Sau Khi Nữ Cải Nam Trang Tôi Cầm Kịch Bản Nam Chính


Bởi vì lần trước khi cô nghe điện thoại không cẩn thận bị Tề Diệp nghe được, Đường Lê lúc này rất cẩn thận.

Vào phòng rồi còn chưa tính, sợ lát nữa thấy cô nghe máy lâu không ra ngoài nên gọi cô ăn cơm.

Đến lúc đó lại không cẩn thận nghe được.

Nếu là người khác thì không có gì, nhưng phần lớn cuộc trò chuyện của cô với Trầm Lộc thì không thể để anh nghe được.

Rất dễ bị OCC.

Đường Lê biết vừa vào phòng liền khóa trái cửa là không lịch sự, giống như chống trộm.

Nhưng cô không thể làm gì khác được.

Thấy bên ngoài không còn động tĩnh gì, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm nhận điện thoại của Trầm Lộc.

"Xin lỗi, quên không nói với cô, Tề Diệp hiện giờ đang ở nhà tôi.

Cậu ấy đang nấu ăn trong bếp, khi cô vừa gọi thì cậu ấy ra ngoài, nên tôi phải vội chạy vào phòng."
Người bên kia đầu dây trầm mặc một lúc.

"Cậu ấy đến nhà, còn nấu cơm cho cô?"
"Cmn, cô vội cái gì? Bình thường ở nhà có bà ngoại tôi, nếu cậu ấy muốn ở lại thì còn lâu bà tôi mới cho phép.

Chủ yếu là cậu ấy..."
"Quan trọng là hôm nay bà tôi không có nhà, bây giờ tôi đang ở một mình.

Bằng không cậu ấy không thể đến nhà nấu ăn cho tôi."
Trầm Lộc còn chưa kịp nói xong, Đường Lê đã trước một bước đánh gãy lời cô.

Chuyện này Đường Lê không nói cho Trầm Lộc, dù sao cũng không phải chuyện gì quan trọng.

Lâu lâu một lần, Tằng Quế Lan đều đi ăn trai lễ Phật, cô cũng không để ở trong lòng.

Đường Lê cảm giác được người đối diện bị nghẹn lại, có chút không được tự nhiên mà giơ tay gãi gãi gò má.

"Vậy nên Trầm Lộc, cô xem tôi nên làm cái gì bây giờ thì tốt đây? Tím cái cớ gì để bắt cậu ấy trở về mà không tức giận?"
"......! Đường Lê, tôi cảm thấy hiện tại chủ yếu nhất không phải là tìm cớ để cho cậu ta quay lại.

Lần này thì được, nhưng còn những lần sau thì sao?"
Trầm Lộc ít khi nào nghiêm túc như lúc này.

Thanh âm của cô rất thấp, gằn từng chữ mang phỏng đoán của mình nói cho đối phương biết.Bản edit này chỉ đăng tại Wattpad/ngalinh6
"Lần trước tôi ngờ ngợ cảm thấy cô có cảm tình với cậu ta, bằng không ngay cả khi ăn cơm cô cũng bận tâm đến cảm giác của người ta."
"Chỉ cần cô không ghét cậu ta, như vậy cô sẽ vĩnh viễn không từ chối cậu ấy, vĩnh viễn sẽ bị dắt mũi đi."
Cô ấy dừng lại ở đây, có lẽ cảm thấy sự ngạc nhiên của người bên kia đầu dây.

"Đường Lê, đây là một chuyện rất nguy hiểm."
"Cô không thể cứ như vậy dung túng cậu ta.

Cô phải phân định rõ ràng cậu ta cuối cùng chỉ là một người bạn hay là một nhiệm vụ đơn thuần.

Bạn bè thì nên dừng lại, nhiệm vụ thì không nên nhập nhằng cảm xúc, cô có hiểu không?"
Trầm Lộc nói nguy hiểm không phải chỉ cái gì khác, mà là ám chỉ Đường Lê dưới tình huống mà cô ấy biết rõ nhưng không thể làm gì được, đó là một chuyện rất tệ.

―― bởi vì bọn họ sẽ không có kết quả.

Rõ ràng dưới tình huống hiện tại, Đường Lê vẫn là không có cách nào từ chối Tề Diệp, cô ấy đang đang đem chính mình rơi xuống đầm lầy.

Đường Lê vốn có cảm tình với Tề Diệp, nếu cứ tiếp tục như vậy...!
Có lẽ thật sự không có biện pháp toàn thân trở ra.

"......! Tôi hiểu tất cả những gì cô nói, nhưng tôi không thể từ chối cậu ấy.


Mỗi lần tôi đặt quyết tâm, cậu ấy lại khóc, tôi không thể làm gì được cậu ấy."
Đường Lê cũng đang cực kỳ phiền lòng, cô túm tóc, hận không thể chạy ra ngoài tìm chỗ trốn, một đêm không trở về.

Như vậy sẽ không phải đối mặt với những chuyện lộn xộn này.

Nói thật, Trầm Lộc cũng chưa từng nói qua chuyện tình yêu, đối với những điều này cô cũng không hiểu.

Nhưng làm thế nào cô ấy sẽ không thực sự tin cái gì mà duy nhất một người bạn, vậy nên cô muốn chém gió với người mà cô thân cận về chuyện này.

Cho dù Tề Diệp không tự biết, nhưng nếu anh muốn thân cận với Đường Lê, như vậy nhất định cũng có cảm giác.

Loại chuyện này nhìn qua hai bên đều có chút hảo cảm với đối phương, chỉ cần lớn mật thêm một chút, nếu được thì thành đôi, nếu không thì dù sao cũng đã mở được lời.

Cũng không có gì ghê gớm.

Nhưng Mà Tề Diệp không giống những người khác, anh là nhân vật chính, là ý thức thế giới.

Kết cục là gì, tất cả đã được quyết định, quan xứng của cậu ấy là Trần Điềm Điềm, không phải Đường Lê.

Đường Lê không phải là một người thiếu quyết đoán, cô thích cái gì, ghét cái gì, cô ấy hiểu tất cả.

Chỉ cần ý thức được sẽ đi ra sức thực hiện.

Chỉ là Tề Diệp không được.

Đây không phải là đồ của cô, từ đầu đến cuối đều không thuộc về cô.

—— theo cô thấy, cho dù có cảm tình nhưng vẫn không cần thiết phải tranh thủ.

"Trầm Lộc, tôi, tôi thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ..."
Thiếu nữ cũng hiểu được chỗ khó cùng rối rắm của Đường Lê, cô suy tư thật lâu, cuối cùng trầm giọng mở miệng.

"Cô có muốn thử tận hưởng lạc thú trước mắt không?"
"Cái gì??"
"Cô cứ thử một lần, nếu cậu ấy cũng thích cô, hai người có thể ở một chỗ.

Trong hai năm, đến khi tốt nghiệp thì chia tay, cũng coi như có một khoảng thời gian vui vẻ "
"Nếu không được thì cả hai chặt đứt ý niệm trong đầu, nên làm thế nào thì làm, làm một công cụ không có tình cảm là được."
Trầm Lộc quá hiểu Đường Lê, cô không phải loại người không níu kéo được thì không dậy nổi.

Nếu bây giờ không thể cưỡng lại sự cám dỗ, thì cứ vui vẻ mà chơi đi.

So với chưa từng có được làm cho ngứa ngáy trong lòng còn tốt hơn.

"Ai quy định cả đời người chỉ được yêu một lần.

Cho dù sau này Tề Diệp không có kết quả với cô, hãy cứ coi cậu ta là người để lấy kinh nghiệm, dù sao cũng chẳng mất gì."
"Đương nhiên cái này chủ yếu còn tùy thuộc vào cô."
"Cô thích thì hôm nào thử xem, hiểu không?"
Đúng vậy.

Ai cmn có thể quyết định cô không thể gài nam chủ? Không ai cả.

Chỉ là sau đó không có kết quả, không thể ở cùng một chỗ mà thôi.

Đây có là cái gì, nhân sinh trên đời, trước tiên cứ thoải mái thì sẽ xong việc.

Ông đây không phải loại người không lấy được thì hèn nhát không buông được, Tề Diệp đẹp như vậy, đã là người thì phải có chút ý niệm trong đầu.

Tại sao lại phải kiềm chế bản chất?
Mình có cảm tình với anh, nếu người ấy cũng như mình, vậy thì xong việc.

Thế giới này ý thức của anh, miễn là anh nguyện ý thì không bị OCC.


"Hiểu, hiểu, không cần phải chờ đến hôm nào, tối nay thử luôn."
"..."
Hay lắm, tên quỷ đói!
Sau khi cùng Trầm Lộc tán gẫu xong, Đường Lê cả người rộng mở thông suốt như được khai lãng trên thể hồ quán đỉnh.

Trong lòng cô cũng không còn phiền muộn, rất là thần thanh khí sảng.

Tề Diệp nghe được tiếng mở cửa, đôi mắt lóe lên, ngước mắt nhìn về phía Đường Lê.

Ánh mắt cô sáng bừng, khuôn mặt nhu hòa không còn nét hung dữ.

Điều này càng làm cho trong lòng Tề Diệp càng khó chịu hơn.

Mới đây thôi Đường Lê vẫn còn phiền muộn không kiên nhẫn, kết quả là cùng nói chuyện điện thoại với Trầm Lộc mà thôi, hình như so với thắng mười ván game còn phấn khích hơn.

Cậu mím chặt môi, rũ mắt thu liễm cảm xúc, sau đó đưa chén canh đến bên tay Đường Lê.

"Không biết cậu từng ăn chưa? Nếm thử đi, nếu thấy lạnh thì để tôi hâm lại cho nóng."
Đường Lê biết Tề Diệp có thể nấu cơm, nhưng không nghĩ tới trình độ của anh lại đến mức này.

Cô tùy tiện gắp một miếng thịt cá, ngon ngọt, không có một chút mùi tanh.Bản edit này chỉ đăng tại Wattpad/ngalinh6
Không chỉ vậy, mấy món ăn khác cũng rất ngon, ít nhất nhất cả trong đó đều hợp khẩu vị của cô.

"Được đó Tề Diệp.

Tôi còn tưởng cậu chỉ biết làm vài ba món đơn giản.

nào ngờ cậu lại nấu ngon đến như vậy.

Rất ngon.

Hương vị cũng sắp đạt đến trình độ mấy quán ruột của tôi ở thủ đô rồi."
Có thể bởi vì vừa tâm sự với Trầm Lộc nên tâm trạng của cô không còn rối rắm nữa.

Tâm tình cô đang rất tốt, hơn nữa Tề Diệp nấu đồ ăn ngon, cô cũng không ngại mà đi khen người ta vài câu.

"Cậu thích là được rồi."
Chính mình được khen nhưng vẫn cảm thấy không vui.

Anh vẫn bình tĩnh và cẩn trọng mà nhặt xương cá rồi gắp vào trong bát của cô.

"Nếu cậu không ngại thì mấy ngày nữa tôi cũng sẽ qua để nấu cơm cho."
"Cậu yên tâm, khi ăn xong thì tôi đi, sẽ không quấy rầy."
"......!Càng sẽ không cản trở."
Đường Lê không hiểu rõ câu sau của đối phương có ý nghĩa là gì.

Có phải cậu ấy cho rằng vừa rồi mình không vui khi cậu qua? Trong lòng còn đang giận dỗi chăng?
Cô suy nghĩ một chút, liền cảm thấy mình ít nhiều cũng có một chút không biết tốt xấu.

"Không, cậu không gây cản trở gì cho tôi cả.

Thật ra tôi cảm thấy rất vui khi cậu tới.

Đường Lê ngước mắt nhìn Tề Diệp, trước kia cô không dám quang minh chính đại đánh giá đối phương.

Bây giờ đang ngồi xa nhau như vậy, cô càng nhìn kỹ đối phương, càng cảm thấy vui mắt
"Tề Diệp, tối nay có phải cậu muốn ở lại hay không?"
Không nói đến còn bình thường, vừa nhắc đến vấn đề này thì trong lòng của Tề Diệp càng giống như có kim châm
Rậm rạp chằng chịt, vừa đau vừa khó chịu.


Anh vẫn cho rằng Đường Lê không muốn mình ở lại.

Dù sao vừa rồi lúc nấu cơm, cô tỏ thái độ ra mặt
Có thể sợ mình là một loại thuốc mỡ da chó không bỏ được, cho nên lo lắng lát nữa mình sẽ ở lại quấn lấy cô
"Cậu yên tâm.

Lúc trước là tôi nói đùa thôi.

