Sau Khi Nữ Chính Phản Diện Mãn Cấp - Mặc Linh - Quyển 2

"Nếu lúc ấy ta không gọi ngươi, ngươi có phải thật sự sẽ đâm thủng mắt hắn hay không?"


Phó Việt bình thường cảm thấy mình rất ngoan độc.

Nhưng hắn cũng không dám thật sự hướng chỗ trí mạng của người ta.

"..." Cô bé đối diện bới xong miếng cơm cuối cùng, sau khi nuốt xuống, mới nói: "Không, em sẽ hù dọa anh ta một chút."

Hoa Vụ không chịu nói mình học đánh nhau từ khi nào, Phó Việt cũng không hỏi ra cái gì.

Mà hắn cảm thấy mình và cô dường như cũng không quen biết đến mức đó.

Bình thường cô làm cái gì, chính mình cũng lười hỏi qua.

Cho nên Hoa Vụ không nói, Phó Việt cũng lười hỏi lại.

Hắn yêu cầu ông chủ thanh toán.

Hoa Vụ nhìn hắn có chút tiền, nhưng cũng không nhiều lắm.

Cũng không biết hắn lấy số tiền này ở đâu...

Phó Việt vừa mới đi ra khỏi cửa hàng, liền có một người phụ nữ lao ra: "Phó Việt! Mày là tên khốn kiếp... Sao lại có người như vậy, ngươi có mẹ sinh không có mẹ nuôi..."

Người phụ nữ đụng vào người Phó Việt, vừa mắng vừa đánh.

Hoa Vụ ở ngay phía sau Phó Việt, hắn bị người phụ nữ đụng lui về phía sau, trực tiếp đụng phải Hoa Vụ.

Hoa Vụ ngây thơ nhìn người phụ nữ kia tức giận mắng.

Cô ấy nhớ người phụ nữ này.

Lúc cô ấy vừa đến đã tìm tới cửa...

Phó Việt kéo người phụ nữ ra, lôi kéo Hoa Vụ bỏ đi.

Người phụ nữ không chịu buông tha đuổi theo, Phó Việt quay đầu, ánh mắt hung dữ: "Ngươi còn đuổi theo thì đừng trách ta không khách khí."

Người phụ nữ không hiểu sao lại dung lại tại chỗ.

Phó Việt lôi kéo Hoa Vụ rời khỏi con phố kia.

"Anh... làm gì cô ta?" Hoa Vụ ôm lấy cánh tay Phó Việt: "Lừa gạt tình cảm của cô ta?"


"..." Phó Việt cảm thấy mình bị vũ nhục.

Người phụ nữ kia thế nào cũng phải bốn mươi.

Hắn không kén chọn đến mức nào mà?

"Lúc trước cô ta cũng tới tìm anh, anh không ở nhà..."

Phó Việt nghiêng đầu nhìn cô: "Cô ta đã làm gì ngươi?"

"Không có, liền hỏi anh có ở đây không."

Phó Việt: "Người xa lạ gõ cửa không cần mở cửa."

Hoa Vụ suy nghĩ một chút: "Cửa nhà chúng ta, treo rồi."

Phó Việt: "..."

...

Phó Việt không biết lấy từ đâu ra một cái rương dụng cụ cũ nát, bắt đầu sửa cửa.

Động tĩnh gõ gõ có chút lớn, nhưng không ai dám tới cửa tìm phiền toái.

Hoa Vụ còn có chút không thoải mái, sau khi trở về liền trở về phòng ngủ.

Khi cô đứng dậy, trời đã tối rồi.

9:30?

Cô ngủ lâu như vậy à?

Một giấc ngủ này tỉnh lại, Hoa Vụ cảm thấy tốt hơn không ít.

Cô đứng dậy đứng bên cửa sổ nhìn một cái, vừa lúc nhìn thấy hình ảnh nữ chính cách vách cùng Mạnh Diệu Ngôn cùng nhau trở về.

Dưới cửa sổ Hoa Vụ, không có ai đi qua.

Dưới ánh đèn đường tối tăm, Giang Đồ và Mạnh Diệu Ngôn đứng nói chuyện trong chốc lát.

Hoa Vụ ở tầng bốn, không nghe thấy bọn họ nói gì.

Hoa Vụ nhìn bốn phía trong bóng tối, không phát hiện cái gì dị thường, cũng không nhìn nữa, ra khỏi phòng.

Phó Việt không ở phòng khách.


Cô nhìn vào phòng đối diện một lần nữa.

Không ai cả.

Không có ở đó à?

Hoa Vụ đi rửa mặt trước, để cho mình tỉnh táo một chút.

Chờ cô từ toilet đi ra, vừa lúc nghe thấy bên ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân, tiếp theo là động tĩnh của công tắc cửa phòng cách vách.

Đói quá...

Hoa Vụ từ trên người lấy ra hai đồng, buổi sáng mua bữa sáng còn sót lại.

Ta có thể ăn gì?

Cuối cùng Hoa Vụ quyết định tự mình nấu chút cháo uống đi.

Ở nhà hông có thức ăn, nhưng gạo vẫn còn.

Ngay khi Hoa Vụ cọ xát, chuẩn bị đi vào phòng bếp, ngoài cửa có động tĩnh.

Cửa phòng trộm bị sửa xong mở ra, Phó Việt từ ngoài cửa tiến vào.

Rất tốt...

Hai bàn tay trắng, không mang theo bất cứ thứ gì.

Hoa Vụ cúi đầu đi vào phòng bếp, đều lười nói chuyện với hắn.

Đi tới cửa phòng bếp, Hoa Vụ vừa nghĩ lại cảm thấy không đúng.

"Anh."

Lúc Phó Việt tiến vào, nhìn Hoa Vụ một cái, cô không lên tiếng, hắn cũng không nói gì.

Lúc này cô đột nhiên gọi mình, động tác thay giày của Phó Việt cũng dừng lại, cứng rắn trả lời một câu: "Thế nào?"

"Em đói bụng."

"Ừm."


Phó Việt Đáp đáp một tiếng, trực tiếp đi vào phòng ngủ, căn bản không để ý đến ý của cô.

"???"

Hoa Vụ đi theo hắn.

Phó Việt hiển nhiên không nghĩ tới cô sẽ đi theo vào, quần áo đều đã vén lên.

Cô ấy không bao giờ đến gần phòng của mình trước đây.

Đây là lần đầu tiên...

Phó Việt buông quần áo xuống, ánh mắt không tốt nhìn chằm chằm cô.

Hoa Vụ vừa rồi đã thấy trên thắt lưng Phó Việt có dấu vết xanh tím, nhìn qua có chút nghiêm trọng.

Lúc này bị ánh mắt Phó Việt không tốt nhìn chằm chằm, Hoa Vụ cũng chỉ là căng thẳng khuôn mặt nhỏ nhắn: "Sau này anh không cần cả ngày ở bên ngoài đánh nhau."

Phó Việt: "Ngươi quản ta?"

Ai muốn quan tâm đến ngươi! Không phải vì công việc sao! Hoa Vụ hít sâu một hơi: "Em đói bụng."

Phó Việt có chút không kiên nhẫn, mỗi chữ tựa hồ đều nhiễm ý nóng nảy: "Ta thay quần áo."

Hoa Vụ đi ra cửa.

"..."

Phó Việt đi qua đóng cửa.

Phó Việt thay một thân quần áo rộng thùng thình thoải mái, mở cửa đi ra ngoài.

Hoa Vụ đã không còn ở cửa, rụt xuống sô pha.

...

Phó Việt còn có thể làm một ít đồ đơn giản —— ví dụ như cháo.

Hắn dựa vào bếp, nhìn cháo trong nồi lăn tăn.

Cửa sổ nhà bếp có thể nhìn thấy các tòa nhà thấp hơn và đường phố rách nát ở phía xa, cũng như mặt trăng và các vì sao.

Xa xa mơ hồ truyền đến tiếng khóc của trẻ con.

Cũng có tiếng vợ chồng dưới lầu cãi nhau, đập đồ, cuối cùng là sụp đổ, tức giận mắng...

Phó Việt biết đó là một đôi vợ chồng ở lầu hai.

Tần suất cãi nhau của họ rất ổn định, bảy lần một tuần, một lần một ngày.

Thắt lưng Phó Việt hơi cong xuống.


Cũng không biết còn phải giãy dụa trong hoàn cảnh như vậy bao lâu...

Phó Việt phun ra một ngụm trọc khí, từ trong túi lấy ra hộp thuốc lá.

Hắn vừa lấy ra, thanh âm của Hoa Vụ liền từ phía sau vang lên: "Ở nhà không được hút thuốc."

Phó Việt quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt lộ ra mấy chữ lớn Ngươi không sao chứ'.

Cô ấy dám quản mình?

Cô bé đi dép lê quá lớn, mặc áo khoác của mình, nhìn hắn mà không có biểu hiện gì.

Phó Việt không để ý tới cô, trực tiếp bỏ điếu thuốc vào miệng, châm lửa trước mặt cô.

Ánh lưa đỏ bập bùng, trên khuôn mặt thanh gầy của thiếu niên lộ ra vài phần suy sụp.

Mây khói lượn lờ, Phó Việt lên tiếng: "Ngươi lại mặc áo khoác của ta?"

"Quần áo của em quá ngắn, lạnh." Đáng thương nữ chính ngoại trừ đồng phục học sinh, quần áo vừa người cũng không có mấy cái.

Hoa Vụ đi vào phòng bếp, dưới ánh mắt chăm chú của Phó Việt, tay cướp đi điếu thuốc của hắn, ấn vào bồn rửa chén bên cạnh.

Phó Việt nào ngờ lá gan của cô lớn như vậy, cho đến khi Hoa Vụ ném thuốc lá vào thùng rác, hắnvẫn duy trì tư thế đó.

"Giang Trà." Phó Việt cơ hồ là từ trong kẽ răng vắt ra hai chữ: "Có phải ngươi muốn chết không?"

"Ngươi đánh đi." Hoa Vụ thẳng thắt lưng.

"Ngươi cho rằng ta không dám?"

Tiểu cô nương ngẩng đầu lên, lên tiếng kiêu ngạo: "Vậy hôm nay ngươi tốt nhất nên đánh chết ta, nếu không sau này ta đều phải quản ngươi."

"Đầu óc ngươi bị cháy nát?" Họ có thân quen không? Cô ta dựa vào cái gì để quản lý chính mình? Bệnh thần kinh!

"Đầu óc ngươi mới bị cháy nát."

"..."

Còn dám cãi nhau với mình!

Cẩn thận ngẫm lại, hành vi hai ngày nay của cô, khắp nơi đều lộ ra quỷ dị.

Ánh đèn trong phòng bếp rất tối, Phó Việt nửa híp mắt đánh giá thiếu nữ đứng trước mặt mình, cô cõng ánh sáng, khuôn mặt đều ẩn trong bóng tối.

Trước kia Giang Trà luôn co rút thân thể, rất ít khi đứng thẳng như vậy...

Càng không có khí thế như vậy.

Phó Việt khom lưng xuống, đối diện với tầm mắt của Hoa Vụ: "Ngươi là Giang Trà sao?"

Ánh mắt Hoa Vụ không tránh không chớp: "Ta không phải thì là ngươi chắc?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận