Lời nói của Tề Diệp khiến Trần Điềm Điềm ngu người, cô nói độ tiếp thu ý là nói về tiến độ, còn có một số phương thức ở chung.
Mà đối phương trực tiếp lý giải trở thành ai trên ai dưới.
Nhưng đây không phải là vấn đề chính.
Nhưng điều làm cho Trần Điềm Điềm cảm thấy cuồng dã nhất là đối phương luôn nghĩ chính mình là top, lúc đối tượng với Đường Lê đều muốn làm 1.
(1 nghĩa là top, 0 là bot)
Nếu là người khác thì còn có thể thỏa hiệp, cứ coi như vì tình yêu mà chấp nhận.
Nhưng đối phương là Đường Lê đó.
Toàn bộ nam sinh trường Nam Thành, thậm chí ngay cả Sở Bắc Thần cũng từng bị cô ấn trên mặt đất cho vài quyền.
Ấy vậy mà anh còn muốn nằm trên???
Trần Điềm Điềm nhịn xuống dục vọng muốn chửi bới đang nồng đậm trong lòng, nhìn bộ dáng xấu hổ của thiếu niên trước mắt mà nuốt nước miếng.
Cuối cùng cô cũng nhớ ra chuyện mà khiến cô phải vào tận lớp học để nói cho anh biết.
"À, chuyện này hai người các cậu cứ từ từ thương lượng, không cần nói cho tôi biết cũng được."
Trần Điềm Điềm bị lá gan của Tề Diệp làm cho khiếp sợ, lúc nói chuyện cũng lắp bắp, suýt nữa cắn đến đầu lưỡi.
Cô vừa nói vừa lấy kịch bản sân khấu mà hội học sinh phát ra trước đó, sau đó đặt vào tay thiếu niên.
"Đúng rồi, vừa rồi thiếu chút nữa quên mất.
Kịch bản này cậu nhìn qua đi, xem xem có thấy hứng thú không.
"
"Đại hội thể thao và lễ hội văn hóa của Nhất trung Nam Thành đều được tổ chức cùng nhau, sức khỏe của cậu không tốt, phỏng chừng không thể tham gia thi đấu, nhưng cậu có thể thử tham khảo kịch sân khấu một chút.
Vở kịch này là chương trình học sinh năm thứ hai cùng nhau biên soạn, các nhân vật quan trọng thường được bỏ phiếu trực tuyến.
Nhưng nếu cậu cảm thấy hứng thú, tôi có thể giúp cậu giới thiệu, dù sao tôi là người của hội học sinh, tôi có thể mở một cửa sau cho cậu " Bản edit này chỉ đăng tại Wattpad/ngalinh6
Vở kịch sân khấu?
Đối với loại hoạt động này từ trước đến nay Tề Diệp chưa từng có tiếp xúc qua.
Lúc trước ở Hoài Hà cũng có tổ chức lễ hội văn hóa trong trường học.
Nhưng hầu hết mọi người chỉ biểu diễn vài ba tiểu phẩm hoặc vài tiết mục linh tinh khác, cũng chưa từng làm nội dung này bao giờ.
"Nhìn xem, không phải cậu muốn xin học bổng năm nay sao? Điểm số của cậu rất ổn định, nhưng hạnh kiểm cá nhân không đủ.
Cậu không thể tham gia vào thi đấu thể thao nên không thể thêm điểm, nhưng có thể được bù đắp bằng cách tham gia chương trình này.
"
Cũng không biết có phải là ảo giác của Tề Diệp hay không, Trần Điềm Điềm rất để ý đến việc anh có tham gia vào tiết mục này hay không.
Từ lúc mới xuất ra kịch bản, ánh mắt liền nhìn chằm chằm vào anh, vẫn khuyên anh diễn.
Tề Diệp dừng một chút, lúc này mới cúi đầu nhìn về phía quyển kịch bản thật dày được đặt trên bàn.
Trên trang bìa có 4 dòng chữ lớn "Beauty and the beast".
Câu chuyện này không thể quen thuộc hơn, chỉ là một hoàng tử bị nguyền rủa biến thành một con thú hoang dã, sau đó nữ chính không ghét anh, họ có được tình yêu đích thực, và cuối cùng sống hạnh phúc với nhau, cùng nhau tạo nên một câu chuyện.
Tề Diệp thấy kịch bản hình như không phải là một câu chuyện xưa kỳ quái gì, trong lòng thở phào nhẹ nhõm đồng thời lại đưa tay lật xem mấy trang.
Trong chốc lát cũng không biết nhân vật nào thích hợp với mình, để có thể diễn xuất.
"......!Xin lỗi, tôi nhìn qua và thấy không có nhân vật vào phù hợp với tôi, ý tốt của cậu đặt nhầm người rồi."
Thiếu niên tuy rằng cũng rất muốn tăng điểm, nhưng anh không thể một vừa hai phải nhất định phải kiên trì đi lên diễn.
Đây là một vở kịch sân khấu, là muốn mọi người cùng phối hợp biểu diễn, anh không thể vì tăng điểm mà liên lụy đến mọi người.
Lúc này đây không thể tham gia biểu diễn không được cộng điểm cũng không sao, một thời gian nữa có Trại OLympic toán học mùa đông, Tề Diệp đang chuẩn bị để tham gia.
Chỉ cần đạt được top 3 cũng có thể được cộng điểm, và cũng không ít điểm hơn so với các cá nhân tham gia vào vở kịch sân khấu.
"Sao lại không? Có một nhân vật cực kỳ phù hợp với cậu, à không, chính xác là ngoài cậu ra không ai có thể đảm nhận được."
Trần Điềm Điềm vừa nói vừa đặc biệt ân cần mở kịch bản ra, để cho anh xem lại.
"Nhưng vẫn phải xem xem cậu có muốn diễn hay không?"
"Là ba của nữ chính?"
Tề Diệp bị giọng điệu chắc chắn này của cô làm cho choáng ngợp, nhìn bộ dáng của cô không giống như nói đùa.
Một lúc lâu sau, anh không chắc chắn mà suy đoán.
"Không phải, hắn râu ria như vậy cùng khí chất của cậu làm sao xứng đôi được? Cậu đẹp trai như vậy, nhất định phải đóng vai chính.
"
Thiếu niên ngạc nhiên trong chớp mắt, lúc ban đầu anh còn cho rằng Trần Điềm Điềm chỉ đơn thuần thấy mình không tăng được điểm, cho nên tùy tiện an bài cho anh một nhân vật nhỏ.
Kết quả không nghĩ tới lại trực tiếp cho anh vào nhân vật chính.
Anh có chút bối rối, đúng hơn là có chút kiếp sợ.
"Như vậy không tốt, tôi, tôi không có kinh nghiệm biểu diễn.
Cậu tùy tiện tìm cho tôi một cái cây gì đó để cho tôi đứng làm bối cảnh cũng được, không cần phiền toái như vậy.
"
Trần Điềm Điềm thấy anh cự tuyệt cùng với bài xích như vậy, cô dừng một chút, sau đó ý thức được cái gì.
Cô cong khóe môi, cười đến có chút bỉ ổi.
"Thật sao? Cậu có chắc về điều đó không? Không hối hận? "
Có gì phải hối tiếc cơ chứ?
Tề Diệp chớp chớp mắt.
Mặc dù không hiểu vì sao cô lại hỏi như vậy, nhưng vẫn trịnh trọng gật đầu với cô, đưa ra câu trả lời khẳng định.
"Ùm, tôi cảm thấy lễ hội văn hóa hàng năm được diễn ra một lần, vẫn nên thận trọng một chút thì tốt hơn.
Đừng để người như tôi làm hỏng chuyện, làm hỏng hứng thú.
"
Anh nói đến đây sợ Trần Điềm Điềm tức giận, dù sao cô đã suy nghĩ cho mình như vậy, kết quả anh còn cự tuyệt ý tốt của cô.
Bản edit này chỉ đăng tại Wattpad/ngalinh6
Nghĩ tới đây Tề Diệp nhấc mí mắt nhìn qua, nhẹ giọng nói.
"Thật xin lỗi, còn có, cám ơn lòng tốt của cậu."
"Chuyện nhỏ, nếu cậu không muốn tôi làm sao có thể đuổi vịt về chuồng hả?"
Trần Điềm Điềm vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra, cô không biết mở cái gì, nhưng ánh nhìn rất thổn thức.
"Ây da, nhưng vẫn là đáng tiếc.
Quái vật này đã được bỏ phiếu xong.
Nhưng lại thiếu một người đẹp.
"
"Vừa rồi không phải cậu hy vọng để cho tôi diễn quái vật sao? Nếu đã chọn xong, vì sao cậu..."
Tề Diệp còn chưa nói hết, thiếu nữ ngẩng đầu nhìn qua, vẻ mặt rất là kinh ngạc.
"Cậu đang nói về cái gì vậy? Ai bảo cậu diễn quái vật, nhân vật chính tôi nói là nữ chính kia, cậu đẹp như vậy diễn quái vật cái gì? Này cũng quá phí phạm của trời đi? "
"......"
Trong khoảng thời gian ngắn Tề Diệp không biết nên nói cái gì cho phải, là nên cảm ơn cô khẳng định giá trị nhan sắc của mình, hay là may mắn mình vừa rồi tự biết mình không có đồng ý tham gia diễn xuất.
Tề Diệp sau khi thấy không có chuyện gì với mình, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc vừa chuẩn bị cầm bút làm mấy bài toán toán luyện cảm giác, ánh mắt thoáng nhìn thấy màn hình điện thoại di động của thiếu nữ.
Chính xác là một bức hình.
Người trong bức hình không phải ai khác, chính là Đường Lê.
Bức ảnh vừa nhìn đã biết là được chụp bằng di động, có chút mờ.
Thiếu niên bên trong đánh nhau với người khác ở một đầu hẻm, túm cổ áo người đập vào tường thì cảm thấy được cái gì, cau mày nhìn lại.
Lệ khí giữa hai hàng lông mày rất nặng.
Khi đó vừa vặn đang lúc hoàng hôn, trong ngõ cũng không có ánh sáng.
Vậy nhưng đôi mắt thiếu niên lại rất sáng, khuôn mặt ngược lại tối tăm không nhìn rõ.
Giống như một con quái vật nằm úp sấp trong bóng tối, chỉ liếc mắt nhìn nhau đã làm cho sống lưng người ta lạnh lẽo.
Mà bức ảnh này vừa vặn chụp được khoảnh khắc cô nhìn qua.
Tề Diệp động tâm, chậm lại một lúc lâu sau nhẹ nhàng kéo dây đeo túi xách của Trần Điềm Điềm xuống.
Thiếu nữ cảm giác được động tĩnh sau đó ngước mắt nhìn lại, nghi hoặc mở miệng hỏi.
"Có chuyện gì vậy? Có chuyện gì vậy? "
"......!Cái đó, xin lỗi cậu lấy bức ảnh này ở đâu? "
Trần Điềm Điềm cho rằng Tề Diệp cảm thấy được cái gì, cho nên hối hận muốn đồng ý vai nữ chính kia.
Kết quả sau một hồi đối phương nhìn chằm chằm lâu như vậy, cuối cùng chỉ hỏi một câu.
"Cậu nói cái này hả.
Trên diễn đàn trường học, hôm qua vừa đăng lên tôi liền nhìn thấy.
"
Trần Điềm Điềm nói không chút để ý, thiếu niên nghe xong lông mày không tự giác khép lại, sắc mặt cũng không được tốt cho lắm.
"Tại sao bọn họ lại đem ảnh chụp Đường Lê phát tán lung tung như vậy, là đối thủ của Đường Lê sao?"
Thấy Tề Diệp hỏi vậy, Trần Điềm Điềm nhếch môi cười ngặt nghẽo.
"Cậu hiểu lầm rồi.
Hôm qua mọi người bình chọn diễn viên sân khấu kịch trên diễn đàn trường học, vốn định nhân vật quái vật này là của Tống Đào, kết quả cũng không biết là ai gửi bức ảnh này của Đường Lê.
"
Trần Điềm Điềm nói xong cầm màn hình di động đối diện Tề Diệp, để anh nhìn cẩn thận hơn.
"Thế nào rồi? Ánh mắt này có phải rất hung hăng hay không, rất giống quái vật? "
Qua màn hình, Tề Diệp cũng bị ánh mắt này của thiếu niên nhìn đến tim đập nhanh.
Cổ họng anh lăn lộn, hậu tri hậu giác ý thức được cái gì đó.
"Cho nên...!Đường Lê có thể diễn vai quái vật phải không? "
"Dựa theo tỷ lệ phiếu bầu này mà nói thì đúng, nhưng cái này cũng phải hỏi xem cậu ta có đồng ý hay không, nếu cậu ta không muốn cũng không ép được."
Trần Điềm Điềm thưởng thức tấm ảnh này, đối diện với tầm mắt Đường Lê liền mặt nóng đến lợi hại, nhưng qua một lát lại nhịn không được nhìn lại.
Bản edit này chỉ đăng tại Wattpad/ngalinh6
Lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy sau đó ôm mặt cười ha ha.
"Ha ha ha xin lỗi, chủ yếu là thật sự quá đẹp trai, tôi thật sự không nhịn được."
Thấy bộ dạng vi diệu của thiếu niên, Trần Điềm Điềm cũng không biết xấu hổ gãi gãi hai gò má, lúc này mới tiếp tục nói.
"Chính là tôi hy vọng cậu có thể thế vai biểu diễn, kỳ thật chủ yếu là bởi vì Đường Lê tám chín phần mười có thể vào vai quái vật.
Năm ngoái cậu ta cũng có phiếu bầu cao được một nhân vật đại ma vương phản diện, vì bị xử phạt mà kiên trì.
Gần đây cậu ấy vừa bị mời phụ huynh, khẳng định cũng sẽ đồng ý, nếu không cuối kỳ điểm thành tích sẽ rất khó coi.
"
"Tề Diệp, nếu cậu không diễn thì chính là nữ sinh khác diễn.
Cậu thử nghĩ xem, họ sẽ nhảy múa với nhau, hoặc nắm tay nhau.
Chậc chậc, là tôi thì tôi cũng không nhịn được.
"
Tề Diệp mím môi mỏng, trong đầu không thể tránh khỏi tưởng tượng đến màn giả thiết của Trần Điềm Điềm.
Gần gũi như vậy, với một cô gái.
Thân thể con gái so với một người con trai như anh mềm mại hơn nhiều, đây thật sự là quá nguy hiểm.
"......!Được rồi, tôi sẽ chơi.
"
Tề Diệp hít sâu một hơi, trầm giọng mà cho Trần Điềm Điềm một câu trả lời.
Trần Điềm Điềm sau khi nghe được lời chấp nhận của anh thì hưng phấn đến mặt đều đỏ, ánh mắt cũng chợt sáng lên.
Nếu không phải lúc này xung quanh còn có người, cô khẳng định phải nhảy dựng lên hóa thân thành gà mà thét chói tai.
OMG! cậu ấy đồng ý, cậu ấy đồng ý!
Đến lúc đó cô sẽ có thể nhìn thấy hai người bọn họ nhảy múa trên sân khấu, không chừng còn có thể có cảnh hôn!
Ah, ah!
"Thật tuyệt vời! Cậu có loại giác ngộ này thật sự là quá tốt! Bảo bối à, đừng để cho mấy con khác được lợi, cậu là người xứng đáng nhất! Phù hợp nhất! "
(nguyên văn TĐĐ nói là từ 婊, khi mình tra nghĩa thì nó là con pho', mình để nghĩa của câu hơi nhẹ nhàng một chút)
Nhìn Trần Điềm Điềm hạ thấp thanh âm lại cố kìm nén bộ dáng kích động, thiếu niên luôn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.
Nhưng Trần Điềm Điềm thật sự quá vui vẻ, anh cũng không tiện nói gì vào lúc này tránh làm mất hứng của cô.
Đợi một lát, cho đến khi tâm tình Trần Điềm Điềm miễn cưỡng bình phục lại.
Đầu ngón tay Tề Diệp khẽ nhúc nhích, tay vô thức dùng sức bóp cây bút trên tay.
Anh ngước mắt nhìn về phía Trần Điềm Điềm, há miệng, nhiều lần đều là bộ dáng muốn nói nhưng lại thôi.
Trần Điềm Điềm trong lòng cao hứng, cũng không chú ý tới điểm khác thường của thiếu niên.
Nhận thấy tầm mắt của anh, cô chớp chớp mắt, nghiêng đầu hỏi.
"Không có việc gì, còn có chuyện gì cậu cứ nói, đừng khách khí với tôi."
Anh thấy Trần Điềm Điềm trực tiếp hỏi như vậy, một lúc lâu sau, Tề Diệp đỏ mặt rầu rĩ mở miệng.
"Không có gì, chính là tấm ảnh vừa rồi..."
"Cậu có thể gửi cho tôi?"
"......"
Bữa tối vừa rồi còn chưa tính.
Lúc này lại còn có món tráng miệng sau bữa ăn.
Cảm ơn đã hiếu khách hu hu hu..