Nhà tôi ngay ở bên cạnh, tôi không cần phải..."
"Nhưng tôi nói thật đấy."
Vẻ mặt của Đường Lê chưa bao giờ nghiêm túc như lúc này, cô nhìn thẳng vào thiếu niên trước mặt.

Đuôi mắt của Tề Diệp có chút đỏ, thậm chí còn hơi ươn ướt.

Chắc hẳn lúc này vì lời nói của cô mà cảm thấy ngạc nhiên không thôi, trong ánh mắt kia hoàn toàn phản chiếu bộ dáng của người trong lòng.

"Hồi chiều không phải cậu có hỏi làm thế nào mới có thể danh chính ngôn thuận cùng tôi sao?"
"Cho nên tối nay cậu có muốn ở lại không?
Đường Lê cảm thấy hiện tại chính mình giống như phường lưu manh chuyên đi dụ dỗ con trai nhà lành, nói chuyện cứ như không, chọc cho con nhà người ta mặt đỏ bừng, nước mắt mông lung.

Da mặt cô rất dày, bất chấp tất cả, thì đối phương ngược lại đang sợ hãi run rẩy.

Thật ra trong lời nói của Đường Lê rất có hàm ý, không nói rõ ra vấn đề yêu đương gì đó
Cô cảm thấy Tề Diệp cũng không hiểu, bằng không lúc trước sẽ không đi hỏi vấn đề danh chính ngôn thuận thân cận như vậy.

Thấy Tề Diệp có vẻ bối rối khó xử, đột nhiên cô cảm thấy có lẽ không phải vấn đề gì anh cũng hiểu.

Có thể là cậu cũng không nguyện ý mà thôi.

Dù sao trong mắt Tề Diệp, cô là nam.

Hai người con trai với nhau, phỏng chừng anh không thể tiếp nhận được, cảm thấy buồn nôn.

Đường Lê dừng một chút, cũng cảm thấy mình có thể có chút xúc động nên hơi nóng lòng.

Tính cách của cô là như vậy, không thích cái gì quanh co lòng vòng, có cái gì nói cái đó, tốt nhất là cho ra được kết quả.

Như vậy không cần suy nghĩ lung tung, trong lòng cũng thống khoái.

"....Quên đi, cậu cứ cho là tôi không tỉnh táo, nói xằng nói bậy đi."
Cô cảm thấy may mắn là vừa rồi mình không nói quá rõ ràng, chắc hẳn đối phương chỉ cảm thấy cô chỉ có ý đáp lại lời của cậu ấy mà thôi.

Không có tâm tư kiều diễm nào
"Đúng rồi, hôm qua tôi nhờ Trầm Lộc mua cho một gói kẹo.

Nghe nói ở Hoài Nam rất đắt hàng, cô ấy đã gửi cho tôi, may mà hôm nay vừa đến.

Nó ở ngay trong phòng tôi, lát nữa trước khi rời đi cậu nhớ lấy.."
Đường Lê nói còn chưa nói xong hết câu, liền phát hiện người đối diện cứ cuống quít lắc đầu với cô, sau đó nóng vội chỉ cổ họng của mình.

"Làm sao vậy?"
Lúc này Đường Lê mới phát hiện đối phương có gì đó không đúng, cô vội vàng buông đũa trong tay, nâng cằm anh lên rồi nhìn xuống.

Cổ phiếm hồng, trên trán và chóp mũi không biết làm sao thấm ra một tầng mồ hôi mỏng.

Tề Diệp vừa rồi không phải là bị lời nói của Đường Lê làm cho dọa sợ, mà là kích động đến đỏ mặt nóng tai.

Anh sợ Đường Lê một giây sau sẽ đổi ý, vội vàng đem thức ăn trong miệng nuốt nhanh xuống muốn nói chuyện.

Kết quả vui quá hóa buồn, bị hóc xương cá.

"Tôi, tôi....."
Tề Diệp vô cùng đau đớn, đôi mắt ướt sũng.

Anh muốn nói chuyện nhưng không có cách nào, sợ Đường Lê cho rằng mình không muốn nên vừa gật gật lại lắc lắc đầu.

"Không phải, tôi..."
Không màng đau đớn nơi cuống họng, từng chữ từng chữ nói cực kỳ gian nan, hốc mắt đỏ hồng, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

Đường Lê sửng sốt, lúc này mới nhận thức được sự việc đang diễn ra.

"Cậu bị hóc xương?"
"Cậu chờ chút, để tôi đi lấy dấm."

Cô thấy Tề Diệp tỏ vẻ đau đớn, trong lòng cũng sốt ruột, vội vàng buông tay và chui vào phòng bếp.

Đường Lê cầm một cái chén, rót dấm vào rồi đưa cho Tề Diệp.

"Mau uống một chút, không được thì để tôi dẫn cậu đến bệnh viện lấy ra."
Thiếu niên nhìn vào trong chén giấm trong suốt, cau mày rồi cầm lấy đổ vào miệng.

Cổ họng đau hơn khi nuốt xuống.

Theo bản năng anh kêu lên một tiếng, giữa môi và răng đều chua xót.

"Khá hơn chút nào không?"
Đường Lê vẫn luôn quan sát, lấy tay từng cái từng cái vỗ lưng Tề Diệp.

Tề Diệp chậm lại một lúc lâu.

Sau khi cảm thấy cái gai đó đã đi xuống, lúc này anh mới đỏ mắt ngoan ngoãn mà gật gật đầu.

"Không sao là tốt rồi."
"Cmn cũng đừng có trách tôi.

Đang ăn cá tự dưng nói chuyện làm chi?"
Cô nói xong mang chén canh chưa uống trong tay đưa cho Tề Diệp, bảo anh uống thêm cho thuận miệng một chút.Bản edit này chỉ đăng tại Wattpad/ngalinh6
Lúc chuẩn bị trở về ngồi tiếp tục ăn cơm, Tề Diệp đưa tay bắt lấy cô trước.

"Tôi nguyện ý."
"Cái gì??"
Đường Lê không phải không phản ứng kịp, mà là đang xác nhận.

Có phải anh đang xác nhận điều đó hay không?
"Tôi..."
Giọng Tề Diệp có chút khàn khàn, đôi mắt ướt sũng, giống như hươu con trong rừng.

Bị ánh mắt này nhìn chằm chằm, trong lòng của Đường Lê rò rỉ trong chớp mắt.

Nhưng cô cũng không tránh đi mà nhìn trực diện về phía anh.

Ánh mắt kia mang tính chiếm hữu đặc biệt, giống như dã thú nhìn con mồi của mình vậy.

Làm cho cả người Tề Diệp nóng lên.

Bị nhìn chằm chằm khiến cho anh tâm hoảng ý loạn, sợ toát ra vẻ mặt thất thố nào đó thì sẽ bị Đường Lê lần ra manh mối, theo bản năng anh muốn cúi đầu.

Thế nhưng Đường Lê không để cho anh tránh né, nâng cằm ép buộc anh đối mặt với chính mình.

"Tôi không hiểu, cậu nói rõ ràng một chút."
"Cậu nguyện ý cái gì??"
Thiếu niên nhìn đôi mắt màu trà gần trong gang tấc kia, hương hoa nhài bao vây quanh người cậu
Bên ngoài trời vẫn còn mưa.

Lúc này một tia sét đánh xuống, sắc trời tối tăm bị chiếu sáng trong nháy mắt.

Tiếng sấm sét đột ngột làm cho Tề Diệp bị dọa mà run rẩy cơ thể, theo bản năng sợ hãi tiếng sấm.

Còn có một nguyên nhân khác là đang bị Đường Lê áp bách, làm cho cậu căng thẳng đến thở không nổi.

Anh thực sự rất thích cô.

Chỉ cần ánh mắt cô nhìn qua thôi là cả người anh xụi lơ đến mức không còn khí lực.

Hô hấp có chút nặng, đôi mắt dưới làn tóc mái cũng lóe lên một chút ý vị.

Sau khi miễn cưỡng có thể lấy lại chút khí lực, đầu ngón tay khẽ động,
Anh từ từ nâng lòng bàn tay, đặt lên tay Đường Lê như muốn đánh dấu chủ quyền.

Tim cậu đập rất mạnh, bên ngoài giông bão có lớn đến đâu, cũng không đè nén được sự cuồng loạn xao động của anh.

Một lúc lâu sau, đôi môi mỏng khẽ mở.

Âm cuối run rẩy, kiệt lực đè nén rung động trong lòng
"Tôi nguyện ý ở lại."
"Tôi muốn ở lại.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận