Tạ mẫu sau khi biết được Hoa Vụ đáp ứng, tuyệt không cao hứng, ngược lại càng ưu sầu.
Bà đem Tạ Phong Trúc đuổi ra, kéo tay Hoa Vụ: "Tiểu Phong không có uy hiếp ngươi chứ?"
"Không có."
"Thật sự không có sao? Ngươi không cần sợ hãi, nếu hắn dám uy hiếp ngươi, chúng ta nhất định sẽ không để hắn làm bậy." Tạ mẫu đối với thanh danh tiểu nhi tử nhà mình ở bên ngoài hiểu rõ trong lòng.
Chỉ sợ tên hỗn tiểu tử kia ép buộc tiểu cô nương người ta.
"Thật sự không có." Hoa Vụ nói: "Ngài yên tâm."
Tạ mẫu xác định không phải bị bức, tươi cười trên mặt đều chân thành vài phần: "Như vậy là tốt rồi, ta chỉ là lo lắng đứa nhỏ này. Ha ha ha, không nói những thứ kia, ngươi lúc trước nói trong nhà cũng không có người, về sau nơi này chính là nhà của ngươi, ta chính là nương ngươi."
Tạ mẫu lấy bao vé muốn làm nương cho Hoa Vụ.
Hoa Vụ: "..." Người một nhà các ngươi thật sự không khách khí.
"Hỗn tiểu tử kia nếu dám khi dễ ngươi, ngươi cứ việc nói cho nương biết, nương làm chủ cho ngươi."
"..."
...
Tạ mẫu không đề cập đến hôn sự, phỏng chừng cũng hiểu được Tạ Phong Trúc muốn tháng sau liền tổ chức hôn lễ là đang đánh rắm.
Tạ mẫu cùng Hoa Vụ tán gẫu xong, Tạ Phong Trúc không biết từ đâu trở về, hỏi nàng có nghĩ chuyện đính hôn hay không.
"Nào có nhanh như vậy."
"Đã qua một ngày rồi."
"..."
Tạ Phong Trúc kiên trì: "Nàng đã nghĩ xong chưa?"
Hoa Vụ mỉm cười: "Ngươi còn hỏi nữa, ta liền đi."
Tạ Phong Trúc: "..."
Tạ Phong Trúc yên tĩnh đến trước bữa tối, lại tới hỏi một lần.
Ba bữa ăn tiếp theo, hắn sẽ đến hỏi một lần nữa.
Hoa Vụ thật sự là bị hắn hỏi đến không có cách nào, cuối cùng chỉ có thể đáp ứng.
Cũng may cô hai ngày nay đã bảo hiểm cho Tạ mẫu cùng Tạ phụ, cho nên Tạ Phong Trúc phong hỏa tìm qua, muốn lập tức cùng Hoa Vụ đính hôn, bị cha mẹ vô tình cự tuyệt.
Lý do là rất nhiều thứ cần phải được chuẩn bị.
Hôn lễ của Tạ Tri Văn có thể tổ chức nhanh như vậy, là bởi vì từ sau khi bọn họ đính hôn, các loại đồ đạc đều lục tục chuẩn bị.
Hiện tại Tạ Phong Trúc phải bắt đầu từ đầu.
"Chúng ta không thể bạc đãi cô nương người ta không phải sao?" Tạ mẫu cùng Tạ Phong Trúc giảng đạo lý: "Con có nghĩ sau này người Đông thành sẽ thấy chuyện cười của Tiểu Hi không?"
"Chúng ta chuẩn bị càng nhiều, về sau Tiểu Hi mới có địa vị hơn. Con biết không, tin đồn sẽ hại người... Ngoại trừ con."
"Chúng ta phải chọn ngày, chuẩn bị đồ đạc. Tất cả những điều này đều đòi hỏi thời gian."
Tạ Phong Trúc giống như là trời sinh vô cảm với những lời đồn đãi kia, người khác nói cái gì, hắn cũng không sao cả, thậm chí còn cười hì hì đánh người một trận.
Nhưng Tạ mẫu nói cái này, Tạ Phong Trúc nghe vào.
Tạ Phong Trúc không hề rối rắm chuyện này nữa, mỗi ngày mang theo Hoa Vụ ra cửa, Hoa Vụ không muốn đi cũng không được, hắn có thể ở trong phòng chịu đựng đến khi Hoa Vụ gật đầu.
Mà dân chúng Đông thành đối với cô nương đột nhiên xuất hiện bên cạnh Tạ Phong Trúc rất tò mò.
Dù sao Tạ Phong Trúc hiện tại ra cửa cũng không mang theo cẩu cẩu đi tay, vây quanh cô nương kia, đó trông vô cùng tỉ mỉ.
Tạ Phong Trúc đột nhiên chuyển tính, đối với dân chúng Đông thành mà nói là chuyện tốt.
...
Chuyện đính hôn Tạ mẫu đang lo liệu, Tạ Phong Trúc tuy rằng thỉnh thoảng nói hai câu, nhưng Hoa Vụ không để ý lắm, toàn bộ quá trình để Tạ mẫu nhìn làm.
Sau khi đính hôn, đó là thời gian thành thân chân chính.
Dựa theo ý tứ của Tạ Phong Trúc, hận không thể ngày mai liền bái đường.
Tất nhiên, ý kiến của hắn không quan trọng.
Tạ mẫu cùng Hoa Vụ thương nghị, chọn một ngày lành tháng tốt.
Tạ mẫu chọn thời gian phải sang năm, nói ngày đó là tốt nhất.
Hoa Vụ ngược lại không sao cả, nhưng Tạ Phong Trúc vì chuyện này, bất kể ngày đêm tìm Hoa Vụ "tâm sự", Hoa Vụ không sao xiết, đành phải chọn một thời gian gần nhất.
Tạ mẫu muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn toại nguyện Tạ Phong Trúc.
Sau khi chọn được một ngày lành tháng tốt, bắt đầu chuẩn bị cho đám cưới.
Bởi vì Hoa Vụ nói với bọn họ là mình đã không còn người thân, đến đầu nhập vào bọn họ, cho nên có một ít quy trình có thể bỏ qua.
...
"Mẫu thân." Tạ Tri Văn xách bánh ngọt vào phòng: "Người vội vàng gọi con trở về như vậy là có chuyện gì sao? Tiểu đệ lại gây chuyện?"
Tạ mẫu buông đồ thêu trong tay xuống: "Không có, trong khoảng thời gian này hắn rất ngoan."
Không phải trong khoảng thời gian này rất ngoan, là sau khi đính hôn với Nguyệt Hi, hắn vẫn ngoan... Ngẫu nhiên một hai lần nháo ra chút động tĩnh, Tạ mẫu xem ra cũng không đáng nhắc tới.
"Vậy người có chuyện gì?"
Tạ mẫu: "Mấy ngày nay ta, ánh mắt này vẫn nhảy liên tục, ta lo lắng..."
"Mẫu thân, có phải bởi vì Tiểu Phong muốn thành thân hay không, người luyến tiếc?" Tạ Tri Văn tiến lên, giúp Tạ mẫu xoa huyệt thái dương.
"Không phải... là cái kiếp nạn kia."
Động tác Tạ Tri Văn dừng lại.
Tạ Phong Trúc sau khi sinh ra, thân thể vẫn không tốt, nhiều lần thiếu chút nữa bệnh không còn.
Bọn họ tìm đại phu, cũng tìm kỳ nhân dị sự, nhưng không ai có thể chữa khỏi Tạ Phong Trúc.
Sau đó, có một nhà sư không mời mà đến.
Hắn chữa khỏi cho Tạ Phong Trúc, nhưng cũng nói cho bọn họ biết đó chỉ là tạm thời.
Nếu mà Tạ Phong Trúc mười tám tuổi vượt không được kiếp nạn này, vậy hắn rất nhanh sẽ chết đi.
"Cách sinh nhật lần thứ mười tám của Tiểu Phong càng ngày càng gần. Đôi mắt này của ta, trong khoảng thời gian này vẫn nhảy, hoảng hốt, thỉnh thoảng còn gặp ác mộng."
Sinh nhật lần thứ mười tám của Tạ Phong Trúc diễn ra một tháng sau khi hắn đại hôn.
"Chúng ta biện pháp gì cũng đều nghĩ tới... Chính là không có tác dụng gì cả."
"Vị đại sư kia nói, chỉ có thể dựa vào chính Tiểu Phong. Nhưng hắn cái gì cũng không biết, nếu, Tiểu Phong nếu thật sự xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?"
Tạ TriVăn cũng không biết phải an ủi Tạ mẫu như thế nào.
Chuyện này bọn họ đều biết, chỉ có Tạ Phong Trúc không biết.
Bọn họ cảm thấy, nếu Tạ Phong Trúc thật sự... Còn không bằng để cho mười tám năm này hắn vui vẻ một chút.
Trong hốc mắt Tạ mẫu có nước mắt, thanh âm đều nấc lên: "Mỗi ngày ta cầu thần bái Phật...chỉ muốn Tiểu Phong bình an."
Tạ Tri Văn: "Đại sư không phải nói rồi sao, Tiểu Phong có một nửa cơ hội, có thể tìm được phương pháp phá cục, chúng ta phải tin tưởng Tiểu Phong."
Tạ mẫu miễn cưỡng cười một chút, nước mắt lại không ngừng chảy xuống.
Bây giờ bà không thể làm gì ngoài việc cầu nguyện.
"Ta vốn định đem hôn kỳ định vào sang năm, như vậy nếu thật sự có chuyện gì, cũng không đến mức chậm trễ Tiểu Hi người ta..."
Bọn họ tuy rằng cũng không muốn tiếp nhận sự thật này.
Nhưng lại không thể không bức bách chính mình đi tiếp nhận.
Tạ Phong Trúc rất có thể sẽ rời khỏi bọn họ trong tương lai.
Tạ mẫu lải nhải hồi lâu, Tạ Tri Văn kiên nhẫn an ủi bà.
Tạ Tri Văn tuy rằng đang an ủi Tạ mẫu, nhưng đáy lòng hắn cũng hiểu được, có một số việc không phải hắn có thể thay đổi, hắn chỉ có thể cầu nguyện, có lẽ... đại sư đó đã nói dối họ.
Trong nháy mắt lâu như vậy, Tiểu Phong vẫn không sao mà.
...
Đêm trước đám cưới.
Tạ Phong Trúc bị lệnh không được nhìn thấy Hoa Vụ, nhưng mỗi ngày hắn đều vụng trộm trèo tường vào tìm nàng.
Hoa Vụ nằm ở trong ghế quý phi bên cửa sổ đọc sách: "Chàng không sợ không may mắn?"
"Đều là mê tín dị đoan." Tạ Phong Trúc đem thứ chính mình không tin, toàn bộ đánh thành mê tín dị đoan.
Hoa Vụ khép lại sách, có chút nghiêm túc: "...Chàng đã bao giờ tự hỏi, có lẽ bản thân ta là mê tín dị đoan."
Tạ Phong Trúc cùng nàng nhìn nhau một hồi lâu, hợp tình hợp lý nói: "Không giống nhau."