===============
Ngày ba tháng ba, gió xuân phất vào mặt, trăm hoa đua nở.
Đầu giờ Tỵ, trên núi Thúy Vi cung Tiên Hà, đệ tử trong cung lúc này phần lớn đều tề tụ ở tiền đường cung điện chúc mừng tiết Thượng Tỵ ngày mùng ba tháng ba.
Không có mấy người chú ý đến Vô Phương Ấn lơ lửng trên không trong thiền thất phía sau núi đột nhiên rung chuyển, phát ra âm thanh nghèn nghẹt.
Ngay sau đó trong tĩnh tư thất hiện lên một đạo kim quang, Vô Phương Ấn toàn thân vàng óng ánh kia không biết như thế nào liền tự động mở ra một lỗ hổng.
Từ trong Vô Phương Ấn lăn ra một người, nhìn qua gầy gò cao gầy, một thân trang phục đen đỏ đan xen, chân đi giày bó màu trắng, tóc dài như mực buộc cao đỉnh đầu, không gió tự dương, trán một đạo hồng, ngông cuồng dựng thẳng ở giữa trán.
Hôm nay là tròn một trăm năm kể từ khi Ninh Cửu Vi bị phong ấn.
Trăm năm trước, cô mang theo Vô Phương Ấn cùng Nhật Nguyệt thần đao một đường từ Ma giới chạy trốn về Tiên Hà cung, ngóng trông có thể tại sư phụ cô phi thăng thành Thiên Tiên thời điểm đem hai loại thần khí này đưa lên làm quà mừng, nhưng ai ngờ chờ đợi cô lại là sư phụ của cô dùng Vô Phương Ấn tự tay đem cô phong ấn trong đó.
Nghĩ đến cũng là buồn cười, vì có thể lấy được hai thứ này hiến cho sư phụ mà cô không chỉ đánh mất trái tim của mình, còn không tiếc bị tất cả người trong Tiên Môn phỉ nhổ, trở thành nữ ma đầu trong miệng người hô đánh hô giết không chuyện ác nào không làm.
Vốn tưởng rằng sau khi từ Ma giới trở về sư phụ sẽ thay cô giải thích! Ha ha, cuối cùng là cô si tâm vọng tưởng, sư phụ! Cô vừa nghĩ tới sư phụ của mình, thật đúng là kêu cô rất kính yêu hiện giờ lại thêm hận!
Một chưởng của Nam Phổ Vân trăm năm trước phong tỏa thân thể của cô, cũng làm lạnh trái tim cô.
Nữ ma đầu? Ha hả, đúng vậy! Cô chính là nữ ma đầu thì thế nào?
Ninh Cửu Vi nhìn Vô Phương Ấn đã phong ấn cô trăm năm qua lạnh lùng cười, sau đó một tay cầm lấy Vô Phương Ấn đi ra khỏi Tĩnh Tư thất.
Cô đã một trăm năm không có gặp qua ánh mặt trời.
Bên ngoài đúng là thời tiết sáng sủa, cảnh xuân tươi đẹp.
Bởi vì đã lâu không nhìn thấy ánh mặt trời, tại một khắc bước ra khỏi tĩnh tư thất, kia ánh mặt trời đâm vào làm cay đôi mắt cô.
Nhưng cô không đưa tay lên che mà bước lại gần ánh sáng trong nắng xuân ấm áp.
Dưới ánh mặt trời, trên con đường núi, có một chàng trai mặc y phục trắng xanh của Tiên Hà cung đang cầm chổi quét dọn sạch sẽ con đường.
Nơi này ngoại trừ cô, cũng chỉ có chàng trai kia một người.
Cũng đúng, Tĩnh Tư Thất vốn chính là nơi Nam Phổ Vân tĩnh tư tu luyện, nếu không có việc gấp muốn tìm, bình thường nơi này đều không cho đệ tử trong cung tới.