Hứa Nghiên Thâm đẩy đầu hắn ra: "Đừng có mơ.” Anh ấy gọi phục vụ đến thanh toán, để hắn khỏi phải tranh: “Đi thôi.”
Quán rượu cách cửa thang máy chỉ có mấy bước, nhưng chân Đoàn Diệu giống như không cử động được, toàn bộ trọng lượng đều đổ lên người Hứa Nghiên Thâm.
Đã thế còn giống như con chim sẻ ríu rít không ngừng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vất vả lắm mới lôi hắn đến cửa phòng được thì hắn lại vịn cửa, giống như đứa bệnh tâm thần mà to mồm gọi tên Lê Chi.
Gọi xong còn hớn hở dùng cặp mắt mơ màng nhìn Hạ Tư Mẫn, chờ đợi phản ứng của anh.
Lỗ tai Hạ Tư Mẫn như muốn ù đi vậy.
Anh bỏ lại Hứa Nghiên Thâm, điều khiển xe lăn đến phòng cách vách, quẹt thẻ phòng, sau khi đi vào còn đóng sầm cửa lại, mặc kệ hắn om sòm ở bên ngoài.
“Lão Hạ!”
“Cậu mau ra đây! Lê Chi sẽ tức giận đó!”
Tiếng đập cửa kết hợp với tiếng la của hắn giống như một hệ thống âm thanh vòm, xua tan đi sự yên tĩnh của màn đêm và tạo nên một tầng tiếng vang.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiếng kêu như tiếng quỷ gào, lọt qua cánh cửa an toàn nửa đóng nửa mở, rồi lặng lẽ truyền xuống hành lang dưới lầu.
Chu Ngữ Phù và bạn học vừa ra khỏi thang máy thì nghe được âm thanh này, tức thì sợ đến mức chạy như điên về phòng.
Sau khi cô ấy ổn định lại hô hấp thì lập tức gửi tin nhắn vào nhóm: [ Các cậu có nghe thấy không? Cửa an toàn ở lầu mười sáu có thứ gì lạ đang kêu á! ]
[ ?? Hoảng sợ.jpg ]
[ Không thể nào, khách sạn này xưa nay chưa từng xảy ra chuyện gì kỳ lạ hết, chắc là cậu nghe lầm thôi ]
[ Hay là có người đang chơi khăm? ]
Tay đánh chữ của Chu Ngữ Phù run rẩy: [ Không đâu, tiếng đó không giống do con người phát ra! Các cậu phải tin tôi! ]
[ Trời đất ơi...tôi không dám ngủ rồi đây nè. ]
[ Có ai lập nhóm đi xem không?]
[ Không! ]
[...]
Lê Chi ở phòng 1608 đọc xong tin này, mang dép lê chậm rãi đi về phía cửa, xuyên qua mắt mèo nhìn ra bên ngoài.
Ngoài hành lang không một bóng người, ánh đèn mờ ảo chiếu lên tường, bao lấy bức tranh sơn dầu vẽ một hình người, trông u ám một cách khó hiểu.
Ánh mắt Lê Chi dừng trên bức tranh mấy giây, không thấy người phụ nữ trên đó có bất kì cử động gì mới xoay người trở về giường.
Cô soạn tin nhắn: [ @Chu Ngữ Phù, ngoại trừ có tiếng hét chói tai ra thì còn tiếng gì khác không? ]
[ Hình như nó nói cái gì lê đó. ]
[ Ma mà cũng đói hả? ]
[ Cũng đâu chắc là lê đâu, phát âm lê có nhiều từ lắm, tôi cảm thấy có thể là đang gọi ai đó. ]
[ Cho nên không ai lập nhóm thật à? ]
[ Không! Đừng có hỏi nữa!!! ] Chu Ngữ Phù chọt chọt mấy cái dấu chấm than, sau đó nhắc nhở: [ Các cậu nhớ phải khóa trái cửa đấy ]
Lá gan nhỏ thì đem ghế ra chặn cửa, gan lớn thì ở trong nhóm kể mấy tin đồn ở vùng nông thôn và vùng núi.
Có lẽ mấy chuyện xưa đó được kể quá mức chân thật, nên đa số bạn học đều trằn trọc không ngủ được, hôm sau ai cũng mang theo quầng thâm mắt ra ngoài.
Trong đó Thẩm Hạ Nghiên là nghiêm trọng nhất.
Ba giờ sáng cô ta mới ngủ được, năm giờ thì giật mình tỉnh giấc do ác mộng, sau đó cô ta nằm trên giường đến lúc bình minh mới ngủ thêm được mấy tiếng.
Dưới tình huống không được nghỉ ngơi tốt, nên sắc mặt cô ta nhìn vô cùng kém, đến cả Lê Chi cũng bị tình trạng của cô làm cho giật mình.
Cô không ngờ Thẩm Hạ Nghiên cũng bị sợ, cùng lắm chỉ là hai ba câu chuyện ma xưa thôi mà, thế mà vẫn khiến tinh thần cô ta uể oải đến mức này.
“Có một số người làm chuyện trái lương tâm rồi đúng không?” Cảnh Nhị hả hê cười nói: “Cái mặt trắng như vậy, thật sự nhìn rất đáng sợ đó.”
Vừa vào tới nhà ăn Thẩm Hạ Nhiên đã bị người khác chế nhạo, cô ta trừng Cảnh Nhụy đang ngồi ở bàn bên kia, tâm trạng cực kì tệ.
Lần đầu tiên Thẩm Hạ Nhiên nổi giận như vậy: “Cảnh Nhụy, cậu đủ chưa? Tôi làm cái gì cậu mà đi tới đâu cậu cũng nhằm vào tôi vậy hả?”
Tới rồi.
Trò hay sắp lên sàn rồi.
Lê Chi sợ lát nữa hai người sẽ lật cái bàn, nên vội vàng gắp mấy món muốn ăn vào bát trước, rồi lại xem Cảnh Nhị đáp trả.
Cảnh Nhị không làm cô thất vọng: “Ồ, không làm bạch liên hoa nữa hả? Cậu cũng không coi lại cậu là loại người gì, đáng để tôi nhắm vào ư?”