Sau Khi Nữ Chính Phản Diện Mãn Cấp - Mặc Linh - Quyển 2




Bạch Tuyệt ôm Hoa Vụ một hồi lâu mới buông nàng ra.

Hoa Vụ cầm lấy kiếm bên cạnh, chỉ vào đường vân trên thân kiếm: "Ngươi có cảm thấy, thứ này, cùng Hấp Huyết Đằng có chút giống không?"

Mặc dù màu sắc không giống nhau, nhưng cành lá và dây leo có đường vân rất giống nhau.

Nhưng nó sẽ nở hoa và kết quả ...

Hấp Huyết Vương Đằng hình như không.

Ánh mắt Bạch Tuyệt từ trên thân kiếm đảo qua đường vân: "Rất giống."

"Ngươi không biết?"

"Khế Ước Chi Kiếm lưu lại tư liệu rất ít." Bạch Tuyệt lắc đầu: "Ta chỉ biết nhân tộc có máu ác ma có thể đánh thức nó, cũng một ngày nào đó, giết chết ác ma."

Nhân tộc máu ác ma...

Đó không phải là nữ chủ... Ta?

Trong cốt truyện, nữ chính khi còn bé bị người ta làm thí nghiệm, máu trong cơ thể đã được thay đổi, nhưng nội dung chính kịch viết là chiến đấu giữa đoàn nhân vật chính và huyết tộc.

Về thân thể nàng rốt cuộc xảy ra chuyện gì, đến kết cục cũng không đề cập tới.

Mà nhân vật phản diện Bạch Tuyệt này, đến cuối cùng cũng không thể bắt được nữ chủ, đương nhiên chuyện hắn muốn làm, căn bản là chưa hoàn thành.

Hoa Vụ: "Ác ma ngươi nói, rốt cuộc là cái gì?"

"Thủy tổ."

"..."

Đẳng cấp Huyết tộc cao nhất, chỉ xuất hiện thân vương, có thủy tổ hình như cũng nói được.


"Nhân loại các ngươi chỉ thấy Huyết tộc thân vương rất lợi hại, lại không biết chúng ta cũng chỉ là một đám con rối bị nguyền rủa, bị người chi phối."

Hoa Vụ chậm rãi thở ra: "Ngươi muốn giết Thủy Tổ?"

Khóe môi Bạch Tuyệt cong lên, ánh mắt nhu hòa, tựa hồ đang tán thưởng tiểu bằng hữu nhà hắn thật thông minh.

Nhưng rất nhanh độ cong kia lại rũ xuống, long mi rũ xuống, che đi cảm xúc nơi đáy mắt.

Trước đây hắn muốn lợi dụng Hoa Vụ.

Nhưng đứa nhỏ nhà hắn rất đáng yêu, hắn có chút luyến tiếc...

Hoa Vụ lại chậm rãi thở ra một hơi, không che dấu hưng phấn: "Chuyện kích thích như vậy, dẫn ta đi chơi."

Bạch Tuyệt: "???"

...

Sinh Vật Niết Bàn khắp nơi đều là hỏa quang, những người gào thét chạy trốn đã nhìn không thấy bao nhiêu, chỉ còn lại đằng hút máu rêu rao khắp thành.

Ngày càng có nhiều Hấp Huyết Quỷ bay từ xa và rơi xuống thành phố.

Chủ thành của Sinh Vật Niết Bàn, chỉ sợ là không thể dùng được nữa.

Mất đi chủ thành của Sinh Vật Niết Bàn, không đáng sợ.

Bạch Tuyệt ôm Hoa Vụ xẹt qua không trung, hướng sơn mạch xa xa mà đi.

Bạch Tuyệt trước đây đều dẫn nàng ở thành phố phế tích.

Căn phòng mặc dù được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng bên ngoài liếc mắt nhìn lại đều là đống đổ nát hoang vắng.

Hoa Vụ còn tưởng rằng Bạch Tuyệt chính là thân vương không chú ý như vậy.

Nhưng đến khi nàng nhìn thấy lâu đài nằm trên núi, mới biết được nhân vật phản diện vẫn rất cầu kỳ.


Bạch Tuyệt đẩy cửa lớn lâu đài cổ ra, người hầu trẻ tuổi bộ dáng tuấn mỹ vội vàng xuống lầu: "Chủ nhân, ngài đã trở lại."

"Chuẩn bị một gian phòng..." Bạch Tuyệt dừng một chút: "Quên đi, không cần."

Hắn nắm lấy bàn tay của Hoa Vụ, mỉm cười và nói: "Ở lại với ta trong một căn phòng an toán hơn."

Hoa Vụ nghĩ chính là căn phòng của Bạch Tuyệt khẳng định là thoải mái nhất, dù sao lúc trước bọn họ đều là ngủ chung một giường, hắn cũng không sao cả, nàng đương nhiên cũng không sao cả.

Ai sẽ cự tuyệt sự chủ động của những mỹ nhân điên cuồng ôm ấp chứ.

Người hầu trẻ tuổi cẩn thận đánh giá Hoa Vụ, thiếu nữ nhân loại...

Hoa Vụ đối diện với tầm mắt của hắn, cười với hắn một chút, lại như không có việc gì quay đầu quan sát bốn phía.

"..."

Lá gan thật lớn.

Người hầu trẻ tuổi lại kỳ quái, chủ nhân trước kia không phải không thích ăn trực tiếp trên người sao?

Làm thế nào đột nhiên thay đổi tính tình, trực tiếp mang theo một thức ăn trở lại?

"Chủ nhân, Tải Ly đại nhân vì sao không cùng ngài trở về?" Bình thường chủ nhân trở về lâu đài cổ, đều là Tải Ly đi cùng.

"Hắn có việc." Bạch Tuyệt dắt Hoa Vụ lên lầu: "Đi chuẩn bị một ít đồ ăn, nhân loại ăn."

"Vâng."

Phòng Bạch Tuyệt rất lớn, giường cũng rất lớn, màu sắc của căn phòng thoải mái, cũng không có vẻ áp lực.

Tóm lại có chút không phù hợp với thân phận phản diện của hắn.

"Thế nào, thích không?" Bạch Tuyệt để cho Hoa Vụ tự mình nhìn: "Không thích chúng ta còn có thể đổi."


"Cũng được." Hoa Vụ không quá kén chọn.

Từ căn phòng của Bạch Tuyệt nhìn ra, có thể nhìn thấy trấn nhỏ dưới chân núi xa xa.

Trong trấn nhỏ kia tất cả đều là Huyết tộc, là một trấn nhỏ Huyết tộc.

"Khi nào chúng ta đi giết Thủy Tổ?" Hoa Vụ xem xong phòng, lại hưng phấn hỏi: "Ta còn chưa giết qua!"

"..."

Bạch Tuyệt mang Hoa Vụ xuống tầng hầm dưới lâu đài cổ.

Quan tài màu bạc trước đó, đặt ở tầng hầm.

Mặt đất không biết là máu hay là sắc tố gì, vẽ đầy đồ án kỳ quái.

Trên quan tài bạc quấn quanh những đường màu đỏ, nối liền với tường hai bên, trên đường đầy chuông, nhưng chuông không thể phát ra tiếng.

Hiển nhiên Bạch Tuyệt vì giết đồ vật trong quan tài, chuẩn bị tốt vẹn toàn.

"Tất cả thân vương các ngươi đều bị nó khống chế?"

Quan tài bạc vẫn là trạng thái niêm phong, trong thời gian ngắn đồ đạc bên trong hẳn là không tỉnh lại.

Bạch Tuyệt: "Không sai biệt lắm."

Hoa Vụ đồng tình liếc mắt nhìn Bạch Tuyệt một cái, quả nhiên không có nhân vật phản diện tồi tệ nhất, chỉ có nhân vật phản diện càng tệ hơn.

Hoa Vụ: "Vậy nó muốn làm gì?"

"Khi nó tỉnh lại, là thế giới do huyết tộc khống chế, nó có thể một lần nữa trở thành chúa tể."

"Đây không phải là ngồi hưởng thụ thành công sao?" Cô rất quen thuộc với điều này! Không hổ là đồng nghiệp!

Thủy tổ Huyết tộc cũng không phải tự nguyện ngủ say, cho nên hắn không cách nào tự mình tỉnh lại.

Tựa như Hứa Tố cướp được quan tài sau đó, cũng là dựa vào nữ chủ...

Nếu mà đây không phải là nữ chủ truyền, vậy Hứa Tố cũng thật sự là quỷ tài.

Đáng tiếc, là một kẻ phá hoại buôn lậu.


"Vậy thừa dịp hiện tại giết hắn."Hoa Vụ lấy ra Khế Ước Chi Kiếm, hai tay giơ lên: "Thừa dịp hắn bệnh muốn mạng hắn."

Bạch Tuyệt giữ chặt Hoa Vụ hưng phấn muốn xông về phía trước: "Không dễ dàng như vậy."

Đây chính là Thủy tổ của Huyết tộc, há có thể tùy tùy tiện tiện là có thể giết chết.

Hoa Vụ uể oải kéo kiếm trở lại phía trên, người hầu trẻ tuổi vừa lúc chuẩn bị đồ ăn, đưa vào phòng, đụng phải bọn họ, hơi hoảng sợ.

Người hầu trẻ tuổi cũng là huyết tộc, hắn theo bản năng sợ hãi thanh kiếm kia.

Bạch Tuyệt cầm đồ tới, ý bảo người hầu trẻ tuổi đi xuống.

Người hầu trẻ tuổi trơ mắt nhìn Hoa Vụ kéo thanh kiếm kỳ quái kia, tiến vào phòng, Bạch Tuyệt đi vào, đóng cửa phòng lại.

"..."

...

Thời tiết trên núi thay đổi, buổi trưa vẫn nắng, chiều tối có mưa nhỏ.

Người hầu trẻ tuổi cầm đồ xuyên qua hành lang dài, xa xa nhìn thấy Bạch Tuyệt đứng ở hành lang dài ánh sáng lờ mờ, áo sơ mi màu đỏ sậm làm nổi bật gương mặt tuấn mỹ của nam nhân có chút tái nhợt.

Người hầu trẻ tuổi cúi đầu trước: "Chủ nhân, thanh kiếm kia... Chính là Khế Ước Chi Kiếm sao?"

"Ừm."

"Ngài làm sao có thể để cho vị nhân loại kia... Khách nhân cầm?" Nguy hiểm thế nào! Thanh kiếm kia có thể giết chết thân vương!!!

"Phục Cừ." Bạch Tuyệt dựa vào lan can bằng gỗ, nhìn về phía xa xa, thanh âm ôn nhu: "Nàng gọi là Phục Cừ."

Người hầu trẻ tuổi: "???"

Có quan trọng không?

Nhưng hắn nghĩ lại, chủ nhân đã giới thiệu tên của nàng, đó khẳng định là thức ăn rất quan trọng!

Bạch Tuyệt dặn dò hắn vài câu, bảo hắn đi chuẩn bị quần áo cùng đồ dùng hàng ngày, hiển nhiên là muốn đem thức ăn trọng yếu này nhốt ở trong cổ lâu.

Người hầu trẻ tuổi đáp ứng, rất thức thời đi làm.

Chờ hắn đi ra một đoạn khoảng cách, nhớ tới vấn đề đầu tiên của hắn, không nhận được hồi âm...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận