Sau Khi Nữ Chính Phản Diện Mãn Cấp - Mặc Linh - Quyển 2




Dựa theo ước định của nguyên chủ và lão Bàn, chuyện hôm nay như vậy, hẳn là đã thông báo cho lão Bàn.

Nhưng Hoa Vụ cảm thấy có chút kỳ quái, Khuyển Nha bên kia khẳng định đang hoài nghi anh Quan, lại tổn thất nhiều hàng như vậy, lúc này đột nhiên để cho hắn lập công chuộc tội, nhìn thế nào cũng không thích hợp.

Hơn nữa cô tạm thời không liên lạc được với lão Bàn, người liên hệ mà lão Bàn đưa cho cũng không biết đáng tin cậy hay không, cho nên cô tạm thời lựa chọn cái gì cũng không làm.

Hoa Vụ dựa theo chỉ dẫn của anh Quan, đưa nhóm người này đến một nhà máy.

Cửa nhà máy chậm rãi mở ra, xe lần lượt chạy vào.

Hoa Vụ xuống xe, nhìn những người khác mở xe tải phía sau, đuổi người trong xe xuống.

Nhóm người này có một bộ phận đều không thuộc về quốc gia này, bọn họ nói chuyện không thông, mờ mịt lại bất lực nhìn bốn phía.

Bọn họ không biết kế tiếp mình phải đối mặt là cái gì, trong mắt đã sinh ra tê dại.

"Khóc cái gì mà khóc..."

"Mau xuống đây."

"Đều là mẹ nó đứng lên cho ta."

Đám đông được kéo xuống một cách thô lỗ.

Trong đó có một đứa trẻ, trong lúc đám đông hỗn loạn, ngã xuống đất, thuận thế lăn xuống gầm xe tải.

Khuôn mặt bẩn thỉu của hắn, lại có một đôi mắt vô cùng sáng ngời, bên trong đều là khát vọng cầu sinh.

Đứa nhỏ giấu dưới gầm xe tải, cho rằng không ai phát hiện, nhưng mà hắn nghiêng đầu liền nhìn thấy nữ tử cách đó không xa dựa vào một chiếc xe off-road, đang cười như không cười nhìn hắn.

Có người bên ngoài đang la hét, có người đang chửi bới.

Tiểu hài tử nhìn thẳng vào mắt cô, đáy mắt không thấy sợ hãi, chỉ có bình tĩnh.


"Âm tỷ, chị đang nhìn cái gì thế?"

Tiểu thanh niên theo tầm mắt của Hoa Vụ nhìn qua, liếc mắt một cái liền nhìn thấy tiểu hài tử giấu dưới gầm xe.

Tiểu thanh niên lúc này muốn gọi người bắt hắn ra, Hoa Vụ lại ngăn hắn lại, cười nói: "Chúng ta xem hắn có thể chạy được bao xa."

"Âm tỷ... Sao chị càng ngày càng biến thái thế?"

"Cuộc sống khô khan, dù sao cũng phải có chút vui vẻ."

Tiểu thanh niên: "..."

"Cứu... Cứu ta." Có một người phụ nữ thoát khỏi đội ngũ, đột nhiên vọt tới bên Hoa Vụ, có lẽ là thấy một người phụ nữ như cô ấy, cố gắng đạt được sự đồng cảm của cô ấy: "Trong nhà ta còn có đứa bé, cầu xin ngươi cứu ta..."

"Âm tỷ..."

Hoa Vụ kéo tay nữ nhân ra, vô tình nói: "Mang vào."

Người đuổi theo lập tức đỡ người phụ nữ, có người tát cô ta một cái, Hoa Vụ liếc người nọ một cái: "Đừng đánh hỏng, không đáng giá."

Người nọ đáp một tiếng, không dám động thủ nữa.

Chờ tất cả mọi người bị đuổi vào trong nhà máy, đại bộ phận mọi người đều đi theo.

Bên ngoài chỉ còn lại vài người lẻ tẻ.

Và cậu bé nằm dưới gầm xe.

Hoa Vụ vẫy tay gọi những người khác lại đây.

Đứa trẻ nhìn cửa nhà máy không đóng lại, cùng với những người quay lưng lại với hắn, hắn bò ra từ dưới gầm xe, giống như một mũi tên rời khỏi dây lao ra ngoài.

Nhà máy này rất hẻo lánh, rời khỏi các tuyến đường giao thông chính, cả hai bên đều là rừng rậm.

Đứa trẻ chạy trong rừng rậm, gai cắt quần áo trên người hắn, để lại một vết máu trên da.

Hắn chỉ có thể nghe thấy gió xuyên qua bên tai, cùng nhịp tim đập nhanh trong lồng ngực.

"Hồng hộc..."

Hai chân giống như bị đổ chì.

Tốc độ của hắn chậm lại.

Nhưng hắn không dám dừng lại.

Khi đứa trẻ kiệt sức và chân của mình gần như không thể nhấc lên, hắn muốn dừng lại.

Nhưng vào lúc này, phía sau có tiếng chó sủa.

"Gâu gâu..."

"Gâu..."

Tiếng kêu từ xa đến gần, trong nháy mắt ở hai bên hắn.

Con chó lớn màu đen nhào vào bụi cây, và đứa trẻ bị đấy đến lảo đảo và lăn một vòng trên mặt đất.

Nhưng hắn nhanh chóng đứng dậy và tiếp tục chạy về phía trước.

Một con chó lớn khác đuổi theo hắn từ phía bên và nhanh chóng vượt qua hắn, chặn trước mặt hắn. Hai con chó lớn chặn hắn một trước một sau.

Trong tay tiểu hài tử là cành cây vừa nhặt được, hai tay hắn mở ra, trái phải hướng về phía hai, thân thể hơi cong xuống, đôi mắt kia giống như sói con trong rừng rậm.


Không có nỗi sợ hãi.

Hắn sẽ chiến đấu với haic on chó lớn này.

Trong cổ họng lớn phát ra tiếng gầm nhẹ, sống lưng hơi cong, đó là tư thế chuẩn bị tấn công.

"Uông——"

Một trong số hai con chó kêu hai tiếng, đứa nhỏ theo bản năng nhìn qua.

Trong nháy mắt hắn quay đầu, một con chó lớn khác nhào về phía hắn.

...

Tiểu thanh niên đi theo phía sau Hoa Vụ, xuyên qua rừng rậm, nghe thấy thanh âm phía trước truyền đến: "Âm tỷ, sẽ không bị cắn chết chứ?"

"Cắn chết thì cắn chết đi." Hoa Vụ không sao cả nói: "Ngươi để ý?"

Tiểu thanh niên: "..."

Hoa Vụ đẩy ra khỏi rừng rậm, thấy đứa trẻ ôm một con chó lớn, cắn vào tai con chó lớn, con chó lớn đau đến gầm gừ.

Hoa Vụ quay đầu nhìn tiểu thanh niên: "Không chết được."

Tiểu thanh niên: "..."

Giọng điệu tiếc hận này của chị là ý gì?

Một con chó khác không biết là bị trận chiến của tiểu hài tử dọa sợ, hay là đang tìm kiếm cơ hội công kích, đứng ở một bên không nhúc nhích.

Hoa Vụ nhấc còi và thổi.

Hai con chó lớn "ngao" một tiếng, một trong số đó nhanh chóng chạy về phía Hoa Vụ.

Nhưng con chó bị đứa nhỏ ôm kia, thằng bé sống chết không buông tay, dẫn đến chó lớn cũng không chạy ra được.

"Ngươi có thể buông nó ra." Hoa Vụ lên tiếng: "Lỗ tai nó đã bị ngươi cắn mất, con chó này rất đắt đấy."

Tiểu hài tử vốn không có khí lực gì, hắn hơi phân tâm, con chó lớn liền tránh hắn ra, kẹp đuôi, ngao ngao chạy về phía Hoa Vụ.

Đứa trẻ nằm sấp trên mặt đất, khuôn mặt dính máu, đôi mắt đen nhánh, trong rừng rậm, giống như một con sói khiêu khích.

Khóe miệng tiểu hài tử dính lông chó và máu, trong đôi mắt kia ẩn chứa dã tính tàn nhẫn: "Trong mắt các ngươi... Cuộc sống của chúng nó có giá trị hơn chúng ta."


Hoa Vụ cười một tiếng: "Ngươi nói không sai, các ngươi chỉ là hàng hóa."

"Một ngày nào đó, các ngươi sẽ bị báo ứng."

Hoa Vụ cười vỗ tay, đột ngột hỏi: "Ngươi muốn đi theo ta không?"

Đứa nhỏ vừa mới buông lời tàn nhẫn: "..."

Hoa Vụ: "Chỉ cần ngươi đi theo ta, ngươi có thể không cần trở về nhà máy kia, không cần bị buôn bán giống như những người khác, ngươi sẽ học được nhiều thứ hơn, sống một cuộc sống tốt đẹp."

Đứa nhỏ: "..."

Trong một khu rừng rậm mờ nhạt, người phụ nữ đắm mình trong bóng tối, chỉ có một đường viền mờ.

Giọng nói của cô lại dịu dàng, giống như U Linh mê hoặc lữ khách trong rừng: "Ta đã có thể cho ngươi đi, cũng có thể bắt ngươi trở về, bạn nhỏ, suy nghĩ kỹ lưỡng nha."

Đứa bé ôm ngực, giống như bê con thở hổn hển.

Trong rừng bỗng nhiên chỉ còn lại thanh âm của hắn, ngay cả thanh âm của hai con chó kia, hắn cũng nghe không thấy.

Hết thảy trước mắt hắnđột nhiên bắt đầu xoay tròn, thân thể ngã xuống, ý thức dần dần rời xa.

"Không trả lời thì coi như ngươi đồng ý."

Hắn nghe thấy thanh âm nhẹ nhàng mỉm cười của nữ nhân kia, phảng phất rơi vào bên tai, cuối cùng rơi vào trong bóng tối vô biên.

Tiểu thanh niên nhìn thấy đứa nhỏ đã ngất xỉu: "Âm tỷ, chị thật sự muốn mang về à?"

"Mang đi đi."

"À."

Thanh niên bế đứa trẻ lên.

Nhìn qua tiểu hài tử đầu không nhỏ, ôm lên lại nhẹ nhàng phiêu phiêu, xương cốt đều cộm tay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận