Sau Khi Nhiếp Chính Vương Trúng Độc Tình

Sau khi ý thức được Sở Mộ có vấn đề, Tề Dư lập tức xoay người rời đi, ai ngờ vừa mới đi đến cạnh cửa đã bị Sở Mộ từ phía sau chế trụ bả vai, sau đó cả người nàng bị một lực lượng cường đại kéo sang bên cạnh, trong lúc xoay người Tề Dư thuận tay tháo hai cây trâm trên tóc xuống nắm chặt trong tay.

Sở Mộ giam Tề Dư giữa cánh cửa và lồng ngực, hai tay ấn hai bên nàng, Tề Dư cúi đầu bảo vệ chính mình, Sở Mộ liền cong lưng đi tìm mặt nàng.

"Tề Dư, ngẩng đầu lên, nhìn ta. Tề Dư, cầu xin nàng." Sở Mộ ở bên tai Tề Dư thỉnh cầu.

Tề Dư bất động, hơi hơi ngẩng đầu, cùng ánh mắt Sở Mộ chạm vào nhau trong nháy mắt này Sở Mộ tựa hồ đã tìm thấy niềm vui cuộc sống từ trong mắt nàng, tự nhiên muốn đi qua hôn hôn nàng, hắn duỗi tay nâng cằm Tề Dư lên, nhắm mắt lại, chậm rãi tới gần, hương thơm trên người Tề Dư khiến hắn có cảm giác mình đã sắp đoạt được cả thế giới, cảm giác này...... Cảm giác này......
Quá... mẹ nó đau!

"A —— đau đau đau đau đau!"

Sở Mộ mở choàng mắt kêu rên, trong lúc hắn nhiệt tình muốn ôm cả thế giới của hắn, ngón giữa tay phải của hắn đột nhiên bị hai cây trâm của Tề Dư kẹp lấy, hai tay Tề Dư giữ chặt hai đầu trâm, gắt gao siết chặt, Sở Mộ đau đến mức sắp quỳ xuống.

"Buông! buông ra, buông ra! Tay ta sắp đứt luôn rồi ——"
Âm thanh của Sở Mộ hấp dẫn lực chú ý của Hàn Phong và Kỷ Thư ở ngoài cửa, bọn
họ vốn còn tưởng Vương gia sẽ không kiềm lòng nổi mà đói với Vương phi thế nào, không nghĩ tới bên trong xuất hiện hình ảnh mà họ không thế nghĩ tới nổi.

Chỉ nhìn thấy Vương gia uy vũ bất khuất, oai phong hùng dũng, bách chiến bách thắng nhà mình cư nhiên nửa quỳ trước mặt Vương phi mảnh khảnh yếu ớt, một bàn tay cao cao giơ lên, một cái tay khác tựa hồ cũng muốn theo, lại đau đến mức đuổi không được, mà Vương phi cũng rất hiếm khi lộ ra biểu tình hung ác như thế.

Hàn Phong cùng Kỷ Thư hai người phải hết sức tập trung mới thấy rõ sao lại thế này, Vương phi dùng hai cây trâm kẹp chặt ngón tay của Vương gia, nhìn tư thế hung ác cùng với Vương gia yếu ớt không ngừng kêu rên đó, Vương phi khẳng định là đã dùng hết sức bình sinh!

"Đừng thất thần, mau cứu Vương gia!" Hàn Phong hét lớn một tiếng, Kỷ Thư như vừa mới tỉnh mộng.

Hai người luống cuống tay chân, cuối cùng cũng giải cứu được Sở Mộ.

Sở Mộ tay trái nâng thủ đoạn bên tay phải, bi phẫn không thôi: "Nàng làm gì vậy hả?"

Hàn Phong và Kỷ Thư đỡ Sở Mộ cũng cực kì đau lòng, Hàn Phong lại không tiện trách cứ Tề Dư, cũng chỉ có thể khó xử hỏi: "Đúng vậy, Vương phi, người làm gì vậy?."

Tề Dư cúi đầu nhìn thoáng qua hai cây trâm có chút uốn lượn, chỉ vào Sở Mộ nói:

"Hắn trúng tà, ta đang cứu hắn!"

Hàn Phong cùng Kỷ Thư đầy mặt dấu chấm hỏi: Gì?

Sở Mộ hơi hoãn lại, bất đắc dĩ kêu lên: "Ta không trúng tà. Nàng còn muốn ta nói lại mấy lần nữa?"

"Đúng vậy, Vương phi, có phải là có hiểu lầm gì hay không?"

Hàn Phong cũng không biết tại sao sự tình lại đột nhiên biến thành như vậy, bọn họ ở sân bên ngoài, cho nên không biết cụ thể bên trong đã xảy ra cái gì, chỉ nghe được Vương gia nói cái gì 'yêu, không yêu', sau đó chính là một tiếng hét thất thanh......

Tề Dư thực khẳng định, vững vàng bình tĩnh cùng bọn họ phân tích: "Hiểu lầm cái gì? Nếu hắn không trúng tà, ta kẹp ngón tay hắn tại sao lại không phản kháng? Ma quỷ ám đều rất sợ bị kẹp ngón giữa!"

Hình như......Có chút đạo lý.

Hàn Phong cùng Kỷ Thư mặt lộ vẻ khó hiểu nhìn về phía Sở Mộ, Sở Mộ còn đang thổi thổi ngón tay sưng phù, phát hiện mọi người đều đang nhìn hắn, vội vàng nhảy dựng lên giải thích:

"Nhìn ta làm gì? Ta còn không phải sợ nàng bị thương hay sao?"

Hình như...... Cũng có chút đạo lý.

Sở Mộ đẩy Hàn Phong và Kỷ Thư ra, lại lần nữa đi đến trước mặt Tề Dư, nói:

"Tề Dư, ta không có trúng tà, ta rất nghiêm túc. Vừa rồi ta nói mỗi một câu, đều có thể thề với trời, ta đối với nàng......"

Không đợi Sở Mộ nói xong, Tề Dư đã giơ tay ngăn lại:

"Được rồi người không cần nói nữa. Người thật sự không trúng tà?" Tề Dư hỏi.

Sở Mộ trong lòng bốc cháy lên hy vọng, trịnh trọng lắc đầu: "Đương nhiên không có! Nàng tin tưởng ta được không?"

Tề Dư lui ra phía sau một bước, quét mắt đánh giá Sở Mộ, đôi mắt đen tuyền kia phảng phất có thể nhìn thấu hồng trần, một lát sau, Tề Dư cơ trí cười:

"Thế chắc là trúng độc rồi."

Trong lòng Sở Mộ căng thẳng, Hàn Phong và Kỷ Thư nhịn không được lặng lẽ nhìn nhau, Vương phi không khỏi quá cảnh giác, quá thông minh, Vương gia còn không phải là trúng độc sao.

So với hai tên hộ vệ đang chột dạ khẩn trương, biểu hiện của Sở Mộ trấn định hơn nhiều, trang một bộ 'không phải, không có, đừng nói lung tung' vì chính mình biện giải:

"Trúng độc cái gì chứ, Tề Dư nàng làm ơn đừng có đẩy ta vào chỗ chết nữa đi."

Tề Dư lẳng lặng nhìn hắn, Sở Mộ chớp mắt hai cái, lại châm chước lí do thoái thác một chút, tính toán sẽ từ từ cùng Tề Dư giảng đạo lí.

"Tề Dư, hai ta......là phu thê phải không?" Sở Mộ nói.

"Giả." Tề Dư đáp.

"Thế nếu ta muốn biến nó thành thật thì sao?" Sở Mộ đầy chờ mong.

"Thần thiếp không muốn." Tề Dư bình tĩnh cự tuyệt.

"Ta bảo đảm về sau sẽ đối tốt với nàng" Sở Mộ thề với trời.

"Không cần." Tề Dư vẫn không dao động.

Sở Mộ chán nản, tạm thời ngưng lại cuộc nói chuyện chết chóc. Một cơn gió lùa qua não, Sở Mộ quyết định không ngừng cố gắng nghênh đón một vòng khiêu chiến mới.

"Trong phủ, Nhiếp Chính Vương phủ hết thảy đều cho nàng." Lý thuyết không thông, vậy dụ dỗ nàng.

"Vốn dĩ chính là của thiếp." Thực hiển nhiên, dụ dỗ thất bại.

"Được, vậy nàng lấy hết mọi thứ của ta, lại không chịu cùng ta trở thành một đôi phu thê đúng nghĩa, nàng cảm thấy thích hợp sao?" Dụ dỗ không thành, vậy nói lí lẽ.

"Vậy vương gia hưu ta đi." Tề Dư gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó, dầu muối không ăn.

"......" Lời nói không hợp nhau, nửa câu cũng ngại nhiều!

Sở Mộ lần lượt bại trận.

Đây là lần đầu tiên Hàn Phòng và Kỷ Thư được diện kiến Vương gia và Vương phi đấu võ mồm, cũng là lần đầu tiên cảm thấy Vương gia khi đứng trước mắt Vương phi căn bản là yếu thế.

Ngay lúc họ cho rằng màn khắc khẩu này sẽ hạ xuống, Vương gia nhà bọn họ đột nhiên phun ra một câu:

"Tề Dư, hiện tại ta còn kiên nhẫn nói chuyện với nàng, nàng nếu còn không nghe thì đừng trách ta...... Đừng trách ta......"

Hàn Phong Kỷ Thư cho rằng Sở Mộ sẽ nói ra loại lời nói đe dọa nào đó, ai biết Sở Mộ lại thật nhanh chuyển hướng, rống ra một câu:

"Đừng trách ta nói nói cho cha nàng!"

"......" Hàn Phong Kỷ Thư cằm rơi xuống đất.

Kể cả Tề Dư cũng ngây ngẩn cả người, bầu không khí trong thư phòng nháy mắt trở nên thực xấu hổ, xấu hổ đến mức Sở Mộ cũng đã nhận ra, tự mình tỉnh lại, bằng bào quan hệ của hắn và Tề Chấn Nam, hắn nếu còn tới trước mặt Tề Chấn Nam nói xấu Tề Dư, Tề Chấn Nam có thể cầm đại đao dài 30 mét đuổi hắn chạy mười con phố cũng chưa thở dốc.

Chỉ hận lúc trước không cùng Thái Sơn đại nhân thiết lập quan hệ tốt, thời khắc mấu chốt này muốn hù dọa Tề Dư một chút cũng dọa không được.

Sở Mộ còn đang ở bên kia đấm ngực dậm chân, thở ngắn than dài, Tề Dư nhìn hắn như vậy, hướng phía Hàn Phong cùng Kỷ Thư nói một câu thấm thía:

"Bị bệnh thì mau trị đi, giấu bệnh sợ thầy là không nên. Nhanh chóng truyền Lâm Tiên sinh nhập phủ, nhìn xem Vương gia nhà các ngươi có phải đầu óc bị cháy hỏng rồi không.

Hàn Phong cùng Kỷ Thư trừ bỏ cười lấy lòng còn có thể làm gì! Bởi vì bọn họ vô pháp phủ nhận, hiện tại đầu óc Vương gia quả thật không bình thường.

Quả nhiên, như là muốn hưởng ứng lời Tề Dư nói 'đầu óc cháy hỏng', Sở Mộ cư nhiên lộ ra biểu tình cảm động:

"Tề Dư, nàng đang quan tâm ta sao? Nàng quan tâm ta, sợ ta bị bệnh, nàng đau lòng vì ta có phải hay không?"

Sở Mộ quá phận nhiệt tình tới gần, Tề Dư quyết đoán lui ra phía sau, trước sau bảo trì khoảng cách an toàn, chờ đến lúc Sở Mộ không thể tới gần nữa, mới làm sáng tỏ:

"Không phải, người đừng hiểu lầm. Kỳ thật người bị bệnh cùng thần thiếp đều không liên quan lắm, thiếp nhiều nhất về Quốc công phủ làm cô phụ, nhưng nếu người bệnh thật, mấy năm nay người trong triều bị người khi dễ, còn không phải sẽ tranh thủ lúc người bệnh đến lấy mạng người hay sao?"

Tề Dư nói xong, lại quay qua Hàn Phòng và Kỷ Thư, tay tự chỉ vào đầu, ý muốn truyền lệnh:

"Mau chóng chữa trị."

Sau khi nói xong những lời này, Tề Dư phe phẩy đầu, tiếc nuối ra khỏi thư phòng của Sở Mộ.

Sở Mộ nhìn bóng dáng Tề Dư rời đi, ôm ngực hỏi Hàn Phong cùng Kỷ Thư:

"Nàng sợ người khác đối phó ta, nàng vẫn là để ý ta, các ngươi nói xem có phải hay không?"

Hàn Phong cùng Kỷ Thư liếc nhau, không biết phải trả lời thế nào, Hàn Phong tương đối chính trực, sẽ không nói dối, Kỷ Thư tương đối thiện lương, ngẫu nhiên sẽ nói một ít lời nói dối với thiện ý, vì trấn an cảm xúc cho Vương gia nhà mình, Kỷ Thư chỉ đành trái lương tâm gật gật đầu:

"Đúng vậy, Vương phi vẫn là để ý Vương gia, chắc là vậy."

Sở Mộ ôm ngực, mày càng lúc càng nhíu chặt, hét lớn một tiếng:

"Đúng cái rắm! Tề Dư nàng còn ước gì ta chết sớm một chút, nàng đối ta dù chỉ một nữa ngón tay tình nghĩa cũng không có! Nàng chính là một nữ nhân vô tình! Ta như thế nào, ta như thế nào lại yêu nàng chứ!"

"Hàn Phong, Kỷ Thư, các ngươi nói xem nàng có cái gì tốt? Tại sao ta lại muốn yêu nàng!" Sở Mộ táo bạo nói: "Chỉ bởi vì cái độc cổ này!"

Nói nói, biểu tình Sở Mộ đột nhiên trở nên hung ác, chỉ vào Hàn Phong cùng Kỷ Thư nói:

"Hai người các ngươi! Đi giết nàng! Đi đem nàng giết chết cho ta! Nàng đã chết, đã chết thì sẽ không tra tấn ta nữa. Nàng chết, nàng.....các ngươi đi thật đấy à!"

Hàn Phong cùng Kỷ Thư không biết như thế nào cho phải, Hàn Phong thân mình vừa mới vừa động, đã bị Sở Mộ réo trở về:

"Cút trở về! Ai muốn giết nàng thì trước hết giết ta!"

Bộ dạng điên cuồng như vậy của Sở Mộ, bọn Hàn Phong cũng chưa từng thấy qua, sợ chính hắn đem bản thân tra tấn ra vấn đề, Hàn Phong ngồi xổm xuống khuyên bảo:

"Vương gia, ngài đừng kích động, Lâm Khâm nói ngài nên nghĩ về Vương phi tốt một chút."

"Nàng tốt cái gì? Tốt chỗ nào? Ta hiện tại hận không thể, hận không thể......Hận không thể......" Sở Mộ biểu tình thống khổ, hai tay làm ra động tác bóp cổ, nhưng câu 'bóp chết nàng' kia chính là nói không ra.

"Nhưng ta —— không —— đến ——, ta luyến tiếc! Ta chỉ cần nghĩ đến Tề Dư sẽ chết, ta liền......" Sở Mộ thống khổ vạn phần dùng hai tay bưng kín mặt, ngồi xổm trên mặt đất khóc thét lên, miệng lẩm bẩm:

"Ta không muốn nàng chết! Ta luyến tiếc nàng chết!"

"Tề Dư —— nàng trở về đi! Tề Dư ——"

Sở Mộ ở thư phòng nổi điên, may mắn hai ngày này, Hàn Phong cùng Kỷ Thư đã sớm đuổi bọn người hầu trong ngoài thư phòng đi, nếu không lỡ bị người ngoài nhìn thấy bộ dạng điên điên khùng khùng này của Vương gia, còn không biết sẽ bị đồn thành cái gì đâu.

Mà bên kia, Tề Dư đi ra từ thư phòng, một đường đã đánh vài cái hắt xì, trong đầu hồi tưởng trang thái hôm nay của Sở Mộ, cơ hồ có thể khẳng định trên người hắn đã xảy ra biến hóa gì đó không thể cho người khác biết, cụ thể là cái gì, nàng trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra được, dù sao cũng rất quái dị.

Trở lại chủ viện, Hổ Phách cùng Minh Châu chào đón, Tề Dư thuận miệng phân phó một câu:

"Ngày mai đi mời Trường Sinh đạo trường và Bạch Mã cao tăng về, cùng nhau làm pháp sự, nhanh chóng trừ tà cho toàn phủ.

Hai cái nha hoàn sửng sốt, đều thập phần khó hiểu, không đợi các nàng đặt câu hỏi, Tề Dư đã lại thay đổi chủ ý:

"Mà thôi đi. Vẫn là đừng mời."

Sở Mộ có lẽ chính là đơn thuần đầu óc có vấn đề, đại khái chắc cũng không xảy ra chuyện lớn gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui