" Sư đệ sư đệ, người ta muốn ăn hoa, còn muốn ăn cỏ, còn muốn chạy trên mặt sư đệ...!" Nói xong, Ninh Cửu Vi vừa dùng tay làm chân, định cào vào mặt hắn rồi bỏ chạy.
Trì Lâm khóe miệng co rút, lông mày nhíu thành một ngọn núi, anh nhanh chóng bắt lấy tay cô, bất đắc dĩ hướng hai vị nữ tử kia nói: " Làm cho hai vị tiên tử chê cười, sư muội ta quả thực bệnh không nhẹ.
" Nói xong, anh nhéo Ninh Cửu Vi một cái.
Ninh Cửu Vi thổi râu trừng mắt nhìn Trì Lâm, nhưng rất nhanh liền hành quân lặng lẽ đổ lên người hắn làm bộ hôn mê bất tỉnh.
Trì Lâm đành phải đỡ lấy cô, thấy hai vị nữ tử kia còn đang đánh giá bọn họ, liền nói: " Nếu hai vị tiên tử không tin, tại hạ có Nhật Nguyệt thần đao do sư phụ thân tặng cùng yêu bài đệ tử Tiên Hà Cung làm chứng.
"
Dứt lời, anh đem Nhật Nguyệt thần đao cùng yêu bài dâng lên cho họ xem.
Hai vị hoa tinh nhìn yêu bài kia quả thật không giả, lúc này mới bỏ đi nghi ngờ trong lòng, bởi vì họ từng đưa hoa hòe và Tiên Tâm Thảo tới Tiên Hà Cung và đã từng gặp qua yêu bài của đệ tử này nên mới có thể phân biệt thật giả.
Vì thế, biết họ là người của Tiên Hà Cung, hai người đối với bọn họ càng thêm lễ độ và khách khí, chỉ là họ vẫn còn hoài nghi về Ninh Cửu Vi, vì thế lại nói: " Thiếu hiệp có thể vào tham quan, chỉ là vị nữ tử này...!"
Ninh Cửu Vi vừa nghe, lập tức hoàn hồn ôm lấy cánh tay Trì Lâm lại giả vờ khóc lớn lên, lau mũi nói: " Sư ca đừng rời khỏi ta, sư ca đừng bỏ lại một mình ta...!"
Trì Lâm lần này suýt nữa thì không nhịn nổi mà bật cười, anh đè tay cô đang sờ loạn trong ngực mình, hắng giọng ho khan một tiếng.
Hai vị nữ tử kia ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Đúng lúc này, từ trong Bách Hoa Thanh Thiên đi ra một thiếu nữ, mặc váy dài vàng óng ánh, khuôn mặt tròn trịa, mái tóc dài đen nhánh được tết thành nhiều bím tóc rũ xuống thắt lưng, cả người ngây thơ hoạt bát, trong sáng đáng yêu.
Nàng nhìn thấy Ninh Cửu Vi liền vui mừng reo lên, " Cửu Vi tỷ tỷ, là ngươi sao? " Thiếu nữ chạy đến trước mặt Ninh Cửu Vi, nhìn trái nhìn phải, mới xác định người trước mắt chính là Cửu Vi tỷ tỷ của nàng, sau đó kích động ôm lấy cô ấy.
" Cửu Vi tỷ tỷ, mấy năm nay ta vẫn luôn tìm kiếm tỷ, tỷ đi đâu vậy? "
Thiếu nữ nghẹn ngào hỏi, giọng mang theo tiếng khóc.
Ninh Cửu Vi mất một lúc mới nhận ra, vuốt đầu thiếu nữ nói: " Muội là Tiểu Quỳ? "
Tiểu Quỳ gật đầu: " Ừ, Cửu Vi tỷ tỷ còn nhớ ta thật tốt! "
Ninh Cửu Vi cười hì hì, vô cùng trìu mến xoa má Tiểu Quỳ nói: " Sao có thể không nhớ, hạt hướng dương của muội sản xuất ngon như vậy, giòn như vậy, từ sau khi từ biệt, ta thường xuyên nhớ kỹ đâu.
"
Tiểu Quỳ đỏ mặt, quay đầu nói với hai nữ tử từ Bách Hoa Thanh Thiên: " Nhị vị tỷ tỷ, Cửu Vi tỷ tỷ từng là ân nhân cứu mạng của ta, không có nàng thì không có ta bây giờ, mong rằng nhị vị tỷ tỷ có thể cho Cửu Vi tỷ tỷ vào Bách Hoa Thanh Thiên du ngoạn.
"
" Cửu Vi tỷ tỷ là người tốt, hai vị tỷ tỷ có thể yên tâm.
"