Nhật Đao và Nguyệt Đao là song sinh đao, hai thanh đao có cảm tình, tuyệt đối sẽ không thương tổn lẫn nhau, chỉ biết đồng tâm hiệp lực cùng nhau ngăn địch, nếu người cầm hai thanh đao cùng một chỗ tu luyện có thể tâm ý tương thông, làm được thể xác và tinh thần hợp nhất, Nhật Nguyệt thần đao kia vừa ra liền càng không gì địch lại.
Chỉ tiếc a, ngay lúc đó Nhất Xuyên Sơn coi cô như cái đinh trong mắt, nhìn Ninh Cửu Vi cô như thế nào cũng không vừa mắt, mọi việc đều đối nghịch với cô.
Nhật nguyệt ly tâm, uy lực liền giảm mạnh!
Anh lắc đầu, vô cùng thành thật nói: " Tôi! không biết.
"
Ninh Cửu Vi bất ngờ cười ha hả, thình lình vỗ đầu anh một cái.
" Ngươi không biết, tiểu tử lông mày còn chưa mọc đủ a.
" Cô ném chàng trai ra.
Anh một cái không có đứng vững, trực tiếp ngã thẳng xuống đất phía sau.
Ninh Cửu Vi hai tay ôm ngực cao cao tại thượng nhìn anh ta, ánh mặt trời ôn hòa chiếu tới trên mặt chàng trai, quang mang kia thừa dịp anh ấy mặt như quan ngọc, lộ ra ôn nhu mà thanh nhuận như vậy.
Trong rừng có hai ba con chim xanh bay qua, mang đến một trận gió, gió mát từ từ, thổi tay áo chàng trai bồng bềnh, mái tóc dài hai bên tóc mai rơi xuống theo gió mà động, bay múa ở trên mặt, đẹp mà không loạn, thậm chí có một loại cảm giác dễ vỡ.
Quả thật, bộ dáng anh ta thoạt nhìn cũng rất yếu, vừa đẩy liền ngã!
Nhưng cũng không phải loại ốm yếu.
Thân mặc dù yếu, tâm lại kiên cường.
Anh lấy đao đâm xuống đất, muốn đỡ đao dựng lên.
Nhưng mà trước mặt lại đột nhiên vươn tới một bàn tay.
Anh liếc mắt một cái, tay của nữ ma đầu, còn rất đẹp! Năm ngón tay thon dài, móng tay tròn trịa, không sơn màu, cũng không đeo thứ gì khác, sạch sẽ, chỉ là lòng bàn tay của cô hình như có rất nhiều kén.
" Đứng lên đi, nhóc con.
" Ninh Cửu Vi thuận miệng nói.
Ma xui quỷ khiến, anh lại tiếp nhận tay của cô từ trên mặt đất đứng lên.
Ninh Cửu Vi vốn còn muốn trêu chọc anh ta một cái, đột nhiên buông tay hoặc lại một phen hất bay anh, kết quả cô làm như nghĩ tới điều gì đó, hơi hoảng hốt.
Thật lâu thật lâu trước đây, có một người cũng từng giống như cô hôm nay, người nọ hướng cô vươn một đôi tay, một đôi tay cứu rỗi.
Người mặc một bộ trường y vân bạch kia phảng phất đến từ thiên ngoại, từ đám mây giáng xuống.
Cô ở trong bóng tối, tóc tai bù xù, trong khi người đàn ông đứng trong ánh sáng, đón ánh mặt trời, một thân áo trắng không tì vết, vươn hai tay về phía cô, một đôi tay cứu rỗi, nói: " Ta đưa ngươi đi ", từ đó thay đổi cả cuộc đời Ninh Cửu Vi cô.