Hàn Phong không thể mời được Tề Dư, trơ mắt nhìn nàng bước qua mặt hắn, đi vào bên trong cánh cửa.
Tề Dư cũng không đem đoạn nhạc đệm này để vào mắt, vẫn là câu nói cũ, mặc kệ Sở Mộ là bệnh thật hay là giả bệnh, nếu hắn giả bệnh, nàng không cần thiết để ý tới; nếu bệnh thật, nàng có nhìn cũng vô dụng, cho nên cho dù có cự tuyệt Hàn Phong đi thăm Sở Mộ đã đứng bên bờ vực hấp hối kia, trong lòng Tề Dư cũng chẳng có chút áy náy nào.
Nhìn qua tấm rèm, thấy Tề Dư đang chuẩn bị hồi phủ một chuyến, để xử lý chuyện đưa lễ mừng thọ cho Vĩnh An lão phu nhân lần trước, ai ngờ mới vừa quay lại, một bóng người liền vọt đến trước mặt nàng, sau đó trong lúc Tề Dư còn chưa kịp phản ứng lại đã thẳng tắp quỳ xuống trước mặt nàng.
Hàn Phong thảnh thơi mà đi, chỉ có Kỷ Thư đi trước, đến khoảng cách gần nhất, liền quỳ xuống hành lễ:
"Vương phi, bọn thuộc hạ biết người khó xử, nhưng Vương gia...... Cầu người đi xem Vương gia đi." Kỷ Thư cầu xin.
Tề Dư nhíu mày: "Tránh ra."
"Ngài không đáp ứng, thuộc hạ liền không đứng dậy." Kỷ Thư giống như mọc rễ dưới đầu gối, quỳ trước mặt Tề Dư không nhúc nhích.
Tề Dư không muốn ở trong phủ nháo ra động tĩnh gì, xoay người định đi hướng khác, ai ngờ nàng vừa quay người lại, Kỷ Thư lập tức theo tới trước mặt nàng, không nói hai lời, bùm một tiếng quỳ xuống.
Tề Dư bị phương thức cầu xin vây nàng lại bốn phương tám hướng, dính như kẹo mạch nha này của hắn làm bực mình không thôi: "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
"Thuộc hạ muốn cầu xin Vương phi, thỉnh Vương phi đi xem Vương gia. Cầu ngài."
Kỷ Thư hành vi cố chấp, ngôn ngữ thành khẩn, mấu chốt nhất là, hắn ngăn cản Tề Dư bảy tám lần, quỳ với nàng bảy tám lần, sau khi hoàn toàn ngăn cản đường đi của nàng, Tề Dư vốn không định đi qua đó cũng phải chịu thua.
Hàn Phong thấy thế, vội vàng lại đây cùng Kỷ Thư mở đường cho Tề Dư, một đường hộ tống nàng tới của thư phòng của Sở Mộ.
Tề Dư sắc mặt không tốt lắm, Hàn Phong như là sợ nàng lâm trận đổi ý, ba bốn bước đã chạy đến trước cửa, giơ tay gõ gõ, hướng bên trong nói:
"Vương gia, Vương phi tới xem ngài."
Thư phòng không có phát ra âm thanh nào khác, Hàn Phong ngược lại rất kinh hỉ, mặt lộ vẻ vui mừng đối Tề Dư so cái 'thỉnh' thủ thế: "Vương phi, Vương gia thỉnh ngài đi vào."
Tề Dư rất là hoài nghi, hắn chỗ nào nghe thấy Sở Mộ thỉnh nàng đi vào?
Hàn Phong như là nhìn ra nghi hoặc của nàng, giải thích nói: "Vương phi, là như thế này, hai ngày gần đây bọn thuộc hạ tới gõ cửa, Vương gia đều kêu bọn ta cút đi, lúc nãy thuộc hạ nói Vương phi tới, Vương gia cũng chưa nói gì, ý là muốn mời ngài đi vào!"
Tề Dư:......
Không thể không nói, mạch não của chủ tớ nhà này cũng kỳ quái thật.
Hàn Phong cùng Kỷ Thư cực kỳ ân cần thay nàng mở cửa, thỉnh Tề Dư đi.
***********
Đây là lần đầu tiên Tề Dư tới thư phòng của Sở Mộ, từ sau khi hai người phụng chỉ thành hôn, chủ viện biến thành địa bàn của nàng, Sở Mộ liền chuyển đến nơi này.
Thư phòng rất lớn, cổ xưa trang trọng, không có bài trí hoa hòe lòe loẹt, ánh sáng có chút ám, bởi vì Sở Mộ đem tám cái cửa sổ của thư phòng đều đóng kín mít, trên mặt đất còn có bàn ghế và chung trà bị đẩy ngã, xem ra là đã bị phát tiết một trận
Tề Dư chợt thấy Sở Mộ đang ngồi dưới đất bên kia phòng, hai ngày không gặp, đúng như Hàn Phong nói, hắn đã tiều tụy không ít, Tề Dư khom lưng dựng cái ghế ngã bên chân lên, dùng khăn hơi phủi bụi rồi ngồi xuống, cũng không nói lời nào, dù bận vẫn ung dung sửa sang lại tay áo.
Thư phòng nhiều thêm một người, lại vẫn giống như chẳng có ai, trong lòng Sở Mộ kỳ thật trong một khắc Tề Dư vừa bước vào đã khôi phục sức sống, đôi mắt nhịn không được nhìn về phía Tề Dư, thấy nàng xinh xắn ngồi ở chỗ kia, phảng phất như ánh sáng trong đêm tối, tức khắc trở thành thứ mà Sở Mộ đã ở trong bóng đêm hai ngày muốn truy đuổi.
"Vương gia sao lại tiều tụy thế này?"
Tề Dư một bên sửa sang lại ống tay áo một bên hỏi.
Thanh âm của nàng khuếch tán khắp căn phòng, từng câu từng chữ lọt vào tai Sở Mộ, trong nháy mắt giống như dòng sông khô cạn được tưới nước, thoải mái dễ chịu..
Trời mới biết loại cảm giác này có bao nhiêu tốt đẹp, tốt đẹp đến mức hắn thiếu chút nữa đã chạy qua ôm chầm lấy nàng, nhưng lý trí lại nói cho hắn không được, đây chỉ là ảo giác mà tình cổ mang lại, hắn không thể bị dụ hoặc, không thể mất đi trận địa cuối cùng.
Tiểu tâm che dấu cảm xúc, cố ý lãnh ngạnh nói:
"Bổn vương có ra sao cũng cùng nàng có quan hệ gì?"
Là vì ngươi! Chính là vì ngươi! Nội tâm Sở Mộ hò hét.
Tề Dư cười lạnh một tiếng:
"Bộ dạng nửa sống nửa chết này của người chắc không phải là vì vừa đuổi Cố Như Ti đi đâu nhỉ?"
Không phải! Không phải! Là bởi vì ngươi!
"Nếu đúng thì thế nào?" Sở Mộ trái lương tâm nói.
Tề Dư không nghi ngờ hắn, còn cho hắn bày mưu tính kế: "Người nếu thật sự luyến tiếc, có thể phái người tìm lại nàng, tội tình gì phải làm ra tư thế chờ mong này, nàng cũng nhìn không thấy, có ý nghĩa gì?"
Dù sao cũng chỉ là một thiếp thân, Cố Như Ti có ở đây hay không kỳ thật đối với Tề Dư mà nói không có gì khác biệt.
"Nếu ta tìm nàng về, ngươi thật sự mặc kệ?" Sở Mộ khàn khàn giọng nói hỏi.
Tề Dư nhìn Sở Mộ, cảm thấy hôm nay hắn đặc biệt kỳ quái, đặc biệt là ánh mắt khi nhìn nàng, vừa chuyên chú lại nhiệt liệt, lúc này còn lộ ra một chút bi thương.
"Dù sao cũng là chuyện của hai người, thiếp quản cũng có ích gì?" Tề Dư cười hỏi.
Ánh mắt Sở Mộ lại có thêm hy vọng, ngồi thẳng người, tha thiết nói: "Nếu ta nói hữu dụng, nàng sẽ quản sao?"
"Mặc kệ." Tề Dư quyết đoán lắc đầu.
Sở Mộ nghiến răng nghiến lợi chỉ vào Tề Dư một lúc lâu, sau đó đem đầu chuyển tới một bên, ẩn nhẫn tức giận, lạnh nhạt nói: "Nàng đi đi. Đừng để cho ta lại nhìn thấy nàng."
Nói xong lời này, Sở Mộ mày nhăn lại, một bàn tay che miệng, một bộ dạng thương tâm muốn chết, đau lòng khó nhịn, hơn nữa lời hắn vừa nói với Tề Dư tựa như thanh niên ngây ngốc vừa bị Tề Dư lừa gạt cảm tình vậy.
Tề Dư tuy rằng còn chưa kịp giểu ý Sở Mộ, mà nếu đương sự đã muốn nàng rời khỏi, thế nàng còn ở lại làm gì? Vốn dĩ cũng không phải cam tâm tình nguyện tới, là hai tên tùy tùng kia của Sở Mộ mạnh mẽ bức nàng lại đây.
Tề Dư sảng khoái đứng dậy rời đi, nhưng thân thể vừa mới động, Sở Mộ liền quay đầu lại, dùng ngữ điệu càng thêm bị thương chất vấn Tề Dư:
"Bảo nàng đi, nàng liền đi?"
Tề Dư mặt mặt dấu chấm hỏi, có ý tứ gì? Cuối cùng có đi hay không?
Sở Mộ thấy nàng vẻ mặt mộng bức, tựa hồ cũng ý thức được ngôn ngữ của mình không ổn, ôm ngực, biểu tình thống khổ, sau đó như là chịu đựng đau đớn, lại đối Tề Dư vẫy vẫy tay: "Đi đi đi, nàng đi đi!"
"......"
Tề Dư là thật sự không muốn đôi co với tên bệnh tâm thần này, cất bước xoay người rời khỏi, nhưng như cũ không chờ nàng đi ra ngoài, Sở Mộ lại bắt đầu ở phía sau nàng tình ý chân thành kêu to lên:
"Tề Dư, nàng... nữ nhân này không khỏi quá nhẫn tâm! Ta cùng với nàng cho dù chỉ là phu thê hữu danh vô thực, nhưng ít nhất còn có cái danh này, nàng thấy bộ dạng ta như vậy, cư nhiên nhẫn tâm không màng tới, trong lòng nàng chẳng lẽ không có chút tình thương nào sao?"
Tề Dư đưa lưng về phía Sở Mộ, cảm giác da gà toàn thân đều bị hắn nhiệt tình nói đến mức rới hết xuống đất, cái gì thương không yêu, Sở Mộ thằng nhãi này chẳng lẽ là điên thật rồi?
"Nàng xoay người lại nhìn ta. Tề Dư, nàng hãy nhìn ta." Sở Mộ quỳ gối ở mép giường, một tay che ngực, một tay hướng về phía Tề Dư: "Nàng... nữ nhân này, có thể không cần tuyệt tình tuyệt nghĩa như vậy hay không?
Càng nói càng quá phận, Tề Dư không thể nhịn được nữa quay đầu lại rống giận:
"Sở Mộ, người rốt cuộc là đang chơi trò gì vậy?!"
Sở Mộ tiếp tục che ngực, bị thương nói: "Ta đem chính mình chà đạp thành như vậy, có thể chơi ra trò gì? Tề Dư, nàng nhìn ta xem, nàng nhìn cho kỹ, ta khó chịu!"
Tề Dư bị Sở Mộ nói chỉ cảm thấy toàn thân nổi lạnh, trầm mặc một lát sau lại hỏi:
"Người có phải bị quỷ nhập rồi không? Thiếp kêu người đuổi tà cho người?"
Giờ này khắc này, Sở Mộ tựa hồ chỉ có cách giải thích này là hợp lí nhất. Nghĩ đến đây, Tề Dư xoay người, chậm rãi đến gần hắn, dừng lại cách hắn hai bước chân, cẩn thận đoan trang nhìn nhìn bộ dạng Sở Mộ.
Sở Mộ nhìn thấy Tề Dư chủ động tới gần, có điểm vui mừng, nếu nàng không hoài nghi mình bị trúng tà thì mọi thứ đều tốt đẹp.
"Ta không có trúng tà, ta biết chính mình đang nói cái gì." Sở Mộ vì chính mình biện giải.
"Người say rượu cũng không nói bản thân say, người bị trúng tà cũng thế. Thiếp thấy vẫn nên tìm người tới đuổi tà đi." Tề Dư nói xong liền nhớ tới thân thể, chưa kịp làm gì đã bị Sở Mộ kéo lại.
"Rốt cuộc muốn ta nói như thế nào nàng mới tin tưởng." Sở Mộ vóc người cao ráo, tứ chi thon dài, không đứng lên cũng có thể từ chỗ giường duỗi tay bắt lấy Tề Dư.
Tề Dư bị hắn bắt lấy, kiệt lực phản kháng, nhưng sức lực của nàng nơi nào là đối thủ của Sở Mộ, giãy giụa không ra, chỉ có thể cả giận nói:
"Buông ra!"
Bị Tề Dư rống một tiếng, trên mặt Sở Mộ lại một lần nữa xuất hiện biểu tình như cô vợ nhỏ đang bị thương còn bị chồng mình bỏ rơi, nói:
"Nàng đừng quát ta. Ta thật sự sẽ đặc biệt khó chịu."
Hai ngày này, Sở Mộ đã mau bị phá cổ này tra tấn đến điên rồi, nhớ tới Tề Dư vui vẻ, trong lòng cũng như nở hoa theo, nhớ tới Tề Dư lạnh nhạt, hoa đều héo úa đi, nhớ tới Tề Dư nói mấy câu lạnh nhạt, hắn có cảm giác bản thân đang chìm vào dòng sông băng lạnh thấu xương.
Tề Dư cũng không phải loại người có ý chí sắt đá, sau khi cẩn thận đánh giá Sở Mộ một vòng, thoáng thả chậm ngữ khí hỏi:
"Người khó chịu ở đâu?" Thấy Sở Mộ như vậy, có vẻ không giống như đang làm bộ, chẳng lẽ thật sự bị bệnh?
Nghe thấy Tề Dư quan tâm mình, Sở Mộ một lòng bị đóng băng đột nhiên lại trăm hoa đua nở. Đây là chỗ thần kì của tình cổ kia, có thể làm hắn trong chớp mắt ở trong đêm đông giá rét, lại có thể làm hắn một cái chớp mắt đã đứng dưới ánh dương.
Chỉ vào trái tim nói: "Nơi này."
Nói xong, Sở Mộ còn lôi kéo tay Tề Dư đặt trước ngực, Tề Dư phát hiện không đúng, vội vàng giãy giụa:
"Không phải, người rốt cuộc muốn thế nào?"
Dùng hết sức lực đem tay mình rút khỏi sự bao vây của Sở Mộ, Tề Dư nhanh chóng lùi về sau vài bước, rốt cuộc không trong phạm vi mà Sở Mộ có thể duỗi tay tới.
"Ta không muốn làm gì cả. Tề Dư, nàng biết nàng như vậy, trong lòng ta có bao nhiêu khó chịu đâu? Ta cũng không muốn biến thành như vậy, nhưng sự thật cũng đã biến thành như vậy, ta hai ngày này căn bản ngủ không được, trợn tròn mắt nhớ nàng, nhắm mắt lại cũng vẫn nhớ nàng, thậm chí hiện tại ta còn phỉ nhổ bản thân, phỉ nhổ ta vì sao lại cùng nàng nói mấy lời này, nhưng thế thì sao chứ, ta vẫn cứ nói, căn bản khống chế không được."
Sở Mộ gân cổ lên gào, thanh âm cực lớn, không khó làm người trong viện đều nghe thấy.
"Tề Dư, ta yêu nàng. Yêu nàng đên hết thuốc chữa. Làm sao bây giờ? Nàng nói cho ta biết ta làm sao bây giờ?"
Sở Mộ đột nhiên nói một tràng như vậy, làm Tề Dư căn bản không có thời gian để chuẩn bị, bất quá, cho dù thời gian hấp tấp, lý trí cần có Tề Dư một chút cũng không ném.
Nàng đương nhiên sẽ không tin Sở Mộ, hơn nữa hoàn toàn có lý do động cơ gì khiến Sở Mộ nói lời này với nàng, nếu không phải động cơ không thuần, chính là kiệt lực lén gạt đi cái gì, nếu hai cái đều không phải, vậy chỉ còn một cái khả năng, đó chính là——
Sở Mộ nhất định, khẳng định là.....trúng tà!
1