Sau Khi Nữ Chính Phản Diện Mãn Cấp - Mặc Linh - Quyển 2




Hoa Vụ cũng cảm thấy Phó Việt sẽ không muốn, nhưng dù sao cũng là nữ chính cách vách tặng, cho nên cô vẫn là tượng trưng đến hỏi một chút.

Sau khi nhận được đáp án của Phó Việt, cô tuyệt đối không bất ngờ: "Vậy ta mặc hết."

Phó Việt mặc dù rất lớn, nhưng ở nhà mặc vẫn có thể.

Phó Việt đột nhiên nói: "Ngươi có thể mặc không?"

Hoa Vụ ôm quần áo, có chút không phục nói: "Ta sẽ còn cao nữa."

Bây giờ cô ấy mới bao nhiêu tuổi!

Nó sẽ phát triển!!!

Coi thường ai đây!

Phó Việt đánh giá cô từ trên xuống dưới, có thể là trong khoảng thời gian này thức ăn không tệ, tiểu cô nương đã cao lên một chút.

Đôi mắt của hắn rơi vào hai chiếc áo len một lần nữa.

Áo len không có màu sắc khác nhau, nhưng các mẫu áo len là như nhau.

"Mang đến đây."

"Ngươi không phải không cần sao?"

Phó Việt duỗi tay ra, lạnh lùng nhìn cô: "Hiện tại muốn rồi."

"..."

Ngươi có cần trở mặt nhanh như vậy không?

Mất đi một bộ quần áo mới, không phải là rất hạnh phúc để mặc chiếc váy của mình trong tay.

Phó Việt tiện tay ném quần áo ở bên giường, cầm lấy bút tiếp tục làm đề.


Hoa Vụ tiến lại gần nhìn hai mắt, rút bút đi, ở phía trên gõ mấy cái: "Đều sai rồi, lúc em giảng bài với anh, anh có nghe chăm chú không?"

Phó Việt dường như đã buông tha giãy dụa, đang phát triển theo hướng một học sinh giỏi: "Vậy ngươi lại nói lại một lần nữa."

"Em thật sự phục anh rồi." Hoa Vụ ngồi xuống bên cạnh, bắt đầu từ câu hỏi sai đầu tiên: "Anh xem em làm gì? Trên mặt em viết đáp án à?"

...

Bên ngoài sắc trời dần dần tối, có người bắt đầu bắn pháo hoa, ở trên bầu trời nở pháo hoa tịch mịch, đem phòng ngủ cũng phản chiếu rõ ràng.

Phó Việt viết xong đề cuối cùng Hoa Vụ bố trí, mặc áo khoác dày, từ trong phòng đi ra ngoài.

Hắn vừa mở cửa, mặt Khổng Gia Hào liền xuất hiện trước mặt hắn: "Anh Việt, surprise."

"..."

Phó Việt nhìn Khổng Gia Hào cùng đám người phía sau hắn: "Sao các ngươi lại tới đây?"

"Chúng em làm sao có thể để cho anh Việt một mình. A không phải, sao có thể để anh Việt và em gái cô đơn đón tết? Cho nên chúng em liền tới, anh Việt, có phải là rất cảm động hay không?"

Phó Việt: "..."

Không.

Khổng Gia Hào mỗi người đều mang thức ăn tới, còn có người mang theo thịt nướng, bọn họ chuẩn bị ăn thịt nướng.

Phó Việt ngồi trên sô pha, nhìn bọn họ nhanh chóng thu dọn ban công ra, sắp xếp xong lò nướng thịt.

Một số người trong nhà bếp rửa rau cắt thịt và xâu chuỗi.

Hoa Vụ cũng giống như hắn, ngồi trên sô pha, lúc thì nhìn trong phòng bếp lăn qua lăn lại, lúc lại nhìn ban công: "Anh gọi bọn họ tới?"

"Không phải."

Nhưng mà trước kia đêm giao thừa hắn đều ở bên ngoài cùng bọn họ.

"Ta vốn còn muốn làm cá cho ngươi." Hoa Vụ liếc mắt nhìn hắn một cái: "Xem ra ăn không được."


Bàn tay Phó Việt rụt trong tay áo hơi cuộn mình một chút, thanh âm của hắn rất thấp hỏi: "Ngày mai ăn được không?"

Trong phòng bếp có người hô: "Em gái Tiểu Trà, nước tương nhà em đâu?"

Tiếng pháo hoa và tiếng người ngoài cửa sổ đè nén thanh âm của Phó Việt.

Hoa Vụ đứng dậy đi vào phòng bếp tìm nước tương.

Chờ bảy tám tiểu tử này chuẩn bị đồ đạc xong, chính thức bắt đầu nướng, đã là hơn tám giờ.

Nhưng mà đêm nay sẽ rất náo nhiệt, sau rạng sáng phỏng chừng hàng xóm chung quanh cũng sẽ không ngủ, cho nên cũng không cần lo lắng bọn họ ăn quá muộn quấy nhiễu dân chúng.

Ban công không tính là lớn, chen chúc nhiều người như vậy càng nhỏ, nhưng bọn họ cảm thấy co lại cùng một chỗ, tựa hồ càng có cảm giác tập thể.

"Anh Việt, anh còn chưa khỏi, không thể uống rượu nữa, để em lấy đồ uống cho anh."

"Ta có thể uống." Hoa Vụ giơ tay lên, trông mong nhìn Khổng Gia Hào: "Ta không bị bệnh."

"Không cho phép." Phó Việt túm cổ áo cô, kéo cô về phía sau, ánh mắt hơi hung dữ cảnh cáo cô.

Bàn tay của Hoa Vụ và chai bia trong tay Khổng Gia Hào hoàn toàn bị bỏ qua.

Hoa Vụ: "..."

"Ha ha ha, em gái Tiểu Trà uống sữa chua đi." Khổng Gia Hào lấy sữa chua ra, nhét trong tay Hoa Vụ.

Hoa Vụ: "..."

Này!!!

Lại là một ngày dưỡng sinh thất bại.

...

"Còn nhớ rõ năm ngoái chúng ta ở bên bờ sông đi, ôi gió kia, thổi đến mặt lão tử sắp cứng đờ, đám người các ngươi ngu ngốc còn không đi..."


"Rốt cuộc là ai ngu ngốc, rõ ràng là ngươi không đi, hiện tại còn trách chúng ta."

"Tối hôm đó nên ném các ngươi xuống biển cho cá ăn."

"Ta làm sao có huynh đệ như các ngươi, tạo nghiệt!"

"Mẹ kiếp, ngươi cướp xiên của ta làm gì, tự mình nướng đi!"

Nội dung trò chuyện của bọn họ rất tạp, cái gì cũng nói, nói đến nơi hài hước, một đám người liền bật cười.

Âm thanh từ ban công đi ra ngoài, cùng với những tiếng pháo hoa đinh tai nhức óc kia dung nhập vào thiên địa.

Hoa Vụ ngồi bên cạnh Phó Việt, một tay cầm thịt xiên, một tay cầm chén giữ ấm, ăn rất thoải mái.

Phó Việt hồ nghi nhìn hai tay cô, thừa dịp cô đứng dậy đi lấy đồ, cầm lấy chén giữ ấm nếm thử một ngụm.

"..."

Hắn lặng lẽ phủ cốc giữ nhiệt và giữ nó trong tay.

Hoa Vụ trở về liền thấy Phó Việt cầm đồ trong tay, biểu tình ngưng trệ hai giây.

Tệ quá! Quên mang nó đi!

Hoa Vụ trấn định ngồi trở về, Phó Việt liếc cô một cái: "Dương phụng âm vi, Giang Trà, bản lĩnh lớn đấy."

["Dương phụng âm vi" nghĩa là có nghĩa là chơi bằng thủ đoạn hai mặt, bề ngoài tuân theo, bí mật vi phạm (đồng tình trước công chúng và chống đối sau lưng).]

"Tiểu chước di tình." Hoa Vụ mỉm cười, cực kỳ trấn định: "Em chỉ nếm hai ngụm."

["Tiểu chước di tình" có nghĩa là: uống một ít rượu vang bình thường có thể làm cho tâm trạng của họ hạnh phúc. Nếu quá mức, nó sẽ làm tổn thương cơ thể của bạn. 'Uống rượu dễ chịu, chấn thương cơ thể' là từ điển tích của người Do Thái, uống rượu vừa phải, nhấn mạnh vào sự cân bằng ... Xưa nay thánh hiền đều tịch mịch, chỉ có người uống lưu lại tên của nó.]

Phó Việt cảm thụ được trọng lượng trong tay, đây gọi là Tiểu Chước Di Tình?

Hắn đặt cốc giữ nhiệt sang một bên, giơ tay sờ trán Hoa Vụ trước, lại nhìn kỹ gò má cô, xác định không có dấu hiệu say rượu: "Không có lần sau."

Hoa Vụ: "..."

Anh quản lý rất nhiều.

Ta đường đường là đại nữ chính, ngay cả tự do dưỡng sinh cũng không có sao?

Ôi, ôi!


Một đám người náo loạn đến gần rạng sáng, đếm ngược năm mới vang lên, bên ngoài có người đếm theo, người phụ họa càng ngày càng nhiều.

Khổng Gia Hào vươn đầu ra ban công, theo hàng xóm bốn phía rống lên: "Sáu, năm..."

Phó Việt vẫn ngồi ở đó như trước, chân dài có chút nghẹn khuất cong lên, tầm mắt nhìn lên bầu trời, bầu trời đêm màu xanh đậm tràn ngập khói pháo hoa buông tha, giờ khắc này đặc biệt an tĩnh.

Tất cả mọi người đang chờ đợi thời điểm năm mới đến.

"Bốn..."

"Ba..."

Phó Việt nghiêng đầu nhìn về phía thiếu nữ bên cạnh.

Tầm mắt thiếu nữ cũng rơi ở bên ngoài, khóe môi như có như không cười.

Những sợi râm cũ kỹ tối tăm, rơi vào trên người bọn họ, đem bóng dáng của bọn họ ném ở phía sau, như thân mật dựa vào nhau.

"Hai..."

Thân thể Phó Việt nghiêng về phía cô, bóng dáng phía sau nghiền ép dung hợp cùng một chỗ.

"Một..."

Hắn cầm cổ tay thiếu nữ đặt trên ghế, trong khoảnh khắc thiếu nữ nhìn thấy, dưới tiếng chuông lúc 0 giờ, nói ra lời chúc đầu tiên của năm mới: "Chúc mừng năm mới."

Đáy mắt trong suốt sạch sẽ của thiếu nữ trong nháy mắt nở rộ pháo hoa rực rỡ, trong pháo hoa phản chiếu khuôn mặt tuấn mỹ của Phó Việt mỉm cười.

"Chúc mừng năm mới anh Việt."

"Chúc mừng năm mới."

Phó Việt buông cổ tay Hoa Vụ ra, lúc mọi người nhìn qua, đã ngồi thẳng người.

"Nâng ly nâng ly, chúc mừng chúng ta lại sống thêm một năm nữa, hy vọng sang năm mọi người còn có thể ở bên nhau."

"Em gái Tiểu Trà, em cũng đến đây đi."

Hoa Vụ nhấc bình sữa nhỏ của mình lên và chạm vào họ.

—— Ngắm hoa trong sương mù ——

Giới hạn miễn phí, hôm nay chỉ có hai chương oh ~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận