Sau khi nữ phụ bị boss ăn vạ

Hứa Nghiên Thâm vừa nảy ra ý đi điều tra camera giám sát thì đã nhận được một ánh mắt đầy cảnh cáo từ một hướng nào đó 
 
Anh ấy thức thời nói: "Bỏ đi, dù sao cũng là chuyện riêng tư của lão Hạ mà.” Nếu thấy những thứ không nên thấy thì sẽ phiền phức lắm.
 
Đoàn Diệu ngẫm lại thấy cũng đúng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hắn rót rượu vang đỏ vào ly, sau đó lại khịa cái câu 'không có cảm giác gì’ của Hạ Tư Mẫn với Hứa Nghiên Thâm: “Đổi lại là cậu thì cậu có tin không?” 
 
"Không tin.” 
 
Bọn họ quen biết Hạ Tư Mẫn từ nhỏ nên rất hiểu tính cách của anh, nếu không có cảm giác gì thì dù Lê Chi có chết đuối thì anh cũng không quan tâm. 
 
Hứa Nghiên Thâm đoán là anh còn chưa thấy rõ lòng mình, nên đành phải cùng Đoàn Diệu nói mấy biểu hiện như tim đập thình thịch, mượn điều này để làm cho anh tỉnh táo lên.
 
Ngặt nỗi là Đoàn Diệu ngu ngốc quá, nói một hồi thì vai chính lại biến thành hắn, căn bản không biết được dụng ý của hắn là gì.
 
“Nói như thế mà tôi còn chưa rung động bao giờ .” Hắn nhớ lại trải nghiệm yêu đương của mình trong quá khứ: “Cùng lắm là chỉ có chút cảm tình với mấy cô gái mà thôi.” 
 
"Cảm tình chính là tiền đề của rung động.” 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Ý của cậu là tôi chia tay nhanh quá hả? Cho nên mới chưa lên được mức rung động? Vậy thì phải đợi bao lâu chứ?” 
 
"Vấn đề không phải là đợi bao lâu.” Hứa Nghiên Thâm hít sâu một hơi, duy trì nụ cười: “Có thể là do cậu chưa gặp được đúng người thôi.” 
 
Anh ấy không ngừng nháy mắt ra hiệu với Đoàn Diệu, nhưng hắn cứ như không nhìn thấy mà vẫn ở đó bối rối, rồi ngồi hỏi về vấn đề của hắn mãi. 
 
Hứa Nghiên Thâm bị hỏi đến mức muốn cáu tới nơi luôn rồi.
 
Anh ấy nâng ly rượu của Đoàn Diệu lên, đổ vào miệng hắn một cách không thương tiếc: “Tôi đến đây không phải để dạy cậu học.” 
 
“Đệt! Cậu muốn tôi sặc chết hả?” Đoàn Diệu ho khụ khụ mấy tiếng rồi lau khóe miệng, nhảy qua đánh nhau với Hứa Nghiên Thâm.
 
Hắn dùng khuỷu tay cản lại nấm đấm của Hứa Nghiên Thâm, kêu la om sòm nhờ Hạ Tự Mẫn giúp một tay, nhưng anh chỉ muốn làm khán giả.  
 
Cho đến khi...
 
Có người đẩy tấm rèm châu ra, cầm điện thoại căng thẳng nhìn về phía Hạ Tư Mẫn: “Chào...chào anh, có thể cho tôi xin số điện thoại được không?”
 
Âm thanh đùa giỡn đột nhiên im bặt.
 
Bầu không khí đột nhiên im lặng mang tới cảm giác ngột ngạt, nhưng cô gái vẫn không hề nhận ra mình vừa quấy rầy người ta, ngược lại còn nhìn anh bằng ánh mắt mong chờ.
 
Hạ Tư Mẫn nâng mắt lên, đôi mắt như đá hắc diệu thạch* hơi tối lại, tựa như cái hồ sâu không đáy. 
 
*Hắc Diệu Thạch: Đá thủy tinh núi lửa.
 

 
Chỉ khi đối diện với ánh mắt đó, sự tham lam và say đắm không chỗ che dấu của cô gái lập tức bị hơi thở lạnh lẽo của anh làm cho tan biến hết.
 
Anh như đang chế giễu mà nói: “Cô nghĩ sao?” 
 
Bản năng xu lợi tị hại* đã cho cô gái biết người đàn ông trước mặt này rất nguy hiểm, vì vậy cô gái không dám đụng vào anh nữa. 
 
*Thấy việc lợi thì hâm hở chạy tới, thấy việc hại thì tránh ra chỗ khác
 
Cô gái theo bản năng lui về sau: “Xin, xin lỗi.” Lần đầu tiên lắp bắp là do kích động, còn lần này là do sợ hãi. 
 
Rèm châu vị bả vai cô gái hất tung ra, tiếng bước chân hoảng loạn và tiếng vang xen lẫn vào nhau, sau đó nhanh chóng biến mất.
 
Đến nỗi những người đang đứng ở trong bóng tối nhìn thấy dáng vẻ hoảng loạn không chọn đường của cô gái thì cũng không dám tùy tiện đi tới quấy rầy nữa.
 
Ngược lại việc này khiến bọn Hạ Tư Mẫn có thể được thanh tịnh. 
 
Đoàn Diệu: “Thật mất hứng.” Hắn lấy cốc xúc xắc ở dưới bàn lên, quơ quơ trước mặt mấy người còn lại: “Làm hai ván không?” 
 
"Cậu lại muốn tìm ngược à?”
 
"Ai ngược ai còn chưa biết được đâu.” 
 
Hạ Tư Mẫn nhướng mày: “Để tôi chống mắt lên coi nhé.” 
 
Anh ngậm điếu thuốc rồi châm lên, bàn tay với khớp xương rõ ràng cầm lấy cốc xúc xắc, sau đó đè bẹp đối phương với tỷ lệ bảy trên mười ván.
 
Sau khi thua hết hiệp này đến hiệp khác, Đoàn Diệu lại ồn ào đòi đổi trò, ‘đánh bài’ và ‘mười lăm hai mươi’ mỗi cái đều phải chơi một lần. 
 
Đến cuối cùng, giết địch tám trăm, tổn hại một ngàn. 
 
Sau khi uống hết ly hắn vô tình làm rơi một chai rượu đã rỗng, hắn nghẹo đầu sang một bên dựa vào sô pha, không muốn động đậy gì nữa. 
 
Hứa Nghiên Thâm xách hắn lên: “Tiếp tục đi?”
 
“Không chơi nữa đâu.” Ngắn ngủi có hai tiếng đồng hồ mà hắn đã bị vả mặt không biết bao nhiêu lần, thật sự không uống nổi nữa. 
 
“Đừng mà, lão Hạ còn đang đợi cậu ngược đó.” 
 
"Bảo lão Hạ ngược Lê Chi đi.” 
 
Hạ Tư Mẫn: “...” 
 
Anh nghi hắn say rồi.
 
Còn chưa đợi anh thử xem thì Đoàn Diệu đã nhắm hai mắt ngả vào vai Hứa Nghiên Thâm, nói: “Cậu vác tôi lên lầu đi.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui