Trăng sáng sao thưa.
Mặt trăng gần như bị những ánh đèn neon nhiều màu sắc của thành phố bao trùm và nuốt chửng, chỉ còn lại lơ thơ vài tia sáng mờ nhạt len lỏi vào bên trong câu lạc bộ Hoa Trần.
Một mình Lê Chi đi trên khu vườn ngoài trời.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô phớt lờ những ánh mắt đang nhìn ở xung quanh, vẫn cứ tiếp tục đi dọc theo con đường đá quanh co phía trước, cho đến khi đi đến cuối con đường cô mới tìm thấy được người em trai đang say rượu của mình.
Cậu vẫn còn đang gân cổ lên cãi nhau với người ta: “Sao dám nói chị của tôi là cho không cũng không ai thèm? Miệng thối không nói được lời gì hay thì đừng có mở miệng ra mà ăn nói lung tung!”
“Tôi nói sai chỗ nào sao? Cái đống chuyện xấu của Lê Chi ai mà chẳng biết chứ, chẳng lẽ cậu cũng thích tự lừa mình dối người giống như cô ta à?”
“Chuyện xấu? Ha ha”
Chàng trai trẻ cầm lấy chai rượu vang đỏ rồi giơ lên cao, cậu muốn cho cô ta biết đâu mới là chuyện xấu thật sự.
Lê Chi vội vàng giữ em trai lại: “Dư Trần, em bình tĩnh lại một chút đi.”
Người ở đối diện đột nhiên giơ cao chai rượu làm cho Cảnh Nhị cũng cảm thấy có chút sợ hãi, nhưng khi thấy chai rượu bị một người khác giật đi rồi thì cô ta lại tỏ ra bình tĩnh và tiếp tục hống hách.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Xem ra tâm trạng của tiểu thư Lê vẫn rất tốt nhỉ.” Những câu nói của cô ta tràn đầy sự mỉa mai: “Thật đáng tiếc là cô đã tới chậm, mười phút trước đàn anh đã rời khỏi đây rồi.”
Chuyện ‘Lê Chi’ đau khổ theo đuổi nam sinh đẹp trai nhất của đại học Duật nửa năm trời ồn ào đến nỗi ai ai cũng biết, mọi người ở trong giới nhà giàu đều nhìn cô ta giống như là một con ngốc vậy.
Cảnh Nhị cũng không ngoại lệ.
Cảnh Nhị và Lê Chi đều có gia thế tương đương, nhưng không hiểu sao Lê Chi lại luôn nổi bật hơn trong mắt mọi người, và cứ thế qua nhiều năm, điều này dần dần khiến cho Cảnh Nhị cảm thấy không cam lòng.
Nên hiện giờ chỉ cần bắt được cơ hội, cô ta sẽ lấy Phó Cẩn Ngôn làm cái cớ để kiếm chuyện cười nhạo Lê Chi, Luvevaland chấm co, chỉ cần thấy Lê Chi lộ ra khuôn mặt đau khổ buồn bã ủ rũ là cô ta cảm thấy hả hê vô cùng.
Nhưng cô ta nào đâu biết rằng, Lê Chi bây giờ đã không còn là ‘Lê Chi’ mà cô ta biết nữa rồi.
Vậy nên điều cô ta muốn sẽ không bao giờ xảy ra.
“Anh ta đi đâu thì liên quan gì đến tôi chứ.” Lê Chi nhìn cô ta từ trên xuống dưới rồi lạnh lùng nói: “Ngược lại là cô cứ đứng đó ăn nói huyên thuyên làm tôi cảm thấy phiền lắm đó.”
Cảnh Nhị cười khẩy: “Tôi ăn nói huyên thuyên á hả?” Bàn tay cầm ly rượu của cô ta bỗng nhiên hơi hơi nghiêng xuống: “Chuyện cô chạy đuổi theo người ta đến tận chỗ này rành rành ra đấy, chẳng lẽ tôi nói sai hay sao mà cô không cho tôi nói?”
Còn không đợi cô ta biểu diễn tiết mục ‘lỡ tay’ của mình thì Lê Chi đã cầm nguyên chai rượu đổ thẳng lên đầu của cô ta trước.
Động tác của cô nhanh đến nỗi Cảnh Nhị cũng không thể nào ngờ tới được, Luvevaland chấm co, đến khi cô ta nhận ra thì rượu đã thấm ướt hết cả kiểu tóc lẫn bộ váy áo được chuẩn bị tỉ mỉ của cô ta rồi.
“Aaaaaaa”
Tiếng hét chói tai lập tức lấn át cả tiếng nhạc, làm cho những ánh mắt tò mò thậm chí là khó chịu bắt đầu đổ dồn về phía cô ta.
Trước khi cô ta kịp nhào tới thì Lê Chi đã dùng tay ấn chặt vai của cô ta lại.
Nhìn thì cứ tưởng cô đặt tay nhẹ lên thôi nhưng sự thật như sức nặng ngàn cân vậy, cho dù Cảnh Nhị có giãy dụa thế nào thì cũng không thể thoát ra được.
“Nếu nói về việc theo đuổi thì tôi làm sao mà bằng cô được.” Cô cúi người dựa sát vào gần tai của Cảnh Nhị: “Cô nói thử tôi nghe xem, nếu Nguyên Trăn biết được cô lén chụp hình của anh ta rồi rửa ra dán đầy cả một bức tường thì sẽ có cảm nhận như thế nào nhỉ?”
Cảnh Nhị nghe được lời này thì giống như con rắn bị nắm bảy tấc* vậy, không những kinh ngạc mà còn vô cùng hoảng sợ.
*“7 tấc” hay “3 tấc” chính là vị trí 1/7 và 1/3 chiều dài rắn được tính từ đầu đến hết cơ thể, đây thường là phần tim rắn – được coi là điểm yếu chí tử của loài vật này.
Cô ta không dám nghĩ đến việc Lê Chi từ đâu mà biết được chuyện này, phản ứng đầu tiên của cô ta là mở miệng chối bây bẩy: “Tôi không làm chuyện đó! Cô đừng có mà ăn nói lung tung bôi nhọ danh dự của tôi!”
Lê Chi nhìn cô ta với ánh mắt cười như không cười rồi hỏi: “Cô chắc chứ?”
Cô buông bả vai của Cảnh Nhị ra rồi lấy một cái điện thoại ở trong túi xách lắc lư nhẹ nhàng trước mặt cô ta.
Một động tác vô cùng bình thường nhưng ở trong mắt của Cảnh Nhị lại giống như là một lá bùa đòi mạng vậy.
Cô ta không dám đánh cược.
Vậy nên dựa theo suy nghĩ “Chỉ cần mình chạy nhanh thì chuyện xấu gì cũng sẽ không đuổi kịp mình”, thế là cô ta sau khi nói ra một câu mà nhân vật phản diện nào cũng hay nói thì quay lưng bỏ chạy mất dạng.
Lê Dư Trần nhìn bóng lưng vội vàng của cô ta, không nhịn được nói: “Nhìn cô ta giống y như là quỷ nước vậy, đi đến đâu là để lại vệt nước đến đó.”
Cảnh Nhị: “……”
Tiếng bước chân bỗng nhiên trở nên dậm mạnh hơn, giống như là muốn cho người ta biết là cô ta đang rất là bực bội và khó chịu vậy.
Nhưng chả có ai thèm để ý đến cả.
Bữa tiệc đêm nay là để ăn mừng sinh nhật một người bạn cùng trường của Lê Dư Trần, bọn họ cùng nhau tụ tập uống rượu ca hát, tràn đầy sức sống của tuổi trẻ.
Lê Chi sau khi gặp mặt và nói chúc mừng nhân vật chính của bữa tiệc xong thì lôi kéo Lê Dư Trần ra một chỗ khác ngồi.
Cô hỏi: “Sao em uống nhiều quá vậy?”
“Tại có chút chuyện phiền lòng thôi.” Nói xong cậu bắt đầu kể từ chuyện cùng ai ở ngoài trường nhìn nhau không vừa mắt, lại đến chuyện tình cảm linh tinh.
Lê Dư Trần dựa lưng nằm ngửa trên sô pha, nương theo ánh trăng mập mờ mà nhìn vào gương mặt vô cùng xinh đẹp của Lê Chi.
Cậu buồn bã nói: “Chị ơi, em thật sự không biết Phó Cẩn Ngôn tốt ở chỗ nào, tại sao chị lại có thể vì anh ta mà trả giá nhiều như vậy.”
“Anh ta chả có chỗ nào tốt cả.”
“Vậy chị còn đi tỏ tình với anh ta làm gì?”
Nhắc đến chuyện tỏ tình, Lê Chi lập tức nghĩ đến cốt truyện gốc trong cuốn tiểu thuyết [Men say của mùa hè].
‘Lê Chi’ đã yêu say đắm Phó Cẩn Ngôn hơn nửa năm trời, và cô quyết định lên kế hoạch để có được trái tim của anh ta bằng việc tổ chức một buổi tỏ tình thật lãng mạn vào thứ sáu tuần trước.
Nhưng ai ngờ, người mà cô đứng chờ đợi mỏi mòn hơn hai tiếng đồng hồ ở phía dưới ký túc xá mà chẳng thấy đâu lại đang cùng bạn thân Thẩm Hạ Nghiên của cô đi dạo dưới mưa. Luvevaland chấm co
Cô bị cảnh tượng này kích thích đến nỗi ‘hắc hóa’ luôn.
*Hắc hóa: dùng để chỉ nhân vật sau thời gian dài bị "đày đọa", áp lực, dồn nén đến mức không thể nhẫn nhịn được nữa thì sẽ thay đổi tính cách.
Sự ghen ghét cùng không cam lòng khiến cho cô lúc nào cũng kiếm chuyện để gây khó dễ Thẩm Hạ Nghiên, thề phải đem cô ta dẫm vào vũng bùn mới giải tỏa được sự căm tức này.
Nhưng mà.
Nữ phụ độc ác sớm hay muộn gì cũng phải xuống sân khấu thôi.
Kế hoạch của cô mới tiến hành được có một nửa thì dàn ‘kị sĩ’ ở xung quanh của Thẩm Hạ Nghiên đã bắt tay với nhau chèn ép nhà họ Lê, Luvevaland chấm co, không những hãm hại bố của cô phải ngồi tù mà còn làm cho tập đoàn Chính Dương phải đối mặt với việc phá sản.
Mất đi sự che chở, cô chỉ có thể dẫn theo em trai đi làm công khắp nơi, ngày qua ngày sống một cuộc sống ăn không đủ no mặc không đủ ấm.
Kết cục cuối cùng là cả hai cùng nhau chết ở trong phòng trọ.
“Chị.” Đợi một hồi lâu vẫn không thấy cô nói gì, Lê Dư Trần thở dài: “Chị đừng đau khổ nữa, nếu chị không muốn buông tay thì thôi, em không nói nữa.”
“Đau khổ cái gì chứ? Anh ta làm sao bằng được Hạ. . .”
Đột nhiên nghĩ đến nhân vật phản diện trong sách, Lê Chi nghĩ ra được một cách vừa có thể bịt miệng được đám người nhiều chuyện, vừa để cho em trai cô không đi tìm người khác kiếm chuyện nữa.
Cô cố tình ra vẻ nói chuyện lấp lửng, như có chuyện muốn che dấu: “Em chỉ cần biết người chị thật sự để ý đến chưa bao giờ là Phó Cẩn Ngôn là được rồi.”
“Hình như hồi nãy chị có nói ‘Hạ’ gì đó?”
“À, không có gì đâu.”
Lê Dư Trần nhạy bén mà cảm nhận được cô đang giấu điều gì đó.
Nhìn thấy cậu muốn hỏi chuyện cho bằng được thì mới thôi, Lê Chi đành phải để lộ ra một ít manh mối, những câu nói của cô đều cố ý hay vô tình mà dẫn đường Dư Trần suy nghĩ theo hướng mà cô muốn.
Và không phụ sự mong đợi của cô, dựa vào trí tưởng tượng phong phú của tuổi trẻ chỉ cần mấy phút thôi là em trai đã vẽ ra được một kịch bản lâm ly bi đát chẳng kém gì “Chân Hoàn truyện”.
“Mé!” Lê Dư Trần phấn khích đến mức nhảy dựng lên luôn: “Cho nên Phó Cẩn Ngôn chỉ là người thay thế, còn người mà trước giờ chị vẫn luôn thích là Hạ Tư Mẫn có đúng không?”
“Phụt.”
Chỗ hàng ghế cách bọn họ một tấm bình phong đột ngột truyền ra một tiếng phụt nước của một ai đó.
Lê Chi bối rối quay đầu lại, còn chưa kịp nhìn xem đối phương có phải là người quen hay không thì Lê Dư Trần đã hỏi cô một câu hỏi khó nhai.
“Vậy tại sao chị phải mất nhiều công sức để tìm người thay thế vậy? Không phải cứ trực tiếp đi tìm anh ấy rồi tỏ tình là được rồi sao?”
“Anh ấy đi nước ngoài rồi nên chị không có cách nào liên lạc được.”
Chỉ một câu ngắn ngủi thôi đã thể hiện rõ sự khổ sở và bất lực của cô đối với mối tình này rồi, không khí xung quanh cũng trở nên ảm đạm không ít.
Lê Dư Trần quả thật không thể tưởng tượng được chị của mình đã cảm thấy buồn như thế nào mỗi khi thông qua Phó Cẩn Ngôn để nhìn hình bóng người mà chị ấy yêu.
Cậu xoa xoa gương mặt có chút đỏ lên vì uống rượu của mình: “Chị ơi, chị làm như vậy là bốc đồng quá rồi đó, lỡ sau này Hạ Tư Mẫn trở về rồi nghe được mấy lời đồn về mối quan hệ của chị với em họ của anh ấy thì liệu anh ấy có còn tin vào tình cảm mà chị dành cho anh ấy hay không?”
Lê Chi lặng im không nói một lời nào.
Cô nghe ca sĩ biểu diễn ca khúc “thượng tâm” rồi tưởng tượng ra mình là nữ chính của một vở kịch lâm ly bi đát nào đó, sau đó bắt đầu nhập diễn mà bày ra một vẻ mặt vô cùng buồn bã ưu sầu.
Nhìn cô giống như sắp khóc, Lê Dư Trần không đành lòng mà ôm lấy vai của cô an ủi: “Thôi, chúng ta đi về nhà trước đi.”
Sau khi xác nhận bọn họ đã đi xa, Luvevaland chấm co, hai người đàn ông ngồi phía sau tấm bình phong liếc nhìn nhau một cái rồi mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại sau khi nghe được chuyện động trời vừa rồi.
Người đàn ông để kiểu tóc đầu đinh có vẻ không nhịn được nữa, anh ta bắt đầu mở ra danh bạ rồi nhấn nút gọi cho một dãy số có ghi chú đứng đầu là chữ H.
Ngón tay anh ta không ngừng gõ mặt bàn, đợi bên kia vừa nghe máy là anh ta bắt đầu kể hết những gì vừa nghe: “Hạ à, tại cậu mà con gái nhà người ta khóc rồi đó. . .”