Bởi vì cữu cữu của Tề Dư hàng năm trấn thủ ở biên quan, không thường về nhà, trong phủ Tướng Quân chỉ có một mình lão thái thái và Tướng Quân phu nhân, bằng hữu xung quanh cũng không nhiều lắm, Quốc Công phủ xem như thân cận nhất, tiếp theo đó là huynh đệ Vương Thị nhà mẹ đẻ của Tướng Quân phu nhân.
Vương Thị là trưởng nữ của Tham Tướng, không có huynh đệ, chỉ có hai tiểu muội muội, mấy năm trước tham tướng đại nhân bị thương chân trên chiến trường, Lý Đàm cho hắn hồi kinh tịnh dưỡng, Vương đại nhân cảm thấy bản thân là võ tướng, nếu bị thương ở chân sẽ không thể ra trận giết địch, Lại Bộ nể mặt hắn là con rễ, để hắn tiếp tục ở Binh Bộ, trong lòng thật sự rất băn khoăn, năm trước đã dứt khoát từ quan về quê.
Hai thứ muội của Vương phị đều gả cho quan nhân là trung nghĩa bá phủ nhị lão gia cùng Công Bộ viên ngoại lang thành Huyền phu nhân.
Qua giờ cơm trưa, Tề Dư bồi hai vị lão thái đánh bài cây, người gác cổng chạy tới truyền lời, nói là phu nhân thứ muội, trung nghĩa bá phủ nhị phu nhân cầu kiến.
Vương Thị ngồi ở bên cạnh Cố Thị cùng nàng xem bài, nghe vậy có chút ngoài ý muốn:
"Sao hôm nay nàng lại tới, từ năm ngoái đến giờ chưa từng có. Mau mời mau mời."
Sau khi Vương Thị nói xong, Cố Thị nói: "Ngươi mau đi nghênh đón, nhị phu nhân hiếm khi tới đây. Nếu tỷ muội các ngươi có chuyện riêng cần nói thì cứ vào trong viện, ở đây không sao."
Cố Thị cảm thấy tiểu Vương Thị đột nhiên tìm tới cửa, khẳng định là tới tìm tỷ tỷ nói chuyện tư mật, sợ Vương Thị khó xử nên đã cố ý nói như vậy.
Vương Thị cảm kích sự chu đáo của Cố Thị, ra ngoài tiếp đón.
Tề Ninh lấy bài của Vương thị đánh, một con bài còn chưa có đánh xong, Vương thị đã trở lại, đem thứ muội trung nghĩa bá phủ nhị phu nhân tiểu Vương thị dẫn lại, làm người ngoài ý muốn chính là, còn có bà mẫu tiểu vương thị, trung nghĩa bá phu nhân Tôn thị.
Bộ dạng của tiểu Vương Thị không giống với Vương Thị, thuỳ mị quyến rũ, nghe nói mẹ của nàng từng là người đẹp nổi danh Nam Bắc, bởi vì nhan sắc đẹp mới bị phụ thân của Vương Thị - Vương Tham Tướng nhìn trúng, không màng phê bình nạp vào làm thiếp, cho nên dung mạo của tiểu Vương Thị là kế thừa từ mẹ nàng, đây cũng là nguyên nhân hàng đầu của việc nàng chỉ là một thứ nữ nhỏ nhoi lại có thể được nhị lão gia trung nghĩa bá phủ nhìn trúng, cưới về làm nhị phòng phu nhân.
Vương Thị dẫn Tôn Thị và tiểu Vương Thị vào nhĩ phòng, tiểu Vương Thị còn nhiệt tình thỉnh an Cố thị và Tần thị, Tề Dư với Tề Ninh xem như là vãn bối, vốn định sau khi chào hỏi xong xuôi rồi đi, để bọn họ ở bên trong nói chuyện, lại không nghĩ rằng tiểu Vương Thị trái lại kéo lại Tề Dư.
"Túc Vương Phi sao lại sốt ruột như vậy, hiếm lắm mới gặp, không bằng cùng ngồi xuống trò chuyện?"
Sau khi Tiểu Vương thị nói xong, trung nghĩa bá phu nhân Tôn thị cũng khách khí nói:
"Đúng vậy, hơn nữa đây cũng là lần đầu tiên ta gặp Túc Vương phi, không bằng lưu lại cùng trò chuyện cũng được."
Tề Dư rũ mắt thầm nghĩ: Xem tư thế này của các ngươi không giống như chỉ trò chuyện chút nào.
Tề Dư nhìn về phía Tần Thị và Cố Thị, Tần Thị không nói chuyện, Cố thị nể mặt nàng là con dâu mình, đối Tề Dư nói:
"Dư nhi, nếu không thì......"
Bà ngoại đã mở miệng, Tề Dư đương nhiên phải cho mặt mũi: "Vâng."
Hàn huyên một trận thật lâu, suýt chút nữa Tề Dư đã mất hết kiên nhẫn, trung nghĩa bá phu nhân rốt cuộc mới đi vào vấn đề chính.
"Túc Vương phi có điều không biết, nhà mẹ đẻ của ta là quận vương phủ Vĩnh Khánh, nhánh bên của Lạc Dương huyện, cũng xuất thân từ gia đình có điều kiện, ta có một đứa cháu trai là Triệu Khê, thế tử của Quận Vương phủ, không biết Túc Vương phi có ấn tượng hay không?" Trung nghĩa bá phu nhân hỏi Tề Dư.
Tề Dư bất động thanh sắc gật đầu: "Từng nghe qua, nhưng chưa từng gặp qua."
Tôn thị tiếp tục nói:
"Ta nói quá mịt mờ, khả năng Túc Vương phi không hiểu lắm, ta nói như này, đó là chất nhi của ta cùng tam tiểu thư Tề Yên của Quốc Công phủ, ở sáu tháng cuối của năm ngoái hai nhà đã từng tiếp xúc qua, Quốc Công phu nhân từng lén nói với Quận Vương phi, muốn cho hai nhà thân càng thêm thân, Quận Vương phi lúc ấy không trực tiếp đáp ứng, nhưng cũng không có cự tuyệt."
"Chỉ là gần đây thân thể của lão thái phu không tốt lắm, muốn quay về Giang Nam tịnh dưỡng một hai năm, lão thái phu thương thế tử nhất, rất muốn thế tử cùng đi Giang Nam với nàng, lần trì hoãn này ước chừng cũng mấy năm, Quận Vương phi sợ chậm trễ tiền đồ của Tề tam cô nương, liền đối với quốc công phu nhân báo cáo lại, cũng vì muốn suy nghĩ cho tam cô nương. Ai ngờ sau khi đem chuyện này nói với Quốc Công phu nhân, Quốc Công phu nhân nổi trận lôi đình, nói gì cũng không chịu, còn một hai đòi Quận Vương phủ phải nạp vào tháng giêng, Quận Vương phi rất muốn thành toàn cho lòng hiếu thảo của thế tử, lại không thể bác bỏ lửa giận của Quốc Công phu nhân, thật sự rất khó làm."
Tôn Thị mở đầu dài dòng, nhưng khi nói tương đối nhanh, trong nháy mắt đã đem nguyên nhân kết quả quả nói rõ ràng.
Cụ thể ý tứ chính là Triệu gia không muốn kết thân với Tề Yên, lấy thân thể của lão thái phu làm lí do cự tuyệt nhưng An Thị không chịu, còn buộc người ta nhất định phải kết hôn trong tháng giêng, Triệu gia không muốn đắc tội nàng, lúc này mới mượn lời của trung nghĩa bá phu nhân, mùng một tháng giêng đến phủ Tướng Quân nói với Tề Dư những lời này.
Tề Dư buông chén trà trong tay ra, nhẹ giọng nói:
"Chuyện này theo ta thì tựa hồ cũng không phải đại sự gì."
Tôn Thị sửng sốt, tươi cười nói: "Đối với Túc Vương phi mà nói tất nhiên không phải đại sự, nhưng dưới Quận Vương phi chỉ có mỗi thế tử là con ruột, chỉ cần có liên quan đến thế tử, cho dù là chuyện nhỏ nàng cũng cảm thấy rất lớn."
Tiểu Vương Thị thấy Tề Dư biểu tình đạm mạc, nàng là một người thông minh, tròng mắt vừa chuyển liền nói:
"Túc Vương phi đã cảm thấy là việc nhỏ, thế thì không bằng chỉ điểm cho bọn ta một chút, sau khi về bọn ta cũng dễ công đạo với Quận Vương phi có phải hay không?"
Tôn thị tán thưởng cách nói của con dâu nhị, nàng hôm nay đến tất nhiên là muốn Túc Vương phi Tề Dư nói một câu.
Mặc dù Tề Quốc Công phủ có lão phu nhân và Quốc Công phu nhân, nhưng người thật sự có thể làm chủ ngoại trừ Quốc Công ở bên ngoài chính là vị trưởng nữ đã gã chồng này, chỉ cần Tề Dư chịu quản, dù thân phận trưởng nữ không làm gì được An Thị, nàng còn có thân phận Túc Vương phi, Nhiếp Chính Vương phi cơ mà, giải quyết một An thị nhỏ bé tuyệt đối dư dả.
Tề Dư đảo mắt một vòng quanh sảnh, thấy Cố Thị cùng Tần Thị đều đang nhìn mình, trên mặt Tần Thị tựa hồ có chút lo lắng, Tề Dư cười nói:
"Cái gì mà công đạo hay không không đạo. Lúc trước ta nói việc này đơn giản, kỳ thật chính là rất đơn giản. Dù sao đến giờ ta vẫn chưa từng nghe nói hai nhà có tin tức đính hôn, nếu đã không đính hôn, thế thì làm sao có công đạo, lại làm sao có chuyện cự tuyệt?"
"Giữa kinh thành, nữ nhi vừa đến độ tuổi kết hôn, thân hữu nói chuyện với nhau, chuyện này không phải rất bình thường à? Nếu nói chuyện lén lút như vậy, nếu mỗi lần gặp đều muốn nhanh chóng đính hôn, thành thân, sau này ai còn dám đến bàn chuyện cưới hỏi?"
Tôn Thị cùng tiểu Vương Thị nhìn nhau, vẫn có chút khó xử:
"Đạo lý thì đúng là đạo lý này, nhưng thực tình của Quốc Công phu nhân cũng không thể chối từ, nàng còn nói giỡn nếu Triệu gia lâm trận đổi ý, làm nàng mất hết mặt mũi, Tề Quốc Công phủ chắc chắn sẽ truy cứu trách nhiệm, Triệu gia chúng ta làm sao để Tề Quốc Công phủ trách cứ chứ."
Tiểu Vương Thị đặc biệt có mắt nhìn, thấy nha hoàn tới thêm trà cho Tề Dư, tiếp nhận ấm trà, chủ động châm trà cho Tề Dư, tiểu Vương Thị và Vương Thị cùng nhau tranh giành, Tề Dư nói như thế nào cũng là tiểu bối, không dám lên mặt, vội vàng đứng dậy nói lời cảm tạ, sau một phen ngươi mời ta thỉnh, Tề Dư mới bưng chén trà ngồi xuống.
Biết hôm nay nếu không cho hai mẹ chồng nàng dâu này một lời chắc chắn, họ nhất định vô pháp đến công đạo cho Triệu gia, sau khi suy nghĩ nói:
"Còn phải thình bá phu nhân và nhị phu nhân lay chuyện được Quận Vương phi, phụ thân của ta tuy rằng tính tình có chút táo bạo, nhưng là một người rất công chính, rất thích giảng đạo lí, mà Tề Quốc Công phủ cũng chưa bao giờ làm bất luận việc gì ỷ thế hiếp người, nếu có người ở bên ngoài nói Tề Quốc Công phủ ỷ thế hiếp người hoặc làm xằng làm bậy, Tề Quốc công phủ tuyệt đối sẽ không ngồi yên không nhìn đến."
Có lời này của Tề Dư, trên mặt Tôn Thị cùng tiểu Vương Thị đều lộ ra nụ cười vui mừng, Tôn Thị liên tục gật đầu:
"Ha ha ha, có những lời này của Vương phi, Quận Vương phi có thể ngủ ngon rồi."
Mục đích mà Tôn Thị đến đây đã đạt được, hơn nữa kết quả đạt được còn khá vừa lòng, sau khi ngồi thêm trong chốc lát liền nói cáo từ, Cố Thị có giữ nàng lại vài lần, lại thêm một trận cự tuyệt qua lại, Cố Thị mới kêu Vương Thị đưa các nàng ra cửa.
Tề Ninh thấy người đi rồi mới nhịn không được hỏi:
"Quận Vương phi này cũng thật kỳ quái, Triệu thế tử còn chưa cùng Tề Yên đính hôn, thậm chí hứa miệng cũng không có, chỉ là hai bên có chút ý tứ, bọn họ sao phải khó xử chứ?"
Cố Thị thở dài:
"Tất nhiên là lo lắng đắc tội Tề Quốc Công phủ. Vị mẹ kế kia của các ngươi, cũng quá bá đạo." Lại hỏi: "Nhưng sao đột nhiên Triệu gia lại không muốn kết thân với Tề tam cô nương?"
"Chẳng lẽ là vì chuyện hôm đó ở An Quốc Công phủ Tề Yên và Tề Vận bị tỷ phu vả miệng? Triệu gia cảm thấy các nàng mất hết mặt mũi, không còn cân xứng hay sao?" Tề Ninh suy đoán.
Tần thị cũng cho là vậy: "Hẳn là vậy rồi. Aiz, lúc trước ta đã không đồng ý đưa hai đứa nhỏ kia sang Tề gia, rốt cuộc cũng không lớn lên bên người, tận khi tám, chín tuổi, rất nhiều tật xấu căn bản sửa không được."
"Lại nói Đơn gia này sao lại dễ dàng chịu để cốt nhục vào nhà người khác vậy chứ?" Cố Thị nghĩ trăm lần cũng không ra.
Dù cho trượng phu của An Thị đã chết, cặp nữ nhi của hắn cũng nên nuôi riêng trong nhà, nhà chồng cũng không phải không có người, đại cô nương đi theo mẫu thân tái giá cũng là chuyện lạ.
Tần Thị không tiện nói nhiều, năm đó sau khi Lý Thị qua đời, Tần thị cố ý để cho tiểu nữ nhi của Lý gia nhập phủ làm phi, nhi tử vốn dĩ cũng đã tình nguyện, ai ngờ trong một lần say rượu tại yến hội đã làm ra việc một việc đáng tiếc, chỉ có thể phân rõ giới hạn với tiểu nữ nhi của Lý gia, quay đầu cưới vị quả phụ của An gia vào cửa.
Cho tới hôm nay mới thôi, mỗi khi nhắc tới chuyện này, trong lòng Tần Thị đều có một chút hụt hẫng.
"Theo ta thấy, Triệu gia đột nhiên không muốm kết thân, cũng sẽ không chỉ vì việc hôm đó, sợ là có quan hệ với mấy việc khó khăn gần đây của An Quốc Công phủ." Tần Thị nói.
Cố Thị quanh năm ở nhà, rất ít khi ra ngoài xã giao, bởi vậy đối với sự tình phát sinh ở bên ngoài cũng không hiểu, nghe vậy hỏi:
"An Quốc Công phủ gần đây thế nào?"
"Ta nghe nói cũng chỉ là tin đồn, không được chính xác lắm, lão tỷ tỷ nghe chơi thôi là được." Sau khi Tần Thị nói qua, lập tức đem nhưng gì mình biết khai báo.
"Ta nghe Đỗ gia đại phu nhân nói, nhà mẹ đẻ của nàng là một đại sự đài, cũng có chút thân với An Quốc Công phủ, nghe nói tiến vào được xa hơn An Hầu phủ, Sóc Ninh Hầu phủ, Hàn quốc công phủ tam đại thế gia cầm đầu hơn mười môn gia đều liên thủ chèn ép nghề nghiệp của An quốc công phủ, con trai An gia cùng với nhóm con rễ ở trong triều cũng khó đi, trong một đêm An Quốc Công phủ giống như trở thành một cái bia sống, gần đây An Quốc Công chỉ chu toàn những thế gia đó thôi cũng sứt đầu mẻ trán."
"Tuy nói các nhà đều là đóng cửa sinh hoạt, nhưng giấy không thể gói được lửa, thiên hạ cũng không có bức tường nào không lọt gió, những việc này dù họ có muốn giấu cũng giấu không được. Nhà khác nên biết tự nhiên vẫn sẽ biết, Vĩnh Vinh Quận Vương lại còn là một người cẩn thận, sao lại chịu tại đầu sóng ngọn gió liên lụy với An Quốc Công phủ chứ."
Tần Thị nói ra lí do này, nghe cũng có chút thuyết phục, dù sao hai nhà kết thân cũng là chuyện hệ trọng, sẽ không chỉ vì một việc tát tai mà phủ quyết toàn bộ, khẳng định còn có nguyên nhân khác.
"Ồ, lại còn có chuyện này." Cố Thị kinh ngạc, lại hỏi: "Thế An Quốc Công phủ đến tột cùng làm thế nào mà chọc giận nhiều người như vậy?"
"Mơ hồ là biết được điểm yếu của phủ nào đó, nhà cao cửa rộng, bên trong đông đúc khó tránh khỏi có chút việc xấu không thể cho ai biết, An Quốc Công nếu đã biết, cũng không nên nơi nơi nói ra, không thể trách các nhà bao vây tiễu trừ hắn." Tần thị ngữ khí rất ý bàng quan.
Nàng vốn đã không thích An Thị, nếu không phải nhi tử say rượu hặp rắc rối cần phải phụ trách, Tần Thị tuyệt đối sẽ không nhận An Thị tái giá vào cửa.
Bên kia Tần Thị cùng Cố Thị phân tích nguyên do, bên này Tề Ninh hỏi Tề Dư:
"Tỷ, thật sự đúng như tổ mẫu nói sao? An Quốc Công phủ chọc giận nhiều người như vậy?"
Tề Ninh chỉ biết gần đây An Thị thường đi sang An Quốc Công phủ, ngẫu nhiên còn sẽ cùng phụ thân khắc khẩu trong thư phòng, phụ thân phiền lòng không thôi, đôi khi dứt khoát không trở về, không nghĩ tới lại vẫn có ẩn khúc như thế này.
Tề Dư nhìn Tề Ninh cười một chút, không trả lời, còn rũ mắt uống trà.
Sở Mộ này có đôi khi rất đơn thuần, nhưng khi hắn thật sự muốn chỉnh ai, vẫn sẽ có chút thủ đoạn, An Quốc Công phủ lấy sắc khi quyền, nhìn như đã mượn sức không ít phủ đệ huân quý, lúc này nếu Sở Mộ chỉ đơn thuần động tới An Quốc Công phủ nhất định sẽ bị phủ đệ mà An Quốc Công phủ thu nạp chống lại, nhưng ngược lại, hắn chỉ đứng bên ngoài bày mưu tính kế, trước tiên cứ án binh bất động, sau đó lặng lẽ đem bí văn của các phủ truyền ra ngoài, hơn nữa còn cố ý dẫn bọn họ tra đến trên người thân nhân của An Quốc Công phủ.
Khi đó, các huân quý phủ đệ tất nhiên sẽ biết mục đích thật sự của An Quốc Công phủ, bị người khác tính kế như thế, nếu là giữ bí mật ở trong bụng thì cũng thôi đi, còn cố tình bị thọc ra, ai có thể nhịn xuống khẩu khí này chứ? Không phá cả nhà hắn mới có quỷ.
Cứ như vậy, Sở Mộ bất quá chỉ phóng một chút tin tức, không cần tốn nhiều sức đã có thể làm ngư ông đắc lợi, mượn tay của các huân quý, gõ An Quốc Công phủ.
Mà vị diệu nhất chính là, An Quốc Công phủ bị những huân quý này liên thủ thu thập, lại không thể kêu oan, cũng không thể cùng đồng quy vu tận*, rõ ràng bị khi dễ còn phải cẩn thận lấy lòng khắp nơi, nuốt cơn giận này xuống.
(*Nguyên văn là "cá chết lưới rách")
Cũng không biết trận đánh này với An Quốc Công phủ đến tột cùng có thể đạt đến trình độ gì.
-
Sau khi Trung Nghĩa Bá phu nhân cùng tiểu Vương Thị rời khỏi, Tề Dư lại bồi họ đánh bài thêm nửa ngày, buổi tối lúc đi nhà ăn dùng bữa, phát hiện các nam nhân đã ngồi vào bàn ăn bắt đầu uống rượu.
Các nữ quyến lười đến quản bọn họ, dù sao mỗi năm vào thời gian này không say một chút cũng không hoàn thiện, những nam nhân ngày thường dù rất văn nhã, tuyệt không uống rượu, vừa ngồi lên bàn tiệc chỉ có nam nhân với nhau, còn lại có vài người có thể yên ổn, các nữ quyến cũng đều chuẩn bị sẵn sàng để 'nhặt xác'.
Năm nay tụ hội, bởi vì có Sở Mộ, bầu không khí phi thường kịch liệt, ngoại trừ Tiết Ngọc Chương bên ngoài (bị quan chức hối lộ), những người khác tất cả đều lấy việc rót rượu cho Sở Mộ làm nhiệm vụ, thậm chí còn đề cử Tề Chấn Nam rót đầu tiên.
Lập tức nghe thấy Sở Mộ ở bên phía nam nhân kêu oan, nói bọn họ lấy Thái Sơn đại nhân ra áp hắn, đó là thắng cũng không thắng vân vân.
Phía nữ nhân bên này nghe rõ ràng, Tề Dư cúi đầu, quả thực muốn tìm cái khe đất chui xuống.
Tề Ninh dùng cánh tay đâm đâm Tề Dư, nói: "Tỷ, lúc trước ta cũng không nghĩ tới tỷ phu lại rộng rãi như vậy, bên ngoài đem hắn nói đến mức giống như thiên sư Chung Quỳ*, thần quỷ không xâm, thế nhưng cũng có một mặt này."
(*Thiên sư Chung Quỳ: vị thần diệt yêu trừ ma trong truyền thuyết của dân gian Trung Hoa, truyền thuyết về ông này nhiều cực, mọi người có thể lên wikipedia để tìm hiểu ^^)
Vương Thị đi theo trêu ghẹo: "Ta thấy chính là như vậy. Vương gia thật là không để chính mình nể mặt người ngoài?"
Theo một nghĩa nào đó, Vương Thị nói rất đúng, Sở Mộ quả thật là không để chính mình nể mặt ai?
Trong lúc nhất thời Tề Dư cũng không biết nói gì, dứt khoát nâng chén kính rượu Cố Thị và Tần Thị, ai ngờ bởi vì cái này, Vương Thị lại thêm một trận cười:
"Sao, Vương gia ở bên kia uống rượu xưng hùng, ngươi cũng muốn ở bên này đại sát tứ phương?" Vương Thị trêu ghẹo Tề Dư, chọc đến cả bàn đều nở nụ cười.
Tề Dư bất đắc dĩ, tự mình đem ly rượu uống cạn, nhận thua nói:
"Aiz, ta tự phạt, không dám nói nữa, các ngươi tùy ý đi."
Lại là một trận cười lớn, chọc đến Tề Dư dở khóc dở cười.
Nhưng thật ra Cố Thị và Tần Thị rất vừa lòng, Cố Thị nói: "Thật đúng là, ta cảm thấy năm nay Dư nhi so với năm ngoái tựa hồ vui vẻ hơn một chút."
Tần Thị thêm vào:
"Ngươi cũng cảm thấy vậy? Ta thấy cũng đúng. Giữa phu thê với nhau, lúc mới bắt đầu còn cần phải làm quen vài năm, hiểu biết tính tình của nhau, đừng có vì vài chuyện không đâu mà nổi giận, cứ như vậy là có thể mỗi ngày một tốt hơn. Dư nhi và Vương gia hai năm trước chỉ là ma hợp, năm nay quả thực đã tốt hơn rất nhiều, nói không chừng sang năm chúng ta đã có thể bế chắt trai."
Nhắc tới chắt trai, Cố Thị cũng là mặt mày hớn hở: "Ta sẽ mau chóng chuẩn bị lễ gặp mặt cho hài tử. Ha ha ha ha."
Loại đề tài này, Tề Dư thật sự không biết nên tiếp như thế nào, không thể không nói, hai lão nhân gia suy nghĩ cũng quá xa rồi, mới vừa còn đang nói phu thê tìm hiểu nhau, ngay sau đó đã lập tức nghĩ tới chuyện chuẩn bị quà gặp mặt cho hài tử, nếu còn tiếp tục để họ nói tiếp, ước chừng đều có thể nói tới lúc hài tử đến tuổi đi học.
May mắn Tề Ninh thông cảm cho tỷ tỷ, dùng bản thân làm lá chắn, nói: "Tổ mẫu và bà ngoại cũng chỉ nhớ tới tỷ tỷ, sao lại không nói cho ta chủ ý gì, an ủi lòng ta chứ?"
Bởi vì câu làm nũng này của Tề Ninh, toàn bộ hướng gió trên bàn ăn lập tức chuyển sang người nàng, Vương Thị lại dùng toàn bộ hỏa lực trêu ghẹo Tề Ninh.
Nói tóm lại, cả ngày hôm nay cũng tính là viên mãn, Tề Dư vốn còn lo lắng bởi vì Sở Mộ tới, sẽ khiến đại gia câu nệ, nhưng Sở Mộ vẫn là tương đối phóng khoáng, không hề ỷ vào thân phận Nhiếp Chính Vương của hắn, phảng phất chỉ cần hắn nguyện ý là có thể cùng bất luận kẻ nào chuyện trò vui vẻ, hơn nữa còn khiến cho người khác thay độ cái nhìn về hắn.
Nhưng mà ——
Khi Tề Dư đã mặc áo choàng xong, cầm lên lò nhỏ, nói lời từ biệt với Cố Thị và Tần Thị, lại thấy Sở Mộ được hai tướng quân thủ hộ vệ dìu ra, mà bên kia, Tề Chấn Nam cũng không tốt hơn là bao, cũng được hai người nâng ra, người duy nhất còn khá thanh tỉnh trên bàn tiệc chính là Lý Hằng, cũng nảo một người khác nâng ra tiễn khách.
Giải thích với Tề Dư:
"Uống đến cuối cùng, những người khác đều đã nằm sấp xuống đất, chỉ còn lại Vương gia và Quốc Công gia ở bên kia ngươi một ly ta một ly đấu rượu, không ai nhường ai, ai khuyên cũng không nghe, không uống thì thôi đi, uống vào lập tức thành như vậy, đều say không nhẹ."
Tề Dư khom lưng xuống xem Sở Mộ đang ủ rũ cụp đuôi, muốn xác định hắn có phải thật sự say hay không, Sở Mộ gục mắt xuống, hai má hồng lên, nhìn thật đúng là giống như say rượu, chỉ thấy hắn hai mắt vô thần liếc Tề Dư một cái, sau đó bắt đầu nhẹ nhàng đẩy người đang nâng hắn ra, trong miệng mơ hồ lẩm bẩm:
"Bổn, bổn, bổn vương không có say. Đừng chạm vào ta ——" sau khi tháo được một tay ra, Sở Mộ mềm mại chỉ vào mũi Tề Dư, trên mặt trưng ra một nụ cười, sau đó cả người giống như được cởi bỏ, trực tiếp ngã vào Tề Dư, không có chút chuẩn bị nào, Tề Dư vừa vặn bị hắn ngã trúng, suýt nữa đứng không vững, may mắn có Tề Ninh nhanh tay lẹ mắt chống sau lưng nàng.
Tề Ninh thấy Sở Mộ uống thành như vậy, vội vàng hỏi Lý Hằng: "Quận Vương đâu? Sao hắn còn chưa ra?"
Lý Hằng đấm trán, nghĩ nghĩ một hồi lâu mới nhớ tới, chỉ vào bên trong nói:
"À, Quận Vương là cùng Vương gia chắn vài ly rượu, đã sớm uống bò, ta suýt nữa thì quên hắn, chắc là còn nằm ở dưới bàn."
Tề Ninh đại kinh thất sắc: "Cái gì? Còn ở dưới cái bàn?"
Nói xong lập tức đi qua, lúc đi còn không quên nói với Tề Dư: "Tỷ, ngươi đứng cho vững, ta đi tìm Tiết Ngọc Chương, người này thật là! Đã không uống được thì đừng uống!"
Cả người Tề Dư bị Sở Mộ ôm, muốn kêu Tề Ninh về cũng không được, Sở Mộ này nói say liền say, bám lấy Tề Dư giống như con lười bám lấy gỗ, ai tới đỡ cũng không cần, chỉ bám lấy một mình Tề Dư.
Tề Dư chịu không nổi gánh nặng, không khỏi lại nháo ra chê cười, vội vàng từ biệt Lý Hằng, nửa kéo nửa đỡ, trong sự tương trợ của mọi người, dùng sức của chín trâu hai hổ mới nâng được Sở Mộ lên xe ngựa.
Dọc theo đường đi, Sở Mộ chỉ lo ghé vào chỗ ngồi nhắm mắt ngủ, cho dù tư thế không thoải mái hắn cũng vẫn không nhúc nhích, xe ngựa từ phủ Tướng Quân vẫn luôn chạy về Túc Vương phủ cũng chưa tỉnh lại lần nào, một đường còn ngáy rất lớn, xem ra là thật sự say.
Xe ngựa ngừng ở bên ngoài Vương phủ, Hổ Phách và Minh Châu đã sớm xuống xe gọi người tới hỗ trợ, bọn hạ nhân ba chân bốn cẳng đem Sở Mộ dọn xuống xe ngựa, Sở Mộ tựa hồ còn chút ý thức, một trận làm khó dễ, đẩy hết đám người đang dìu hắn ra, sau đó miễn cưỡng nâng đôi mắt mông lung nhìn theo Tề Dư đang định ném hắn xuống không quan tâm, còn đang chuẩn bị vào phủ.
Giống như lúc ở trước cửa phủ Tướng Quân, trực tiếp bổ nhào lên người Tề Dư, Tề Dư không thể trốn, đẩy một cánh tay của hắn ra, treo lên, muốn đánh thức hắn, nhưng hắn đã say khướt, bất luận Tề Dư nói cái gì Sở Mộ cũng không phản ứng, chỉ nhắm mắt lại ôm nàng.
Cuối cùng không còn cách nào, Minh Châu nói:
"Vương phi, chúng ta vẫn nên mau đưa Vương gia vào phủ đã. Cứ giằng co bên ngoài cũng không phải là cách hay."
Tề Dư âm thầm cắn răng, trong lòng khẽ mắng Sở Mộ một trận, nhưng cũng có ích lợi gì, Sở Mộ say đến ngã trái ngã phải, kết quả còn không phải là nàng phải kéo cái thứ to như ngọn núi này vào cửa sao.
Sau khi vào phủ, Tề Dư vốn định kéo Sở Mộ vào thư phòng của hắn để dàn xếp, nhưng chân Sở Mộ giống như có mắt, cứ không chịu đi thư phòng, Tề Dư lung lay, nghiêng ngả lảo đảo, cũng không biết là nàng đỡ Sở Mộ hay là Sở Mộ kéo nàng, dù sao cuối cùng kết quả thoạt nhìn chính là, nàng trực tiếp đỡ Sở Mộ tới chủ viện, muốn mang hắn sang phòng cho khách cũng không được, bất tri bất giác đã rẽ vào tẩm phòng của nàng.
Tề Dư chưa bao giờ vận động kịch liệt như vậy, thở hổn hển, ẩn ẩn phát hiện có chút không đúng, nhưng cũng có lẽ là Sở Mộ say quá rõ ràng, làm cho dù Tề Dư cảm thấy không thích hợp, nhưng vẫn kiên trì kéo Sở Mộ dài tới phòng trong, kêu Hổ Phách và Minh Châu nhanh chóng đem đệm chăn của nàng đi, một lần nữa bày chăn đệm mới ra cho Sở Mộ, lúc làm mấy cái này, Sở Mộ thật sự rất ngoan, ghé vào vai Tề Dư mà ngủ.
Có lẽ hắn thật sự rất say, làm Tề Dư nhịn xuống sự không thích hợp trong lòng, nghĩ dù sao cũng đã tới nước này, chờ lát nữa chỉ cần đem Sở Mộ từ trên vai đỡ xuống nàng liền có thể thoát thân, để hắn ngủ ở đây, tối nay nàng sẽ qua phòng khách ngủ.
Nhưng trong lúc 'tháo hàng', một bên thân mình bỗng nhiên nhẹ hẳn, nàng cho rằng Sở Mộ cứ như vậy rớt xuống giường, lại không nghĩ tới trong nháy mắt khi hắn ngã xuống, Tề Dư cũng bị một cổ lực lượng mạnh mẽ kéo, cả người chuyên động hai vòng, đã bị một tòa núi lớn gắt gao đè dưới thân......