Thân thể bằng sắt cũng cần nghỉ ngơi, người cũng giống nhau, ngựa cũng vậy.
Ngày đêm đi đường hai ngày, bọn họ rốt cục đến Phong Thành.
Nói là một thành, lại rất là phồn hoa hưng thịnh.
Có thể so sánh với kinh thành, cửa trấn có một cây cầu, ban ngày khi thả xuống cầu treo, khi hoàng hôn buông xuống kéo cầu treo lên, không được ra vào.
Đây là quy định mới ban hành của thành chủ, trước kia chưa từng có, nghiêm khắc yêu cầu dân chúng trong thành chấp hành, người vi phạm sẽ bị xử phạt.
Bọn họ vội vã vào thành trước khi mặt trời lặn.
Sau khi Bạch Uyên mua những thứ cần thiết trên đường phố, hỏi người dân địa phương về chỗ dừng chân.
Không đến chốc lát sau, y tìm được một khách điếm, đem xe ngựa giao cho tiểu nhị kéo xuống cho ăn cỏ, bọn họ vẫn như cũ thuê ba gian phòng.
Ngay khi Bạch Uyên muốn đưa bạc, Sở Hàm Đường cắt ngang y.
"Bạch công tử, ta, ta muốn ở một mình một gian phòng, tướng ngủ của ta không tốt lắm, sợ buổi tối quấy nhiễu đến Tạ công tử.
"Hiện tại Tạ Từ Hoài không có ở đây.
Ngay sau khi vào thành hắn đã biến mắt không có tăm hơi, hành tung bất định, không biết đã đi đâu.
Cũng là như vậy, nàng mới nhanh chóng đưa ra.
Nghe nàng nói như vậy, Bạch Uyên lộ ra vẻ mặt khó xử: “Sở công tử, võ công của ngươi tương đối nông! "Nói đến một nửa thì không nói tiếp.
Nhưng tất cả những người có mặt đều biết những gì y sẽ nói tiếp theo.
Sở Hàm Đường cũng rõ ràng.
Ngay từ đầu bọn họ sở dĩ đồng ý cho nàng cùng bọn họ đi kinh thành, chủ yếu là bởi vì nàng cứu Trì Nghiêu Dao, võ công lại kém cỏi.
Sợ một mình nàng trên đường đến kinh thành gặp phải nguy hiểm, bọn họ mới mềm lòng đáp ứng.
Vì thế Sở Hàm Đường võ công không tinh không phải là bí mật gì, nếu một mình ở lại gặp chuyện ngoài ý muốn gì, bọn họ cũng băn khoăn, bởi vậy Bạch Uyên mới có thể chần chờ, thậm chí muốn khuyên đối phương.
Xem nàng có thể suy nghĩ lại lần nữa không.
Nhưng Sở Hàm Đường tâm ý đã quyết, lấy ra bạc trả gian phòng của mình.
Chưởng quầy lập tức nhận bạc, cất tiếng kêu tiểu nhị mang bọn họ đến phòng của bọn họ.
Trì Nghiêu Dao tôn trọng quyết định của nàng.
Nhưng Trì Nghiêu Dao trước khi lên lầu vẫn không yên tâm, không quên dặn dò một câu: “Sở công tử vạn sự cẩn thận, nếu buổi tối gặp chuyện gì liền gọi chúng ta, nếu không có việc gì liền không nên ra ngoài.
”Sở Hàm Đường rất muốn nói nàng cũng không muốn đi ra ngoài.
Nhưng vì theo cốt truyện tối nay nàng không thể không đi ra ngoài, sau đó gián tiếp trở thành công cụ mà Trì Nghiêu Dao gặp được nam phụ tiếp theo.
Bất quá mặt ngoài nàng vẫn liên tục nói được.
Cũng không rõ Tạ Từ Hoài trở về từ khi nào, Trì Nghiêu Dao đi phòng Sở Hàm Đường gõ cửa, gọi nàng xuống lầu ăn cơm tối.
Ngay sau khi nàng đi xuống, nàng thấy hắn ngồi trên một chiếc ghế dài ở cửa sổ bên bờ sông.
Hoàng hôn buông xuống, mông lung một tầng ánh sáng nhạt.
Hắn hơi nghiêng người ngồi, không biết từ khi nào đã thay đổi một thân xiêm y giáng sắc, mặt mày như họa, cùng phong cảnh đối diện phảng phất hòa làm một thể.
Nữ nhân hái sen trên sông hát lên những bài hát êm tai lắc lư mái chèo tiến vào bờ.
Giống như một bức họa cuộn tròn.
Mà trên thuyền chứa không ít sen tươi, nhìn liền khiến cho người ta động tâm, Sở Hàm Đường cũng nhớ nhung hương vị ăn sống hạt sen.
Hạt sen có vị ngọt ngọt thanh thanh.
Trong khách điếm có một số nam nhân gọi chút đồ ăn, uống rượu, ngẫu nhiên lên tiếng đùa giỡn vài câu về nữ nhân hái xen xinh đẹp kia, nói cười yến yến liếc mắt nhìn bọn họ.
Tất cả mọi thứ trông giống như hàng ngày bình thường.
Sở Hàm Đường đi về phía Trì Nghiêu Dao ngồi ở bàn kia.
Bọn họ đòi chưởng quầy muốn bàn lớn, sáu người ngồi cũng không chật chội.
Chỉ là vị trí của nàng có chút vi diệu, đến quá muộn, cũng không có cách nào chọn vị trí, ngồi bên trái của Tạ Từ Hoài.
Đồ ăn đã sớm được gọi xong, lục tục được mang lên.
Tiểu nhị nói: "Khách quan từ từ dùng.
”Mấy ngày nay, trên đường Sở Hàm Đường đều phải ăn lương khô, thật lâu không ngồi xuống ăn một bữa cơm nóng hổi.
Nàng ngửi thấy mùi đồ ăn liền không khỏi nuốt nước miếng.
Chờ bọn họ động đũa thì nàng cũng ăn theo, ăn được một nửa lưu ý Tạ Từ Hoài chỉ ăn chay, không ăn mặn, tựa hồ một chút mặn cũng không dính.
Kó trách lại gầy như vậy.
Không chỉ Sở Hàm Đường lưu ý tới, những người khác cùng bàn cũng đều lưu ý tới.
Trì Nghiêu Dao dừng đũa lại, hỏi: "Những món ăn này có phải không hợp khẩu vị của huynh không?”Tạ Từ Hoài giống như phản ứng có chút chậm chạp "A" một tiếng.
Khóe môi của hắn chậm rãi nâng lên độ cong, làm cho người ta có một loại ảo giác có thể dễ ở chung: “Không phải, chỉ là ta không thích ăn thịt mà thôi.
”Trì Nghiêu Dao có chút kinh ngạc: “Huynh từ khi nào bắt đầu không ăn thịt?”Sở Hàm Đường cũng dựng thẳng lỗ tai lên nghe.
Nhưng nàng cũng không ngừng ăn.
Hắn tựa hồ có chút quên mất, ánh mắt hơi tan rã, vài giây sau tụ tập lại có tiêu điểm, suy nghĩ một hồi mới nói: "Hình như sáu tuổi đã bắt đầu.
”Cũng khiến Bạch Uyên hiếu kỳ: “Vì sao?”Cùng lúc đó Sở Hàm Đường gắp một miếng thịt đông pha bỏ vào miệng, thịt thơm bốn phía, béo mà không ngấy.
Tạ Từ Hoài chậm rãi nói: "Khó ăn.
”Nàng bình tĩnh nuốt thịt đông phá trong miệng, sau đó lại và thêm vài miếng cơm.
Thịt đông pha rất thơm.
Trì Nghiêu Dao cùng Bạch Uyên ánh mắt giao hòa, trong lúc nhất thời không nói nên lời, cũng không tiện khuyên hắn ăn thịt.
Bọn họ tiếp tục dùng bữa trong im lặng.
Sở Hàm Đường không thịt không vui cuối cùng vẫn làm xong một nồi thịt đông pha, cơm khô người khô cơm hồn, cơm khô đều là người trên người.
Ăn không tích cực, đầu óc có vấn đề.
Nàng lặng yên không một tiếng động sờ bụng hơi phồng lên, cố gắng thu bụng lại, chờ tiểu nhị thu dọn bát đũa xong, bọn họ cũng chuẩn bị lên lầu nghỉ ngơi.
Sở Hàm Đường cũng phải chuẩn bị cho hành động buổi tối.
Không hiểu sao có chút khẩn trương.
Nội dung trong nguyên tác là nàng thấy Trì Nghiêu Dao ban ngày ở trước một cửa hàng nhìn chằm chằm một cây trâm một lát, muốn lặng lẽ tìm được cửa hàng kia vào ban đêm, mua cây trâm kia.
Nhìn thấy cốt truyện như vậy, nàng muốn nhắm hai mắt lại, ban ngày đi mua không được sao?Vì sao phải đi vào ban đêm?Được rồi.
Văn Mary Sue quả nhiên không thể mang logic đi xem, bằng không sẽ bị tức chết.
Sở Hàm Đường nhẫn nại.
.