Sau Khi Nữ Chính Truyện Ngược Nổi Điên


Hùng Vũ Thiến không biểu cảm, cười mỉm, tiếp tục dẫn dắt: “Vậy tại sao cô lại vào giới giải trí ?”
Câu trước vừa nói ra chửi người khác là đáng bị chửi, Hùng Vũ Thiến không tin cô có thể nói ra những lời như vì fan mà vào giới giải trí.

Ai ngờ Kỷ Sơ Hòa không chút do dự đáp: “Để kiếm tiền.


Tạ Tư Duệ ngạc nhiên “ồ” lên: “Chỉ để kiếm tiền thôi sao?”
“Không hẳn.

” Kỷ Sơ Hòa nghĩ ngợi, giơ hai ngón tay: “Thứ nhất là để kiếm tiền, thứ hai là vì đám cư dân mạng đó.


“Vậy còn thứ ba?” Lạc Đình Phỉ xen vào.

“Không có thứ ba, có thứ ba thì sao tới phiên bọn họ được xếp thứ hai?”
[Không ngờ chúng tôi - những antifan lại xếp thứ hai trong lòng cô ta, quả nhiên Kỷ Sơ Hòa và chúng tôi là tình yêu hai chiều!]

[Tình yêu hai chiều trong bệnh tật?]
[Truyền tin đi, Kỷ Sơ Hòa nói chỉ yêu tiền và chúng tôi, cô ta quả thật miệng cứng lòng mềm, cô ta thực sự, tôi khóc mất]
[Các bạn là antifan hay fan vậy, đừng diễn nữa, mặt mũi đều thay đổi rồi]
[Ai nói antifan không phải fan]
Đi phía trước, Kỳ Bắc Mặc đột nhiên liếc cô một cái, nhíu mày, giọng kỳ lạ: “Cô chỉ có chí hướng như thế thôi sao?”
Người phụ nữ này dù sao cũng là ngôi sao, sao lại thiếu tiền thế? Mở miệng ngậm miệng đều là tiền, hình như không muốn che giấu tính cách tham tiền của mình chút nào.

“Không hẳn, thực ra hồi nhỏ ước mơ của tôi vẫn là ‘An đắc quảng hạ thiên vạn gian’*.


*An đắc quảng hạ thiên vạn gian: có được hàng ngàn ngôi nhà rộng rãi
“Bây giờ thì sao?” Tạ Lê hỏi tiếp.

“Bây giờ?” Kỷ Sơ Hòa trầm ngâm: “Bây giờ một căn nhà rộng một ngàn vạn.



“Phụt.

” Lạc Đình Phỉ ôm bụng cười: “Ha ha ha ha ha ha.


[Chết tiệt, giờ ai phân biệt được Kỷ Sơ Hòa với Đỗ Phủ đây?]
[Ai bị đau nhói, là tôi đó! Hôm qua đi xem nhà, giá nhà ở trung tâm thành phố nam thực sự là hơn một ngàn vạn, tính theo lương của tôi, phải bắt đầu làm việc từ khi Tần Thủy Hoàng thống nhất sáu nước]
[Bất ngờ thấy cô ấy nói có lý, không kiếm tiền thì mua nhà thế nào]
[Nghi ngờ Kỷ Sơ Hòa, chửi bới Kỷ Sơ Hòa, hiểu Kỷ Sơ Hòa, trở thành Kỷ Sơ Hòa]
Trong lúc nói (truyền) đùa (bá) cười (ẩn) cợt (kín), mấy người bọn họ đã leo đến giữa núi, Hùng Vũ Thiến dần cảm thấy kiệt sức.

Cô ta thở hổn hển, dừng lại bên đường: “Tôi mệt rồi, nghỉ một lát được không?”
Kỷ Sơ Hòa chỉ nghe thấy câu sau, hỏi: “Sao vậy?”
Hùng Vũ Thiến nhịn cảm giác muốn trợn trắng mắt, lặp lại: “Leo núi mệt quá.


“Ồ, vậy thì chắc là do leo núi mệt đấy.


“…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận