"Là nàng ấy." Sở Sách hoàn toàn không phủ nhận.
Tề Dư cùng đại trưởng công chúa nhìn nhau, đại trưởng công chúa nói:
"Hoàng thượng thích cô nương như vậy ư? Có phải có một chút hung hãn không, gia đình của tể tướng rất tốt, nhưng trong nhà nam nhi rất ít tam thê tứ thiếp, ngươi chọn nữ tử như vậy làm hoàng hậu, tương lai mở rộng hậu cung, khả năng cần phải có tham bổn của tể tướng."
Tề Dư che giấu nụ cười bằng cách uống nước, Sở Sách lại lơ đễnh:
"Nếu có được một người vợ tốt, không cần mở rộng hậu cung, cưới vợ vốn là chuyện cả đời, nàng đối xử với ta bằng cả trái tim, ta cũng một lòng với nàng, giúp nhau lúc hoạn nạn, thật tốt khi có một cuộc sống như vậy."
Đại trưởng công chúa còn chưa nói gì, Tề Dư đã lên tiếng:
"A, ta cảm thấy bệ hạ nói đúng, không có nữ tử nào sinh ra đã là người vợ tốt, chi bằng cùng nhau vun đắp, hạnh phúc trọn đời." Tề Dư cười hỏi Sở Sách:
"Bệ hạ có phải đã sớm để ý nàng ấy?"
Nếu không sớm nhìn trúng, thì sao hôm nay lại có thể đến đây và nói những điều này.
Sở Sách ngượng ngùng, quanh co trả lời: "Cũng... không phải là sớm. Chỉ là cảm thấy nàng ấy rất tốt."
Hắn đã như vậy nói, Tề Dư cùng đại trưởng công chúa liền hiểu tâm ý của hắn. Tề Dư là giơ hai tay hai chân tán thành, bởi vì trước khi nàng vào cung, không biết trong lòng hoàng thượng như thế nào, cho rằng phải sàng lọc hết đống tranh kia, hiện tại thì không cần quan tâm.
Tôn nữ của tể tướng làm hoàng hậu, thân phận đó thì rất môn đăng hộ đối. Về phần bốn phi tần, chờ đến lúc chính hoàng hậu định đoạt thì tốt hơn.
********************************
Sau khi sự tình được giải quyết thì Tề Dư cũng không cần ở trong cung ngày đêm hỗ trợ nữa, nên nàng liền rời cung, có một tên dẫn đường để ra khỏi cung, cũng không biết sao, lại dẫn Tề Dư đến một con hẻm hẻo lánh, lúc này Tề Dư phát hiện ra, vội vàng ngăn lại, hỏi:
"Đây không phải là đường ra khỏi cung, đệ muốn mang ta đi chỗ nào?"
Tề Dư cảnh giác nhìn tên thái giám kia, một bên xem xét, chung quanh thỉnh thoảng còn có mấy cung tỳ thị vệ đi lại, nghĩ rằng nàng hiện tại quay đầu còn kịp.
"Vương phi, Khang vương điện hạ đang chờ người."
"Sở Tiêu?" Tề Dư nhíu mày hỏi.
"Đúng vậy."
Sở Tiêu đã phân phó cho hắn, nếu Túc vương phi phát hiện hắn dẫn đi sai đường, có thể báo tên của Sở Tiêu, bởi vì Sở Tiêu có tự tin, Tề Dư nhất định sẽ đi gặp hắn.
Nếu như trước khi Sở Sách đăng cơ, nàng vừa phát hiện Sở Mộ trúng độc tình, thì nếu Sở Tiêu mời, Tề Dư nhất định sẽ đi, nhưng bây giờ thì Tề Dư sẽ khó lựa chọn như trước nữa.
"Đi nói cho Khang vương điện hạ, nếu hắn có việc tìm ta, có thể trực tiếp đến Túc vương phủ, không cần làm những chuyện như vậy."
Tề Dư trực tiếp cự tuyệt, sau đó quyết đoán xoay người, đi về hướng cửa cung.
Tên thái giám bất lực, ở chỗ này không thể đuổi theo Tề Dư dây dưa, chỉ có thể đi về phía trước để báo cáo với Khang vương điện hạ.
Sở Tiêu ngồi trên xe lăn dưới gốc cây hải đường, nghe thái giám hồi bẩm, vung tay để hắn lui ra.
Sở Tiêu từng nghĩ rằng chính mình rất hiểu Tề Dư, nhưng kể từ khi nàng trở về Bắc Kinh cùng với Sở Mộ, Sở Tiêu thực sự không hiểu Tề Dư.
Nàng thật sự thích Sở Mộ? Nhưng tính khí Sở Mộ thì Sở Tiêu hay bất cứ ai khác cũng đều hiểu rõ, tính tình Tề Dư cao ngạo như vậy, làm sao có thể thích một tên như Sở Mộ?
*************************
Thời tiết tháng bảy rất oi bức, Sở Mộ cố ý sai người đến Quảng Châu lấy mấy sọt trái vải trở về, ướp lạnh đi, vô cùng ngon ngọt để giải nóng, Tề Dư ăn không hết nhiều như vậy, liền tặng một ít cho quốc công phủ, tướng quân phủ và quận vương phủ.
Tề Dư tự mình đem đến Quốc công phủ, lúc đến đó, Tề Dư gặp được lão phu nhân Cố thị cùng tướng quân phu nhân Vương thị, còn có tiểu di Lý thị.
Tề Dư rất ngạc nhiên, ngồi bên cạnh Lý thị, nói:
"Ta đã phái người tặng hai giỏ vải cho tướng quân phủ."
Cố thị và Tần thị nhìn nhau, mặc kệ bao nhiêu năm, cảm tình của hai lão tỷ muội vẫn như trước.
"Ngoại tôn nữ của ta, có cái gì cũng nghĩ tới chúng ta, lão tỷ tỷ đã chỉ dạy rất tốt."
"Cái gì mà tốt hay không, đây đều là điều nên làm mà. Cháu không làm thì người khác cũng làm thôi."
Bây giờ Sở Sách đã đăng cơ, địa vị của tướng quân phủ tự nhiên cũng cao hơn, nhưng Lý gia cũng không phải cái loại người xu nịnh, nâng người cao đạp thấp người, từ trước đến nay luôn nhiệt tình với tất cả mọi người, như thế đủ thấy gia phong của nhà họ Cố.
Cố thị cười lắc đầu: "Những người khác sao có thể so với ngoại tôn nữ của ta." Vương thị phụ họa theo:
"Đúng vậy. Những người đó trước kia đều không giao lưu với chúng ta, bây giờ thấy Sách ca nhi đăng cơ, bọn họ sẽ đến nịnh bợ, thật không có khí chất."
Tề Dư cùng Lý thị cười nhẹ, Tề Dư nhỏ giọng hỏi Lý thị:
"Tiểu di gần đây có khỏe không?"
Lý thị ôn hòa cười:
"Hết thảy đều tốt. Ta ở Chu Tước đang tính mở một cửa hàng, tính toán qua mùa hè mở một phòng thêu, mấy ngày nay đang chiêu mộ người thêu, cũng chưa kịp hỏi thăm tình hình của con."
"Tiểu di muốn mở phòng thêu?"
Tề Dư ngạc nhiên hỏi, Lý thị thêu không tệ, tuyệt đối có năng lực mở phòng thêu, chỉ là Tề Dư không nghĩ rằng Lý thị sẽ mở, bởi vì Lý thị nói tóm lại vẫn là một nữ nhân truyền thống, trước kia tuy rằng hoạt bát, nhưng vẫn cảm thấy nữ nhân cần phải ở nhà giúp chồng dạy con, không nên xuất đầu lộ diện.
Bây giờ sau khi ly hôn, không nghĩ rằng nàng sẽ chủ động làm việc.
"Đừng kinh ngạc như vậy, ta cuối cùng cũng tìm được chút việc để làm, không thể cho những lời đồn vớ vẩn vây xung quanh ta." Lý thị nói.
Tề Dư rất tán thành lời giải thích của Lý thị. Thời đại này nữ nhân khi ly hôn, sau lưng khẳng định luôn có người chỉ trỏ, nếu như không thể tự mình đứng lên, tương lai sẽ càng ngày càng khó khăn.
"Ta không ngạc nhiên, còn rất ủng hộ a. Chờ khi phòng thêu khai trương, bốn mùa xiêm y của Túc vương phủ nhất định sẽ do người làm, người phải tính rẻ cho ta một chút đó." Tề Dư nói.
Lý thị che miệng cười, Vương thị trêu ghẹo: "Nhìn xem nhìn xem, mọi người đều nói nữ nhi đã có chồng đều vắt cổ chày ra nước. Ai cũng biết Túc vương phủ giàu đến chảy mỡ, vậy mà Túc vương phi còn ở chỗ này cùng nàng tiểu di khóc than, phải để cho tiểu di kiếm một chút tiền chứ."
Lời nói của Vương thị khiến không khí trong sảnh bỗng chốc trở nên náo nhiệt, lại khiến Tề Dư mặt đỏ bừng.
Tần thị sau khi cười xong, ăn một trái vải, khen không dứt miệng, ngoài việc khen trái vải, còn cố ý khen người đã mang vải tới.
"Mấy năm trước vương gia chính là không thông suốt, bây giờ tốt lắm, cuối cùng cũng biết rằng những điều trước đây đã làm tổn thương mọi người."
Tần thị ngồi bên cạnh Lý ma ma nói, Lý ma ma gật đầu phụ họa:
"Lão phu nhân nói đúng, vương gia bây giờ đối xử rất tốt với vương phi."
Lý ma ma hoàn toàn có quyền phát biểu về chuyện này, bởi vì thời gian trước nàng đã tự mình xem xét Túc vương cùng Túc vương phi, bây giờ thấy hai người hòa thuận, Lý ma ma cảm thấy rất vui mừng.
Tề Dư sau khi ăn một trái vải, bất đắc dĩ nói:
"Các lão nhân gia thật dễ bị lừa, Sở Mộ làm một chuyện nhỏ như vậy, các người liền khen lấy khen để."
Tần thị và Cố thị lại được một trận cười.
Tề Chấn Nam ở bên ngoài nghe thấy tiếng cười, mang theo một giỏ trái vải vào cửa, trông thấy trên bàn đã bày biện những trái vải ướp lạnh, lại nhìn vào tay của mình, nói:
"Mẫu thân ở đây đã có rồi ư?"
Nói xong, đem giỏ trái vải giao cho Lý ma ma, để cầm vào trong hầm băng, Tần thị kêu hắn ngồi xuống, đem một mâm trái vải ướp lạnh đưa đến trước mặt hắn, Tề Chấn Nam cũng không khách khí, cầm lấy một trái bóc ra, vừa bóc vừa nhìn quanh một vòng, trông thấy Lý thị, ánh mắt thoáng trì trệ, nhưng Lý thị thẳng thắn gật đầu gửi lễ với Tề Chấn Nam, Tề Chấn Nam vội vàng đáp lễ, nhanh chóng quay mặt đi.
"Phu thê các người hai năm nay đều thật hào phóng a." Tề Chấn Nam trêu ghẹo Tề Dư:
"Vương gia thì đưa ở Binh bộ, con thì đưa ở bên ngoài. Năm trước vải quý như vàng, ngược lại năm nay có vẻ không đáng tiền lắm nhỉ"."
"Phụ thân thấy không đáng tiền thì trả lại cho con đi."
Tề Dư cố tình giơ tay ra trước mặt Tề Chấn Nam, Tề Chấn Nam tức giận hừ một tiếng, lại liên tiếp ăn vài trái, sau đó liền đứng dậy, từ biệt với nhị lão.
"Trong cung còn có chút việc, không thể ở lại lâu được, nhạc mẫu xin cứ tự nhiên." Tề Chấn Nam nói.
Tề Dư đứng dậy đưa tiễn, hỏi:
"Vừa mới trở về, sao lại tiến cung rồi?"
Tề Chấn Nam thở dài một tiếng: "Điều này phải hỏi vương gia nhà con, hôm nay cãi nhau ầm ĩ với Khang vương, làm khổ những người khác."
Tề Dư nghe vậy lại hỏi: "Bọn họ ầm ĩ cái gì?"
"Còn không phải chuyện quân quyền ở Trung Châu ư. Khang vương muốn Túc vương giao một ít binh quyền, con cũng biết tính tình vương gia nhà con rồi đấy, làm sao có thể giao? Hai bên bởi vậy ầm ĩ, hiện tại vẫn đang giằng co bế tắc, ta không tiến cung nhìn sao được."
Tề Chấn Nam đem chuyện đã xảy ra trong triều hôm nay nói cho Tề Dư nghe.
"Cảm giác Khang vương lần này vào triều, không giống như lần trước, hắn trước kia là một người ôn nhu như vậy, ta còn nghĩ sẽ tác thành cho hai người... A, quên đi, không đề cập tới chuyện này, ta phải nhanh chóng hồi cung rồi."
Sau khi tiễn Tề Chấn Nam, Tề Dư trở về buồn bực, Sở Tiêu làm sao có thể công khai muốn binh quyền của Sở Mộ? Sở Mộ cũng không phải loại bị người ở triều đình bức một chút sẽ thỏa hiệp, Sở Tiêu cần phải nói rõ ràng với nàng a.
Tề Dư trở lại bên tổ mẫu một lát rồi cáo từ, lúc vừa ra phủ, nàng thoáng thấy một người nấp ở một góc,nhưng nàng quay đầu lại lại không thấy ai.
Minh Châu cũng trông thấy, vì thế hỏi Tề Dư:
"Vương phi, người có muốn phái người đi tìm kiếm người đó không?"
Tề Dư lắc đầu: "Không cần."
Người kia không giống như là người đã theo dõi người của Tần thị nhiều năm, chắc là do An thị phái tới, mà sở dĩ An thị hôm nay phái người đến, rất rõ ràng liên quan đến tiểu di Lý thị của Tề Dư. Năm đó Lý thị cùng Tề Chấn Nam từng có một khoảng thời gian với nhau, thậm chí nếu không có sự can thiệp của nàng, hiện tại Tề quốc công phu nhân tất nhiên chính là Lý thị.
Cho nên, hôm nay Lý thị tới cửa, An thị trong lòng bất an phái người đến theo dõi, cũng có thể lý giải.
Trên thực tế, Tề Dư quả thật đoán đúng, người nọ chính là do An thị phái đến, khi thấy nàng vội vàng về tới chủ viện, bị An thị kêu đến nội thất nói chuyện.
"Nô tì nhìn rõ ràng, đại tiểu thư đã trở về, sau đó quốc công cũng trở về, hai người đều cầm theo giỏ vải. Quốc công gia ngồi ở đại sảnh ước chừng thời gian khoảng 1 chén trà rồi đi ra, đại tiểu thư tiễn quốc công tiểu nô tì nói.
An thị nghe xong, nhìn thoáng qua trái vải trên bàn, An thị biết Tề Dư mang trái vải qua, tính tình Tề Dư mặc dù lạnh nhạt, nhưng mỗi khi gửi quà cho Tần thị thì nàng cũng luôn có phần.
Nhưng Tề Chấn Nam thế mà cũng trở về tặng vải, nếu là bình thường, An thị cũng không suy nghĩ nhiều, nhưng hôm nay thì khác, hôm nay có Lý thị ở đó. Tề Chấn Nam tặng đồ cho Tần thị lúc nào không tặng, phải đợi đến lúc Lý thị ở đó mới đến tặng, đến cùng là tặng cho ai?
Hơn nữa hắn vừa trở về liền rời đi, chứng tỏ việc trong triều rất bận, hắn như vậy còn cố ý bớt chút thời gian trở về đưa trái vải, làm sao An thị có thể không nghi ngờ, hắn là trở về đưa trái vải và muốn nhìn Lý thị một chút?
Thời gian trước An quốc công phủ gặp đại nạn, Tề Chấn Nam tuy rằng không có vì nàng bảo vệ An gia, nhưng lại bảo vệ An thị cùng hai nữ nhi, động thái này khiến An thị có được một chút hi vọng, Tề Chấn Nam đối với nàng không phải hoàn toàn không có tình nghĩa, chỉ cần nàng lại nỗ lực một chút, qua một thời gian, Tề Chấn Nam nói không chừng liền nguyện ý tiếp nhận nàng.
Nàng là người của An quốc công phủ, mặc kệ nói cái gì làm cái gì đều phải lấy lợi ích của An quốc công phủ lên đầu, đây là lý do chính khiến nàng nhiều năm như vậy vẫn không được Tề Chấn Nam tiếp nhận, bây giờ An quốc công phủ không có, mặc kệ thế nào, nàng hiện tại có thể dựa cũng chỉ có Tề Chấn Nam. Nàng muốn nhường Tề Chấn Nam tiếp nhận nàng, muốn nhường chính mình ngồi ổn Tề quốc công phu nhân vị trí này, con đường này vốn có liền không dễ dàng, bây giờ còn nửa đường giết ra cái Lý thị, An thị thế nào có thể không nóng nảy.
Nghĩ đến đây, An thị một quét hết tách trà trên bàn xuống đất, phát ra một âm thanh lớn, các nha hoàn sợ tới mức không dám nói lời nào. Tề Yên nghe tiếng liền chạy vào, trông thấy dưới đất lộn xộn, tiến lên hỏi An thị. Tề Yên đóng cửa phòng, trong phòng chỉ còn lại hai mẫu nữ.
"Mẫu thân, người làm sao vậy?" Tề Yên hỏi An thị.
Tề Vận từ lúc câu dẫn Sở Sách bất thành, bị Tề Dư đưa đến chùa làm ni cô, bây giờ bên cạnh An thị cũng chỉ có Tề Yên.
"Không phải người nói muốn an tâm chờ phụ thân hồi tâm chuyển ý sao? Người nóng giận như vậy, sẽ truyền đến tai phụ thân. Người không nghĩ cho chính mình, cũng phải nghĩ đến muội muội, nàng có thể ra hay không, tất cả đều gửi gắm vào người."
Sau khi An gia gặp chuyện không may, Tề Yên cũng sợ hãi bị liên lụy, may mắn Tề Chấn Nam còn nhớ tình xưa, không để chuyện của An quốc công phủ ảnh hưởng đến ba mẫu tử, cuộc đời muội muội trên cơ bản đã bị hủy, chính mình cũng không có nơi nào để đi, hiện tại cũng chỉ có thể dựa vào việc An thị đi năn nỉ Tề Chấn Nam, để hắn sau này sẽ bảo hộ các nàng.
An thị hiện tại rất hoảng loạn, hoang mang lo sợ, đem lo lắng của mình về Lý thị nói với Tề Yên, Tề Yên nghe xong lập tức hiểu rõ An thị vì sao hoảng loạn không kiểm soát được.
Sự bất an lâu nay khiến hai mẹ con đồng cảm ôm nhau, An thị yên lặng rơi lệ:
"Nếu chuyện ta lo lắng biến thành sự thật, thì sau này ba mẫu tử chúng ta phải làm thế nào?"
Tề Yên ôm mẫu thân, cảm nhận được sự bất lực của nàng, nàng đã gặp qua Lý thị, tiểu gia bích ngọc, cũng không xinh đẹp lắm, thật khó để Tề Chấn Nam thích.
"Ả ta trước khi ly hôn thì không nói, nhưng ai ngờ hiện tại đã ly hôn, lẻ loi một mình, nếu ta là nam nhân, tất nhiên sẽ đau lòng không thôi, chỉ cần Tề Chấn Nam đau lòng, hai người họ sẽ tình cũ lại cháy sao?" An thị lấy tay đỡ trán.
Tề Yên nhìn mẫu thân suy sụp như vậy, rất không cam lòng, nói:
"Nếu như thế, vậy hãy làm cho bọn họ vĩnh viễn không có khả năng nối lại tình cũ."
An thị không hiểu: "Con muốn làm thế nào?"
Tề Yên không nói gì, nhưng trong mắt lại sáng lên một tia tàn nhẫn.
An thị thấy thế, ý thức được ý tứ của nữ nhi, vội vã lắc lắc đầu:
"Không không không, không được làm như thế. Ta bây giờ không thể phạm sai lầm trước mặt hắn, An quốc công phủ bị đánh bại, ta đã không còn lợi thế gì nữa, nếu như bị hắn chán ghét, sau này thật sự không còn đường sống."
Tề Yên nhìn thấy mẫu thân sợ hãi như vậy, nói:
"Mẫu thân! Người đừng hồ đồ. Nếu nữ nhân tiến dần từng bước, người hối hận cũng quá muộn. Ai nói người không có lợi thế, người còn có Tuyển ca nhi. Đều là phụ thân cốt nhục, nếu người làm chuyện sai lầm, hắn nể mặt Tuyển ca nhi cũng nhất định sẽ tha thứ cho người."
"Giống như chuyện của ngoại tổ gia, tất cả người của An quốc công phủ đều bị kết án, nhưng phụ thân vẫn là giữ an toàn cho ba người chúng ta, đây là vì sao, còn không phải bởi vì người là mẹ ruột của Tuyển ca nhi, sao người lại phải sợ!"
Nghe nữ nhi nhắc tới tiểu nhi tử, An thị cũng không trở nên thoải mái, ngược lại càng nặng nề đứng lên: "Con không hiểu."
Trước kia An thị sở dĩ gả vào Tề quốc công phủ làm quốc công phu nhân, ngoài việc nàng cần sự hỗ trợ cho An quốc công phủ, còn có một nguyên nhân trọng đại, bởi vì An gia của nàng nhược điểm của nàng, chèn ép mạng sống của nàng.
"Mẫu thân, Tuyển ca nhi là thế tử của Tề quốc công phủ, là nhi tử duy nhất của phụ thân, nữ nhi không biết người đến cùng đang lo lắng cái gì, một Lý thị cũng giải quyết không xong."
Tề Yên thật sự không hiểu mẫu thân vì sao lại không quả quyết như vậy, lúc trước nàng không phải như thế. Xem ra là chuyện của An quốc công phủ đã khiến lá gan của nàng nhỏ lại, bây giờ một chút sóng gió đều chịu không nổi.
Nhưng Tề Yên không sợ, Lý thị là dì của Tề Dư, nếu như thật sự Tề Chấn Nam và Lý thị tình cũ lại cháy, ba mẫu tử của nàng còn chốn nào dung thân, nàng với Tề Dư là thù mới hận cũ, nếu như có thể giải quyết được dì của Tề Dư, như vậy đã có thể báo thù một chút cho muội muội, lại có thể cho mẫu thân vô tư vô lo, một mũi tên trúng hai đích, đẹp cả đôi đường, vì sao lại không làm.
An thị tâm loạn như ma, thấy nữ nhi thần sắc khác thường, lo lắng nàng làm chuyện điên rồ, khuyên nhủ:
"Con vạn lần đừng làm chuyện xằng bậy, nghe mẫu thân một câu."
Tề Yên hiện tại đều là chủ ý của mình, đối với lời khuyên của An thị hoàn toàn không để trong lòng, chỉ thuận miệng qua quýt một câu:
"Đã biết đã biết. Mẫu thân, ta sẽ không xằng bậy, người nghỉ ngơi đi, ta đã hứa với muội muội hôm nay sẽ gặp và đưa cho nàng vài thứ."
Tề Yên nói xong liền đứng dậy rời khỏi, không chờ An thị phản ứng lại.
An thị nhìn nữ nhi vội vàng rời đi, trong lòng bất ổn, thậm chí so với lúc nãy còn bối rối hơn.
******************************
Từ lúc Tề Dư không phản đối ngủ cùng Sở Mộ, Sở Mộ mỗi ngày chờ mong nhất đó là khi màn đêm buông xuống, hắn sẽ sớm tắm táp rồi lên giường nắm tay Tề Dư cùng nhau đi vào giấc ngủ.
So với việc kháng cự lúc ban đầu, Tề Dư hiện tại trên cơ bản đã quen với sự tồn tại của hắn, tuy rằng tiến độ vẫn chậm, nhưng Sở Mộ thủy chung tin tưởng nước chảy đá mòn, lâu ngày sinh tình, khi hắn che chở như vậy, trái tim bằng đá cũng trở nên ấm áp.
"Cha ta nói, Sở Tiêu mở miệng muốn binh quyền với ngài? Chuyện này hắn nghĩ như thế nào?"
Tề Dư đẩy tay Sở mộ đang thổi tóc nàng, để hắn đừng nhốn nháo.
"Bất kể hắn nghĩ như thế nào, binh quyền Trung Châu là thứ ta có thể cho hắn sao." Sở Mộ nhìn chằm chằm vành tai mượt mà của Tề Dư.
Tề Dư không nhận ra nguy hiểm, nhìn chằm chằm lọng che tiếp tục nói:
"Theo như những gì ta hiểu về hắn, ta luôn cảm thấy chuyện này xem ra không đơn giản như vậy, hắn trước nay là một người mưu mô, nếu như hắn thật sự muốn binh quyền của ngài, làm sao có thể nói thẳng trước mặt ngài? Không hợp với lẽ thường, hắn... A!"
Tề Dư còn chưa nói xong liền phát ra một tiếng kêu sợ hãi, bởi vì người nào cắn vào vành tai của nàng, khiến Tề Dư liền phát hoảng lùi về sau.
Sở Mộ chống đầu, đắc ý nhìn Tề Dư, một bàn tay vén ngọn tóc của Tề Dư, ngón chân nhẹ nhàng đụng chạm cẳng chân của Tề Dư, ánh mắt đầy ái muội.
"Ái phi, buổi tối chúng ta đừng tán gẫu chuyện người khác, hãy làm điều có ý nghĩa hơn đi." Sở Mộ nói, sau đó chậm rãi tiếp cận Tề Dư.
Mắt vừa muốn dán lên trán Tề Dư, Tề Dư nâng tay che kín miệng, đẩy hắn ra phía sau.
Sở Mộ lại một lần bị cự tuyệt, ngửa mặt nằm trên gối thổn thức không thôi:
"Ái phi a, lại như vậy, bổn vương gần như hỏng rồi."
Mỗi ngày thấy được nhưng không ăn được, thật khó chịu.
Tề Dư đem chăn bao gói kỹ lưỡng: "Ngài có muốn ngủ ở thư phòng không?" Nàng gợi ý, mỗi ngày buổi tối nhìn hắn như vậy quả thật rất mệt.
Sở Mộ dùng ánh mắt khó tin nhìn về phía Tề Dư, bọc lấy chăn xoay người sang chỗ khác, dùng hành động tỏ vẻ cự tuyệt.
Đùa à, hắn vất vả lắm mới có thể nằm ở đây, làm sao có thể dễ dàng buông tha như vậy, có nghẹn chết hắn cũng phải ở bên cạnh nàng!
Tề Dư nhìn bóng lưng giận dỗi như trẻ con của hắn, bất đắc dĩ thở dài, lại nghĩ tới vấn đề vừa rồi, lại nói:
"Vừa rồi nói với ngài, ngài thấy thế nào? Ta cảm thấy Sở Tiêu là hạng người khó hiểu, hắn khẳng định có chủ ý khác."
Tề Dư đợi một lát, không đợi Sở Mộ trả lời, xoay người sang chỗ khác nhìn hắn, vừa vặn lúc Sở Mộ quay lại nhìn nàng chằm chằm, hai người đối diện một lát, Sở Mộ hỏi Tề Dư:
"Nàng để ý ta có binh quyền hay không sao?"
Tề Dư sửng sốt, theo bản năng đáp:
"Ta vì sao phải để ý?"
"Nếu như ta không có binh quyền, trở thành một tên nhàn rỗi, nàng còn nguyện ý ở bên ta không?"
Trong bóng đêm, ánh mắt Sở Mộ phảng phất một chút bi thương, khiến tim Tề Dư hẫng một nhịp, muốn nhào vào trong lòng hắn an ủi,nhưng may mắn khắc chế được.
"Ngài có binh quyền hay không, ta có ở bên cạnh ngài hay không có liên quan gì. Ta... Cũng không phải bởi vì binh quyền của ngài mới ở lại."
Tề Dư ăn ngay nói thật, nói xong, cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Sở Mộ cười khẽ:
"Điều này có nghĩa là, mặc kệ sau này ta có binh quyền hay không, nàng đều sẽ không vì vậy mà rời khỏi ta, có phải hay không?"
Sở Mộ chờ đợi một hồi lâu, Tề Dư đều không phát ra tiếng, ngay lúc Sở Mộ cho rằng Tề Dư sẽ không trả lời, Tề Dư đột nhiên "ừm" một tiếng rất nhỏ, xem như là trả lời.
Sở Mộ duỗi dài cánh tay ra, Tề Dư không để ý phản kháng, hắn trực tiếp kéo Tề Dư vào trong lòng, Tề Dư từ chối một lát, phát hiện Sở Mộ cũng không tính toán làm chuyện gì khác, nàng cũng không từ chối.
"Ta suy nghĩ, nếu như ta không có binh quyền, sẽ là một tên nhàn rỗi, ta liền mang nàng dạo chơi tứ phương, ngắm cảnh đẹp, phong cảnh Thục địa, mưa phùn Giang Nam, cát vàng Mạc Bắc, chỉ cần nàng muốn đi nơi nào, ta đều đưa nàng đi, được không?"
Sở Mộ ở bên tai Tề Dư nhẹ giọng nỉ non, chỉ là nghe hắn nói, Tề Dư thực sự khao khát điều đó, nhịn không được lại 'ừm' một tiếng. Nhưng đáp lại xong nàng liền phản ứng lại, lui lui về sau, hỏi: "Hả? Ngài thật sự tính giao binh quyền?"
Tề Dư rất ngạc nhien, binh quyền Trung Châu đủ để ảnh hưởng toàn bộ huyết mạch của Sở quốc, Sở Mộ lại sẵn sàng từ bỏ? Điều này không hợp với tính tình của Sở Mộ. Đỉnh đầu bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng cười, Tề Dư lại lùi một chút, Sở Mộ cúi đầu nhìn nàng, nụ cười ranh mãnh:
"Làm sao có thể. Ta hôm nay giao binh quyền, ngày mai bọn họ sẽ chết trong tay ta. Binh quyền Trung Châu, trừ ta ra thì không ai có thể nắm giữ." Ánh mắt Sở Mộ vừa động, thần bí hề hề nói:
"A không đúng, còn có một người có thể lấy đi."
Tề Dư rất hiếu kỳ: "Ai?"
Sở Mộ chậm rãi để sát vào lỗ tai Tề Dư, ở bên tai nàng nhẹ giọng nói :
"Con trai của ta. Sinh cho ta một đứa nhé?"
Tề Dư: "..."
*****************************
Phòng thêu của Lý thị mở ở trung tâm phường Xuân Bình, hai tầng tiểu lâu, phía dưới là vật liệu may mặc cùng cửa hàng may sẵn, mặt trên là người thêu làm theo yêu cầu hoa sắc, ngày khai trương ấy, Tề Dư cùng Tề Ninh đều tặng quà cho Lý thị để cửa hàng khai trương đại cát.
Tề Chấn Nam cũng nghe nói chuyện này, này ngày vừa vặn muốn tới kinh triệu phủ bàn bạc sự tình, đi qua phường Xuân Bình, nhớ tới cửa hàng Lý thị mở ở bên cạnh, liền nghĩ tới đến xem xem, chỉ cần xuất hiện ở cửa hàng Lý thị, bọn quan sai phường Xuân Bình sẽ biết Lý thị cùng quốc công phủ có quan hệ, sau này bất kể là ai cũng sẽ không thể gây sự ở cửa hàng.
Coi như là việc hắn làm để chiếu cố Lý thị.
Cửa hàng rất dễ tìm, lúc Tề Chấn Nam xuất hiện, Lý thị đang ở cửa hàng kiểm kê hàng hóa, khi người quét rác nói bên ngoài có nam nhân đang nhìn nàng, Lý thị mới phản ứng lại.
Trông thấy Tề Chấn Nam, Lý thị cũng có chút kinh ngạc, buông sổ sách trong tay, đi ra hỏi:
"Tỷ phu? Sao ngài lại tới đây."
Hai người mặc dù có khoảng thời gian với nhau, nhưng chung quy là chuyện quá khứ, Lý thị vẫn xưng hô Tề Chấn Nam là tỷ phu.
Tề Chấn Nam chỉ chỉ cửa hàng của nàng: "Có chỗ ngồi không?"
Lý thị sửng sốt, sau đó vội vàng gật đầu:
"Có có có, mời vào. Hái Vi nhanh đi châm trà."
Tề Chấn Nam theo Lý thị vào cửa hàng, ngay trong đại đường, Lý thị mời Tề Chấn Nam ngồi xuống, nước trà nhanh chóng được bưng lên, Lý thị tự mình bưng cho Tề Chấn Nam.
"Công việc kinh doanh thế nào?" Tề Chấn Nam nhìn quanh một vòng, hỏi.
Lý thị ngồi xuống ghế bên cạnh, cười nói:
"Có vẻ ổn. Dư tỷ nhi cùng Ninh tỷ nhi đều đã đến chúc mừng, mẫu thân cùng tẩu tẩu cũng rất ủng hộ, Dư tỷ nhi còn nói, qua hai ngày nói không chừng trong cung cũng sẽ có đơn hàng đến, ta vừa khai trương cửa hàng này, có bọn họ hỗ trợ, làm sao có thể kinh doanh không tốt. Ta chỉ nghĩ là làm trước, đơn hàng từ từ sẽ đến."
Lý thị mở cửa hàng kỳ thực cũng không phải vì kiếm tiền, Lý gia không đến mức lưu lạc đến tận đây, còn chưa nói hiện tại Sách ca nhi đăng cơ, địa vị Lý gia càng lên cao, nàng không cần thiết xuất đầu lộ diện làm buôn bán nuôi sống mình, chỉ là muốn tìm chút việc để làm, để khỏi cô đơn tịch mịch thôi.
Tề Chấn Nam nghe Lý thị nói xong, gật đầu vài cái, sau đó cũng không biết nói cái gì cho phải, nâng chung trà lên uống một ngụm.
Hắn không nói chuyện, Lý thị cũng không biết nói cái gì, hai người như vậy cúi đầu ngồi, cũng may là ở trong đại đường, có tiểu nhị lui tới, trường hợp còn không đến mức xấu hổ.
Ngay lúc Lý thị muốn nói gì đó, đột nhiên một tên lưu manh xông tới, dường như không phải là đến mua vải dệt làm y phục,vứt một đống vải trên cửa hàng xuống đất, lớn tiếng hỏi:
"Ông chủ đâu! Ai quản nơi này?"
Chưởng quầy nhìn thoáng qua Lý thị, bước ra từ phía sau quầy hàng, đưa tay ra cười nói:
"Vị công tử, ngài..."
'Chát' một tiếng, chưởng quầy còn chưa nói xong, đã bị tên cầm đầy kia tát một cái, các tiểu nhị tú nương sợ tới mức ngừng hết công việc, nhìn ra xem.
"Ai muốn nói chuyện với ngươi, kêu ông chủ ra đây nhanh lên!"
Thái độ tên cầm đầu thập phần kiêu ngạo, Lý thị đứng lên muốn đi qua, Tề Chấn Nam kéo nàng lại phía sau, tiến tới nâng lên một chân đá bay tên kia.
Mọi người xung quanh thấy kinh động liền vây quanh xem xét, trông thấy người bị đá, liền vội vàng sợ tới mức trốn đi.
"A, nhưng tên chó hôi này không dễ chọc, lai lịch của tiệm này là sao?"
Đám người xôn xao bàn tán, tỏ vẻ hôm nay tên cầm đầu kia là người không đơn giản, không ai muốn trêu chọc. Tề Chấn Nam đi ra, những tên kia chỉ lo lui về phía sau, biết Tề Chấn Nam là người luyện công phu, không dám vội vàng tiến lên động thủ.
Tề Chấn Nam tìm đến Lý thị, là một người đến, không nghĩ để cho người khác biết, cho nên đều để hộ vệ ở ngã tư chờ đợi, Vương Phục và hộ vệ cũng là trông thấy trên đường xôn xao mới cuống quýt chạy lại hét vào những tên kia, hỏi:
"Các người là ai?"
Những người này đều cơ bắp cuồn cuộn, công việc chính là tìm những tiệm mới khai trương, thu hộ phí, không nghĩ rằng hôm nay lại đụng phải trâu cứng.
Xem những tên hộ vệ kia, không giống như là phàm phu tục tử, xem ra không dễ để chọc phá. Cũng không biết bọn họ với chủ tiệm có quan hệ gì, cũng không có khả năng là thê tử chính phòng của hắn, bởi vì không có người giàu nào lại đi ra xuất đầu lộ diện mở cửa hàng, đừng nói thê tử chính phòng, chỉ là thiếp thân của nhà giàu cũng không có khả năng đi ra mở cửa hàng. Cho nên, bọn họ cho dù có quan hệ, cũng là quan hệ bên ngoài, cùng lắm là loại ngoại tình.
Bình thường ngoại tình đều là gặp không được người, làm người khinh thường, bọn họ cũng không dám thật sự làm lớn chuyện.
Tên cầm đầu nghĩ đến đây, cảm thấy chén cơm này, nếu dễ dàng rút lui, thì làm sao có thể tiếp tục làm ăn trên con đường này? Cho nên, biết là đối phương không dễ chọc, cũng không thể sợ hãi rời đi, như thế nào cũng phải chống đỡ một hai hiệp mới được.Sự tình lớn, quan binh tuần thành vừa tới, bọn họ cũng có thể thừa dịp rút lui.
"Ta nghe nói phòng thêu này được mở bởi một nữ nhân, như thế nào, Ngươi có gì sai trái với nữ nhân đó sao?. Ha ha ha ha ha ha."
Một kẻ đầu đường vô lại là như thế này, đánh không lại, liền múa mép khua môi, người ghê tởm nói như thế nào, bọn họ rất biết đối phó với những người đứng đắn. Những người này, thường coi trọng danh tiếng hơn cuộc sống của họ, hắn nói như vậy, nam nhân hoảng sợ, nói không chừng cũng không dám nhúng tay nhiều.
"Đồ vô liêm sỉ,ngươi nói hươu nói vượn cái gì vậy?"
Vương Phục chỉ vào những tên cuồn cuộn tức giận mắng, nghĩ tiến lên giáo huấn một phen, nhưng quốc công không mở miệng, hắn không thể động tay.
Cũng may người hắn phái đi rất mau trở lại, hơn nữa mang đến quan sai cùng tuần thành ngự sử, tuần thành ngự sử Triệu Lương Tài một đường dẫn theo quan mũ đã chạy tới, thở hổn hển đẩy đám người ra, liền quỳ rạp xuống trước mặt Tề Chấn Nam.
"Quốc công thứ tội, quốc công thứ tội, hạ quan đã để xảy ra những chuyện như vậy, quốc công thứ tội."
Triệu Lương Tài cảm thấy chính mình đã phạm thái tuế, vừa rồi người của Tề quốc công đi tìm hắn, hắn sợ tới mức theo rớt khỏi ghế, quan phục đều chưa kịp sửa sang lại liền một đường chạy tới.
Tề Chấn Nam lười nhiều lời cùng những người này, vẫy vẫy tay với Triệu Lương Tài, lạnh nhạt nói:
"Đứng lên, đừng để cho ta lại thấy bọn họ lần thứ hai."
Nói xong, Tề Chấn Nam liền xoay người trở lại bên trong phòng thêu, bên ngoài liền giao cho Vương Phục xử lý.
Triệu Lương Tài cảm thấy đã lấy lại một mạng từ Tề quốc công, nào còn dám nhiều lời hỏi nhiều, ra lệnh một tiếng, để quan sai bắt lấy những tên nháo nhào kia. Khi Vương Phục đưa Triệu Lương Tài trở về, Vương Phục nhịn không được dặn dò: "Triệu đại nhân, sau này cửa hàng có thể làm phiền ngài chiếu ứng một chút."
Vừa mới trải qua một hồi, Triệu Lương Tài đến bây giờ mồ hôi lạnh còn chảy ròng ròng, liên tục gật đầu:
"Vâng vâng vâng. Nhất định chiếu ứng, nhất định chiếu ứng."
Sau khi lau mồ hôi, Triệu Lương Tài cảm thấy muốn hỏi rõ ràng một điểm.
"Vương hộ vệ, hạ quan cả gan hỏi một tiếng, chủ cửa hàng cùng quốc công là..." Tề quốc công Tề Chấn Nam là có đích thê, cho nên thân phận của chủ cửa hàng cũng làm cho người ta tò mò.
Vương Phục chen ngang nói: "Nghĩ cái gì?"
Vương Phục nhìn thoáng qua, kêu Triệu Lương Tài đưa lỗ tai lại:
"Kia là tiểu di tử của quốc công, thân dì của đương kim thánh thượng, liễu quốc phu nhân. Ở trong phủ buồn bực, nên mở cái cửa hàng giải buồn, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, sau này nếu còn có người dám đến cửa hàng khóc lóc om sòm, quốc công không nói cái gì, hoàng thượng cũng sẽ không bỏ qua, hiểu chưa."
"..."
Triệu Lương Tài nhìn Vương Phục. May mắn là hắn đã hỏi một chút, lúc trước hắn còn tưởng rằng bà chủ này là nhân tình của lão công, đằng này là thân dì của đương kim thánh thượng, nếu không chiếu ứng, chắc chắn mũ quan của hắn sẽ rơi xuống. Quả nhiên là phạm thái tuế, về nhà phải cúng mới được"
Tề Chấn Nam trở lại trong cửa hàng, nhìn thấy Lý thị, ôn hòa cười, nói:
"Ngươi không cần lo lắng, từ nay về sau sẽ không có người dám tới cửa nháo sự."
Lý thị cúi người, cười cảm kích. Tề Chấn Nam nhìn chằm chằm nàng một lát, thu hồi ánh mắt, lùi về sau một bước, chắp tay đáp lễ: "Kia... Ta đi rồi."
Lý thị gật đầu:
"Đa tạ tỷ phu."
Tề Chấn Nam không nói gì, khoát tay với nàng, liền quyết đoán rời khỏi, Lý thị đứng ở cạnh cửa, nhìn theo bóng lưng hắn, cho đến khi hắn đi khuất, nàng vẫn si ngốc đứng nhìn.