có một mình tôi là khách.” Chu Tước bĩu môi, “Chẳng lẽ muốn đề phòng tôi?”
Chờ Chung Thời Ninh thực sự đi rồi Chu Tước mới xác nhận lại: “Tôi không nhìn lầm đúng không? Lục Chinh hạ kết giới?”
Đế Thính yên lặng, coi như ngầm thừa nhận.
Chu Tước chợt nhớ tới một chuyện, bụm tay ho khan.
Vừa rồi vị trí mà bọn họ nhìn rất mơ hồ, Chung Thời Ninh không biết rốt cuộc chỗ nào của tầng hai có vấn đề, chỉ có Chu Tước đột nhiên ho khụ một tiếng.
Chu Tước chửi “đệt”, hạ giọng nói: “Bao nhiêu năm rồi Lục Chinh chưa từng hạ kết giới này, rốt cuộc cậu ta muốn đề phòng ai!?”
Lục Chinh vừa bực mình vừa buồn cười, lúc này rồi mà còn rảnh rỗi nghĩ tới nhóc đèn mập, cứ coi như là con trai đi chăng nữa thì cũng không được.
Đế Thính sẽ không vô duyên vô cớ hỏi con trai của Lục Chinh đang ở đâu, nếu hỏi, nhất định là có việc.
Đế Thính vẫn yên lặng.
“Nhưng mà cũng dễ hiểu, Lục Chinh là nhà cũ bén lửa, chỉ cần một ngọn đuốc nhỏ thôi cũng đủ đốt sạch hết, năm đó tôi…”
Đế Thính: “…”
“Ở âm ty chỉ có một mình tôi là khách.” Chu Tước bĩu môi, “Chẳng lẽ muốn đề phòng tôi?”
Đế Thính không hiểu nổi mỗi ngày Chu Tước nghĩ gì trong đầu nhưng nói cũng rất đúng.
Đế Thính liếc gã: “Cậu mà tính gì là khách.”

Chu Tước: “…”
Đế Thính: “Hơn nữa đề phòng cậu cũng không cần phải dùng tới thứ này.”
“Nhưng mà…” Chu Tước dài giọng, chỉ vào đám người bận rộn ở ngoài sân, “Sắp đến giờ ăn cơm rồi, cậu có chắc lát nữa các âm sai sẽ không đi tìm bọn họ chứ? Lục Chinh không tính đến chuyện mấy thứ bên ngoài đều do Ôn Bạch bố trí, không chờ cậu ấy thì không ai dám bắt đầu à?”
Chu Tước: “…”
Con trai biết đi xuyên tường đó.
Con mẹ cậu.
Kết giới đề phòng con trai, gã đoán ra được lý do rồi.
Đế Thính vẫn đang suy nghĩ về kết giới, phớt lờ Chu Tước đang sắp nổi điên ở bên cạnh.
“Trước khi để ý đến con trai của người khác, về mà lo cho con trai của mình đi.” Đế Thính thản nhiên nói, “Hồn tranh bảo với tôi, dạo gần đây con trai cậu bắt đầu học tiếng trâu ọ rồi đó.”
Vị trí đó trên tầng hai, bình thường chỉ có Ôn Bạch, Lục Chinh và nhóc đèn mập lui tới, không có cấm chế nhưng chưa được sự cho phép các âm sai cũng không dám lên.
Lúc này Lục Chinh lại không hạ cấm chế mà trực tiếp hạ kết giới luôn, muốn đề phòng ai có thể đoán được ngay.
Sao đột nhiên lại chẳng nói chẳng rằng, đồng loạt quay đầu về một hướng vậy? Đáng sợ quá đi!
Đế Thính mở cửa sổ, gọi Chung Thời Ninh đến.
Đế Thính thu tầm mắt về, “Không có gì, cậu cứ bận việc của cậu.”
Chung Thời Ninh: “Sao vậy đại nhân?”
Chung Thời Ninh: “Sao vậy đại nhân?”
Đế Thính: “Nguyên Nguyên đâu rồi? Sao tôi không thấy nó?”
“A Vỹ mới từ văn phòng của ông chủ qua, nói Nguyên Nguyên đang ở trong bức Dắt Trâu chơi với người giấy, trông có vẻ chưa muốn đi ra, khi nào muốn ra hồn tranh sẽ gọi.”
Chung Thời Ninh nhìn Chu Tước, nói tiếp: “Đại nhân Chu Tước, con trai của anh cũng đang ở đó.”
Chu Tước “ừ” một tiếng: “Tôi biết, sáng nay chính tôi đưa nó qua đó.”
“A Vỹ mới từ văn phòng của ông chủ qua, nói Nguyên Nguyên đang ở trong bức Dắt Trâu chơi với người giấy, trông có vẻ chưa muốn đi ra, khi nào muốn ra hồn tranh sẽ gọi.”
“Đại nhân.” Chung Thời Ninh đang bưng đĩa trái cây ở bên cạnh sợ hết hồn, nhìn theo tầm mắt của bọn họ, “Xảy ra chuyện gì sao đại nhân? Hay là có ai tới?”
Dạo gần đây các âm sai đã quen với việc buổi sáng Chu Tước đưa quả trứng sang chỗ con trâu già, buổi tối lại đón về, thoạt nhìn không khác gì đưa con đi nhà trẻ.
Nếu không phải vì bị Đế Thính dọa rằng để thằng nhóc bên chỗ con trâu già quá lâu, rất có thể nó sẽ nhận trâu làm cha, nói không chừng Chu Tước sẽ để con ở trong tranh luôn.
Dứt lời, Chu Tước mới nhận ra gì đó.
Đế Thính sẽ không vô duyên vô cớ hỏi con trai của Lục Chinh đang ở đâu, nếu hỏi, nhất định là có việc.
Trước khi Đế Thính tìm âm sai hỏi về con trai của Lục Chinh, bọn họ đang nói chuyện gì nhỉ?
Hình như là…
Vừa rồi gã chỉ nghĩ tới uy lực của kết giới mà Lục Chinh hạ, quên mất nhóc đèn kia là con trai của Lục Chinh.

Khí tức của nó và Lục Chinh tương đồng, kết giới bình thường quả thực khó phòng được nó.
Đế Thính mở cửa sổ, gọi Chung Thời Ninh đến.
“Ý cậu là kết giới kia đề phòng con trai của cậu ta???” Trên đầu Chu Tước bay đầy dấu chấm hỏi.
Chu Tước: “…”
Đế Thính nhận lấy chén trà mà Chung Thời Ninh đưa tới qua cửa sổ, nhấp một ngụm, “Các âm sai không bao giờ lên tầng hai, chỉ có Nguyên Nguyên.”
Nếu không phải vì bị Đế Thính dọa rằng để thằng nhóc bên chỗ con trâu già quá lâu, rất có thể nó sẽ nhận trâu làm cha, nói không chừng Chu Tước sẽ để con ở trong tranh luôn.
“Không phải chứ? Nhóc đèn mập đó nói còn chưa sõi, muốn đề phòng nó mà cần phải hạ cả kết giới này? Đến phòng tôi còn chưa cần…” Chu Tước chưa nói xong thì bị ánh mắt của Đế Thính cắt ngang.
Ánh mắt như đang nhìn một thằng ngốc.
Hết thảy những lời muốn của Chu Tước đều bị ánh nhìn này quét sạch.
Chu Tước: “…”
Chu Tước chợt nhớ tới một chuyện, bụm tay ho khan.
Vừa rồi gã chỉ nghĩ tới uy lực của kết giới mà Lục Chinh hạ, quên mất nhóc đèn kia là con trai của Lục Chinh.

Khí tức của nó và Lục Chinh tương đồng, kết giới bình thường quả thực khó phòng được nó.
“Cậu không nhắc tới nên tôi cũng quên mất.” Chu Tước nói, “Nói như vậy, muốn phá kết giới của Lục Chinh, nhóc đèn mập kia ra tay sẽ dễ hơn chúng ta nhiều?”
Đế Thính không hiểu nổi mỗi ngày Chu Tước nghĩ gì trong đầu nhưng nói cũng rất đúng.
Đối với những người như bọn họ, huyết thống quả thật là thứ dễ lợi dụng nhất.
“Trước khi để ý đến con trai của người khác, về mà lo cho con trai của mình đi.” Đế Thính thản nhiên nói, “Hồn tranh bảo với tôi, dạo gần đây con trai cậu bắt đầu học tiếng trâu ọ rồi đó.”
Chu Tước: “…”
Chu Tước tặc lưỡi: “Chắc là Lục Chinh cũng nhanh thôi.”
Đế Thính: “Còn nữa, chỉ có cậu thôi, đừng dính dáng gì đến tôi.”
Cái gì mà so với chúng ta dễ dàng hơn? Tôi đây không rảnh đi tìm cách phá kết giới của Lục Chinh.
Chu Tước: “Tôi tùy tiện nói vậy thôi.”
Tập trung vào lại tầng hai, Chu Tước khoanh tay đứng dựa vào tường, mắt vẫn nhìn lên.
Lục Chinh chống tay lên, nhìn thật sâu vào mắt Ôn Bạch, nếu như không phải ánh mắt của cậu quá vô tội, hắn cảm thấy rõ ràng cậu đang muốn giày vò mình.
Đế Thính cảnh cáo: “Đừng có gây chuyện.”
Chu Tước: “Biết rồi.”
Kết giới đề phòng con trai, gã đoán ra được lý do rồi.
Chu Tước: “…”
Lục Chinh nghe thấy Ôn Bạch nói tiếp: “Chỉ cần người đó là anh thì không sao.”
Làm người từng trải, ngược lại gã không cảm thấy quá bất ngờ, cũng không có ham mê làm người xấu đi phá đám.
“Nhưng mà…” Chu Tước dài giọng, chỉ vào đám người bận rộn ở ngoài sân, “Sắp đến giờ ăn cơm rồi, cậu có chắc lát nữa các âm sai sẽ không đi tìm bọn họ chứ? Lục Chinh không tính đến chuyện mấy thứ bên ngoài đều do Ôn Bạch bố trí, không chờ cậu ấy thì không ai dám bắt đầu à?”
Không biết sẽ phải chờ đến bao giờ.
Đế Thính liếc nhìn đồng hồ: “Vẫn còn sớm.”
Chu Tước tặc lưỡi: “Chắc là Lục Chinh cũng nhanh thôi.”
Đế Thính: “…”
“Nhưng mà cũng dễ hiểu, Lục Chinh là nhà cũ bén lửa, chỉ cần một ngọn đuốc nhỏ thôi cũng đủ đốt sạch hết, năm đó tôi…”
Đế Thính ngắt lời: “Việc này do ai mà ra?”
Chu Tước khó hiểu nhìn Đế Thính, hoang mang chỉ vào mình: “Tôi á? Liên quan gì đến tôi?”
Đế Thính: “Rượu đào tiên kia do ai mang đến?”
Chu Tước: “…”
Ôn Bạch vô thức kêu lên một tiếng, giải thích: “Không phải, em sợ nó lát nữa không thấy chúng ta sẽ qua bên này tìm.”
“Tôi hỏi rồi, Ôn Bạch chỉ uống một ngụm.” Chu Tước chột dạ gãi mũi, “Qua mấy canh giờ là tan, còn có cả Lục Chinh ở đó, dùng linh lực khơi thông thì chưa đến một canh giờ là hết rồi.” Chu Tước càng nghĩ càng thấy mình thật oan uổng, “Tôi vẫn cho rằng chủ yếu vấn đề nằm ở Lục Chinh.”
Chu Tước: “Biết rồi.”
Đế Thính: “…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui