Sở Mộ từ trên giường ngồi dậy, cảm thấy đầu óc choáng váng, trong bụng nổi lên một trận ghê tởm, hướng phía Hàn Phong chỉ chỉ ấm trà bên cạnh, Hàn Phong lập tức đi lấy cho hắn. Sở Mộ ngại uống từng ly một rất phiền toái, dứt khoát cầm cả ấm trà lên uống.
Kỷ Thư bị đánh đến chảy máu mũi, ủy khuất từ trên mặt đất bò dậy, che mũi lại, nhìn Sở Mộ đang uống nước, nói:
"Nước còn không đủ uống hay sao chứ."
Sau khi Sở Mộ uống xong, cảm giác cuồn cuộn trong bụng mới dễ chịu hơn một chút.
"Mấy giờ rồi?" Sở Mộ hỏi.
"Giờ Thân một khắc." Hàn Phong đáp.
Sở Mộ bóp ấn đường rồi lâm vào trầm tư, Hàn Phong bảo Kỷ Thư đem xiêm y lại đây hầu Sở Mộ mặc quần áo, sau khi Sở Mộ mặc quần áo xong xuôi vẫn cứ đứng sừng sững ở nơi đó, suy nghĩ một hồi lâu mới hỏi:
"Ta định làm gì?"
Hàn Phong cùng Kỷ Thư nhìn nhau, Kỷ Thư bóp mũi nói:"Vương gia không phải nói muốn đi đón Vương phi hồi phủ sao?"
"Vương phi......" Sở Mộ lắc lắc đầu, nói: "Tề Dư?"
"Vương gia ngài làm sao vậy?" Hàn Phong thấy thần sắc Sở Mộ không quá thích hợp, nhịn không được hỏi.
Sở Mộ lắc đầu, cảm giác cuồn cuộn trong bụng lại dâng lên, thập phần mãnh liệt, như thế nào cũng nhịn không được, cất bước lập tức vọt ra ngoài nôn mửa một trận.
Mới đầu cũng chỉ nôn ra chút nước trong, về sau cư nhiên còn nôn ra cả máu loãng, dọa Hàn Phong và Kỷ Thư sắc mặt trắng bệnh, lập tức gọi người tới, bị Sở Mộ kéo lại.
Sở Mộ chống một thân cây, bình phục trong chốc lát, đối với bọn Hàn Phong lắc lắc tay:
"Không cần gọi người, không có việc gì."
"Vương gia, ngài đều đã nôn ra máu, sao lại không có việc gì, vẫn nên gọi đến xem thì hơn." Hàn Phong nói.
Sở Mộ nhìn đống máu trên mặt đất, cũng không cảm thấy thân thể có chỗ nào không thoải mái, không những vậy, ngược lại còn thoải mái rất nhiều, tựa như căn bệnh lâu năm đột nhiên khỏi hẳn, máu trên mặt đất làm thần trí hắn càng thêm minh mẫn.
"Lâm Khâm đâu?" Sở Mộ trầm giọng hỏi.
"Lúc nãy còn ở bên ngoài, bất quá đột nhiên chạy, hiện tại ước chừng đã trở lại dược lư." Hàn Phong nói.
Sở Mộ không nói gì, chỉ che bụng đi sang thư phòng, dưới tàng cây bị nôn ra máu cùng với những ký ức không ngừng thâm nhập vào đầu khiến Sở Mộ có cảm giác rất vi diệu.
Đặc biệt là đối với Tề Dư, nữ nhân lúc trước cơ hồ chiếm cứ cả tâm trí hắn, Sở Mộ cảm thấy thập phần phức tạp.
Hắn vẫn luôn biết sau khi mình bị trúng tình cổ, thái độ đối với Tề Dư đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, những biến hóa đó, cứ như là bị ma quỷ cám dỗ, cũng có thể là xuất phát từ chân tâm, sau một phen nôn ra máu vừa rồi, chính hắn biết, tình cổ kia đã được giải.
Nhưng trong lòng hắn sao lại thấy vắng vẻ như vậy, hắn hẳn là nên cao hứng mới phải?
"Ta đi kêu Lâm Khâm tới." Hàn Phong thấy sắc mặt Sở Mộ u ám, nói xong lập tức xoay người, bị Sở Mộ chế trụ.
Chỉ nghe Sở Mộ nói:
"Không cần đi. Hắn nhất định đã ra khỏi kinh thành. Nếu ngươi muốn tìm hắn, phát tờ rơi treo tìm khả năng còn nhanh hơn."
Hàn Phong cùng Kỷ Thư hai mắt nhìn nhau, đều thập phần khó hiểu:
"Vương gia, lời này của ngài là có ý gì? Lâm Khâm vì sao phải chạy?"
Vấn đề này, Sở Mộ hiện tại không thể trả lời, sao Lâm Khâm lại đột nhiên có giải dược? Sau khi giải dược xong, hắn lại vì cái gì mà chạy trốn? Lúc trước hắn có nói nếu muốn giải được cổ độc phải có máu trên đầu quả tim của Tề Dư......
Tề Dư ở Quốc Công phủ, Quốc Công phủ canh phòng nghiêm ngặt, sao có thể để hắn có được máu của Tề Dư chứ? Khẳng định là còn có cách giải độc khác, lần trước khẳng định Lâm Khâm là vì muốn lừa hắn nên mới nói chỉ có thể dùng máu trên đầu tim của Tề Dư để giải.
"Canh gừng các ngươi uống trước đó có phải có một mùi vị nói không nên lời không?" Sở Mộ hỏi Hàn Phong.
Hai người nghĩ nghĩ một chút, đồng thời lắc đầu: "Không có, chính là canh gừng bình thường bỏ thêm chút Bản Lam Căn."
Sở Mộ cười lạnh: "Chính là như vậy, canh gừng của ta có một hương vị rất kỳ quái."
Đột nhiên nghĩ đến một sự kiện, Sở Mộ hỏi: "Lâm Khâm có phải đã từng nói qua, cha mẹ hắn đồng thời tử vong, không có huynh đệ tỷ muội, chỉ có một vị thúc thúc ở dưới quê."
"Đúng vậy, Vương gia hoài nghi Lâm Khâm?" Kỷ Thư hỏi.
"Không phải hoài nghi, là xác định, hắn chắc chắn có vấn đề." Giọng Sở Mộ rơi xuống, Kỷ Thư lập tức phản ứng lại, hướng về phía Sở Mộ chắp tay: "Thuộc hạ lập tức đi bắt hắn về."
Nói xong, thấy Sở Mộ trầm mặc, Kỷ Thư chỉ xem như là hắn đã ngầm đồng ý, xoay người liền đi.
Hàn Phong tiếp tục đi theo sau Sở Mộ, thẳng một đường tới thư phòng.
"Vương gia, cái kia...Ngài còn muốn đến Quốc Công phủ đón Vương phi không?"
Hàn Phong không biết cảm giác lúc này của Sở Mộ, cho nên mới hỏi như vậy.
Sở Mộ chống đầu, chỉ cảm thấy trong đầu vẫn còn rất hỗn loạn, hắn và Tề Dư ở chung lâu như vậy, nói chuyện nhiều như vậy, hiện tại hồi ức đang từng chút từng chút một chuyển động trong đầu hắn, hiện giờ hắn nhớ đến, không phải chịu sự ảnh hưởng của tình cổ, không phải là hắn cư nhiên nói nhiều lời buồn nôn như vậy, làm nhiều chuyện ngu xuẩn, trở thành trò cười cho thiên hạ, mà là trò cười cho Tề Dư, Sở Mộ phát hiện, những chuyện này trong trí nhớ của hắn căn bản không thể phát sinh, thứ khiến hắn cảm thấy trân quý nhất, cư nhiên là những nụ cười hiếm thấy mà trước khi trúng cổ độc hắn chưa từng được nhìn qua.
Không giống như lúc trúng cổ độc bị chi phối nhìn thấy bộ dạng tốt của Tề Dư, hiện tại trong đầu hắn rất thanh tỉnh, là hắn chủ động. Tề Dư người này, quả thật cũng khá tốt.
Lúc trước nàng chỉ có một bộ dạng hiền lương thục đức, giả vờ như một quý nữ trong kinh vừa chất phác lại không thú vị, không ngờ sau lưng nàng còn có bộ dạng này.
Sở Mộ đột nhiên ý thức được suy nghĩ về Tề Dư trong đầu mình, bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Hắn đang làm gì vậy? Tề Dư có tốt hay không thì liên quan gì tới hắn? Hiện tại điều mà hắn cần thiết phải biết rõ ràng hẳn là người đứng phía sau hạ cổ độc hắn mới phải.
Từ chuyện trúng cổ độc ở Nam Cương về sau, hết thảy đều là có dự mưu đang tiến hành. Sau lưng những việc này đến tột cùng là ai.
Trong đầu hắn một mảnh hỗn loạn, tất nhiên không có khả năng đi tìm Tề Dư.
Sở Mộ ở thư phòng đợi đến chạng vạng, Kỷ Thư mới trở lại, bẩm báo:
"Vương gia, Lâm Khâm quả nhiên đã không còn ở trong kinh thành. Thuộc hạ cho trăm tên hộ vệ đuổi ra ngoài thành cũng không có tin tức gì của hắn. Bất quá, hôm nay cửa thành ở các nơi đều có xe ngựa của Quốc Công phủ đi vào, không phải một chỗ, mà là khắp nơi, thuộc hạ hoài nghi có thể có quan hệ với việc Lâm Khâm mất tích."
Sở Mộ đề bút viết chữ cho tịnh tâm, sau khi nghe xong Kỷ Thư nói ngẩng đầu hỏi:
"Quốc công phủ nào?"
"Tất nhiên là Tề Quốc Công phủ. Nghe những thủ vệ đó nói, xe ngựa của Tề Quốc Công phù đều xuất phát không sai biệt lắm, cùng lúc ra khỏi thành. Nga, còn có một lần là Tề Quốc công tự mình mang đội ngũ ra vào ở cửa Định Hoa."
Kỷ Thư nói làm Sở Mộ nghe ra chút nội dung, hiện tại trong triều một mảnh hỗn loạn, Tề Chấn Nam không tọa trấn trong cung, sao lại dẫn đầu xuất kinh?
Đoàn xe của Quốc Công phủ sao phải phân tán ra từ khắp các cửa thành?
"Ngươi hoài nghi là Tề Quốc Công phủ giúp đỡ tiễn Lâm Khâm đi?" Sở Mộ hỏi.
Kỷ Thư cúi đầu không dám nói lời nào, nhưng trong lòng hắn quả thật nghĩ như vậy. Nếu Lâm Khâm chỉ là một người, mặc kệ hắn chạy từ nới nào, ám vệ của Vương phủ đều có thể bắt hắn về, nhưng nếu là có thế lực khác nhúng tay, tìm người tự nhiên sẽ khó khăn hơn nhiều.
Nhưng Quốc Công phủ vì sao phải bao che cho Lâm Khâm? Tề Chấn Nam đi tới đi lui ngoài thành đến tột cùng là có mục đích gì? Hết thảy những thứ này, tất cả phảng phất như bị bao lại ở giữa, khiến cho người khác nhìn không rõ, đoán cũng không ra.
Nếu Tề Chấn Nam tham dự vào đó, vậy Tề Dư có tham dự hay không, hai ngày trước nàng bắt hắn đi bảo hộ Định Ninh Sư, là thật sự muốn hắn đi bảo hộ, hay là đơn thuần muốn đem Sở Mộ cách xa ra?
Tề Dư rốt cuộc đang dấu diếm cái gì? Sở Mộ nghĩ một chút như vậy, trong lòng loạn cào cào, vốn có cảm tình đối với Tề Dư hiện tại liền thấy rất phúc tạp, cố tình lại tới một chuyện như vậy, xem ra có vài việc cần phải đối mặt hỏi thẳng nàng thì mới được.
Sở Mộ đứng dậy lạnh nhạt nói: "Đi Quốc Công phủ."