Sau khi nữ phụ bị boss ăn vạ

*Đôi uyên ương chơi đùa trong nước.
 
Anh đã gặp qua không ít thủ đoạn dơ bẩn.
 
Từ khi anh sáng lập tập đoàn Dân Thịnh, rồi bắt đầu bị người ngoài cho rằng có khả năng sẽ thừa kế Hạ gia thì yêu ma quỷ quái liền đến liên tiếp không ngừng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hạ thuốc là cấp thấp nhất, đa số là muốn mượn phụ nữ để giết anh, hoặc là muốn trộm tài liệu của anh.
 
Có lẽ là vì đã trải qua quá nhiều, nên những năm này anh chưa bao giờ cho bất cứ người phụ nào đến gần mình, nhưng Lê Chi có thể xem là một ngoại lệ.
 
Có thể là vì tình cảm của cô quá trong sáng, lần đầu anh cảm nhận được loại cảm giác này nên mới trong lúc lơ đãng mà mặc kệ.
 
"Vậy là tốt rồi.” Giọng nói trong trẻo đó lại vang lên lần nữa, khiến mạch suy nghĩ của anh nhanh chóng trở lại, anh quay đầu thì đã lập tức nhìn thấy một nụ cười. 
 
Lê Chi thấy anh đã hiểu rồi thì không nhắc lại nữa.
 
Tay phải cô lướt nhẹ qua làn nước suối, da thịt cả người như được thả lỏng, các lỗ chân lông như đều được giãn ra.
 
Hiếm lắm mới được thoải mái như vậy, cô nhìn chằm chằm Hạ Tư Mẫn không một biểu cảm dư thừa nào, dùng đầu ngón tay khẩy vài giọt nước lên người anh.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hạ Tư Mẫn bất đắc dĩ: “Đừng nghịch nữa.”
 
Anh càng ngăn lại thì nước bắn lên cổ và hai bả vai càng nhiều, bóng dáng kia cũng càng lúc càng gần.
 
Một mùi thơm lập tức xông vào mũi, Hạ Tư Mẫn nhân lúc Lê Chi không chú ý mà bắt lấy cổ tay cô, nào ngờ cô lại bị trượt chân, lập tức đổ nhào về phía anh.
 
“Lão Hạ, cậu...” Đoàn Diệu vừa đi tới bên hồ suối nước nóng thì đã bị cảnh tượng trước mặt làm cho mất khả năng ngôn ngữ. 
 
Hắn nhìn hai người ái muội ôm nhau trong nước kia như nhìn thấy quỷ, một lúc sau mới hoàn hồn lại: “Xin lỗi nha, quấy rầy hai người rồi.” 
 
Bởi vì lời này mà bầu không khí còn trở nên kỳ quặc hơn.
 
Lê Chi xấu hổ đến mức mặt mũi đỏ bừng
 
Cô lui khỏi ngực Hạ Tư Mẫn, làm bộ như không có gì mà bưng ly nước lên uống hai hớp, tạm thời không biết nên giải thích như thế nào.
 
Cũng may phản ứng của Hạ Tư Mẫn còn khá bình tĩnh, anh gọi Đoàn Diệu đang chuẩn bị đi lại, rồi giới thiệu bọn họ cho nhau một chút.
 
Không ai chú ý tới đôi tai đỏ ửng ẩn dưới tóc anh, cũng không ai biết được lòng anh vào giờ phút này đã kích động đến thế nào. 
 
Anh giấu đi tâm trạng của mình: “Nghiên Thâm đâu?” 
 
“Đang ở quán rượu chờ chúng ta.” Đoàn Diệu đẩy xe lăn ở bên ngoài vào, mời Lê Chi: “Cô Lê đi chung không?”
 
Hắn cố tình muốn tạo cơ hội cho cô. 
 
Lê Chi uyển chuyển từ chối.
 
Cô không muốn quấy rầy buổi tụ họp của bọn họ, hơn nữa cô sắp đến kì sinh lý rồi, không thích hợp uống rượu. 
 
"Hôm khác sẽ mời các anh ăn cơm.” Cô lấy chiếc áo choàng tắm bên cạnh mặc vào, nháy mắt với Hạ Tư Mẫn: “Tôi đi trước nhé.” 
 
Lại trêu chọc anh nữa rồi.
 
Lòng Hạ Tư Mẫn hơi dao động.
 
Anh đáp một tiếng từ cổ họng, khi thấy bóng dáng người kia khuất sau tấm bình phong rồi mới mặt không đổi sắc mà đứng lên.
 
"Lão Hạ, vừa rồi cậu có cảm giác gì?” Đoàn Diệu nhịn không được phỏng vấn anh, chỉ thiếu một bước là lấy microphone đưa tới trước mặt anh nữa thôi.
 
"Không có cảm giác gì.” 
 
“Thật hay giả vậy? Đừng có lừa tôi nha.” 
 
Hạ Tư Mẫn không thiếu người theo đuổi, nhưng đối với ai anh cũng lạnh mặt, người tìm đến anh nhiều vô số kể, nhưng đều bị anh từ chối. 
 
Hắn và Hứa Nghiên Thâm đã từng nghi ngờ anh là gay, tuy sau này đã nói rõ rồi, nhưng hắn vẫn cứ cảm thấy lo lo.
 
Lần trước khi nói chuyện thế thân với anh thì bọn họ cũng không ôm bất cứ kỳ vọng gì, ai mà ngờ nhanh như vậy mà hai người đã được ôm rồi. 
 
Nói không có cảm giác gì ư? Hắn không tin.
 
Hạ Tư Mẫn liếc nhìn hắn một cái: “Ít nói nhảm đi.” Anh không trực tiếp trả lời, mà tựa như vô tình vô tâm nói: “Thang máy tới rồi.” 
 
Người lui tới trong đại sảnh khách sạn khá nhiều, Đoàn Diệu thấy nơi này không thích hợp lắm, nên đành nhịn xuống không hỏi nữa. 
 
Đoàn Diệu đẩy Hạ Tư Mẫn lên quán rượu ở tầng bảy, tìm thấy Hứa Nghiên Thâm đang ngồi trong vách ngăn, còn buông tấm rèm châu* xung quanh xuống.
 
*
 
"Cậu đoán xem tôi đã nhìn thấy cái gì?” Đoàn -  người hận không thể riêu rao cho cả thế giới biết - Diệu bắt đầu dựng lại hiện trường mà không cần ai hỏi.
 
Vì muốn diễn cho chính xác, hắn liền ngồi xổm trên sô pha ôm eo Hứa Nghiên Thâm, ánh mắt sâu thẳm nhìn anh ấy từ trên xuống dưới.
 
Hứa Nghiên Thâm: “??”
 
Có bệnh à?
 
Hứa Nghiên Thâm hất bay móng vuốt của Đoàn Diệu ra, vội vàng ngồi cách xa hắn một chút, tránh cho lông tơ của mình dựng hết lên: "Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì vậy?”
 
"Cậu còn không hiểu hả? Lão Hạ của chúng ta ở bên ngoài chơi uyên ương hí thủy! Vừa rồi còn ôm một cô gái nữa đó!” 
 
“Cậu chưa tỉnh ngủ à?” 
 
"Gạt cậu thì tôi uống nước sẽ bị sặc chết!” Đoàn Diệu biết anh ấy không tin, dù sao bất cứ ai khi nhìn thấy cảnh đó cũng đều phải giật mình mà thôi.
 
Cho nên hắn mới thề độc.
 
Hứa Nghiên Thâm khựng lại: “Cô gái nào?” Mặc dù nhìn vẻ mặt anh ấy trông rất bình tĩnh, nhưng thật ra anh ấy vẫn đang quan sát Hạ Tư Mẫn.
 
“Là Lê Chi đó!”
 
“Có video không?” 
 
"Tôi quên quay rồi.” Đáy mắt Đoàn Diệu hiện lên một tia tiếc nuối: “Có điều hình như xung quanh đó có camera giám sát?” 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui