Thẩm Hạ Nghiên biết rõ, nhượng bộ một cách mê muội cũng không thể thay đổi được điều gì chỉ khiến đối phương được đằng chân lân đằng đầu.
Cô ta bước đến trước mặt Cảnh Nhị và nói: “Tôi thừa nhận, tôi không bằng cậu nhưng dựa vào cái gì mà cậu khinh thường tôi? Hoàn cảnh gia đình không thể đánh giá tính cách, dù điều kiện của cậu tốt đến đâu thì cũng chỉ đến như thế mà thôi!”
Một câu nói đột nhiên làm xoay chuyển tình hình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô ta không chỉ chế giễu Cảnh Nhị có nhân phẩm kém, mà còn nâng tranh chấp lên cấp độ giai cấp, làm thay đổi cục diện của cuộc tranh chấp lúc trước.
Những người ngồi ở đó cũng có những phản ứng khác nhau.
Những bạn trong lớp có hoàn cảnh gia đình giống với Thẩm Hạ Nghiên đều chán ghét sự kiêu ngạo và coi thường người nghèo của Cảnh Nhị.
Mà những người có hoàn cảnh gia đình giàu có lại cho rằng phân chia giai cấp là không thể tránh khỏi, và không thể hiểu được tại sao họ lại tức giận.
“Sao lại nói đến điều kiện gia đình rồi?” Một chàng trai nhìn cô ta với ánh mắt đầy ẩn ý: “Không phải đang tranh cãi về việc ai nhắm vào ai sao?”
Thẩm Hạ Nghiên quả thực biết khơi dậy cảm xúc.
Nhưng cô ta lại quên một điều, không phải ai cũng dễ bị dắt mũi như Cảnh Nhị.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bọn họ có đầu óc, biết suy nghĩ.
“Đúng vậy.” Chàng trai vừa nói xong, những người đang tức giận cũng tỉnh táo lại: “Cậu nói hơi quá rồi đấy.”
Không ai muốn bị người khác lợi dụng, cô ta coi mọi người như lốp xe dự phòng sẽ đứng về phe cô ta vô điều kiện, nhưng cô ta đã hoàn toàn sai rồi.
Cảnh Nhị thấy có nhiều người giúp mình như vậy, càng nâng cằm cao hơn: “Thật nực cười, ai nói coi thường cậu là vì hoàn cảnh gia đình của cậu? Là do cậu tự ti thì đừng đổ lỗi cho tôi, được chứ?”
Hai chữ “tự ti” giống như một sợi dây leo, quấn quanh trái tim của Thẩm Hạ Nhiên, dù không muốn thừa nhận nhưng cô ta cũng không thể bỏ qua.
Cô ta cắn cắn môi dưới, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên một mảng đỏ ửng, rõ ràng là bị Cảnh Nhị làm cho tức giận quá mức.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Nguyên Trăn đến khá muộn, thấy bầu không khí có gì đó sai sai, cau mày liếc nhìn đám người xung quanh một vòng.
Sự xuất hiện của anh ta đúng lúc giải vây giúp cô ta.
Cô ta lắc đầu không nói gì, như thể đang bị oan ức lớn vậy, xách túi lên rồi chạy ra ngoài luôn.
Lại là chiêu này.
Lê Chi nhìn đến nỗi phát chán.
Cô chậm rãi mà ăn hết cơm, đoán chừng trên đường về sẽ còn ầm ĩ một trận nữa, nên dứt khoát cùng bọn họ đường ai nấy đi.
*
Sơn trang Du Nam nằm ở giữa sườn núi, khá bất tiện khi đi bằng taxi nên rất ít tài xế nhận chở đến đây.
Mà dịch vụ đưa đón riêng cần phải đặt trước, cô không muốn đợi quá lâu, nên đành phải tìm Hạ Tư Mẫn.
Hai người hẹn gặp ở bãi đậu xe.
Lê Chi đi thang máy đến tầng hầm một, tìm đến chỗ đậu xe theo vị trí anh chia sẻ: [Tôi đến rồi, anh ở đâu?]
H: [Quay đầu lại đi.]
Có tiếng bánh xe cọ xát với mặt đất phát ra, cô tắt màn hình, quay đầu lại thì thấy ba người đàn ông đi về phía mình.
Ngoại hình của họ không chê vào đâu được, dù đứng giữa đám đông hay đứng riêng đều thu hút sự chú ý của người khác.
Người bên trái khí chất tao nhã, vừa mang đến cho người khác một cảm giác lịch sự của một người trí thức, vừa giống một cậu chủ xuất thân từ gia đình danh giá.
Người bên phải có vẻ ngoài trẻ trung hơn, rất phù hợp với gu thẩm mỹ hiện nay của các idol, không nữ tính lại có phong cách rất riêng.
Người ở giữa…
Cô độc và kiêu ngạo như đóa tuyết liên, muốn đến gần lại dễ dàng bị khí thế cao không với tới dọa lui.
Nói chung là, Lê Chi được nhìn no mắt.
Cô chào với Đoàn Diệu mà mình đã gặp tối qua, sau đó đưa tay về phía chàng trai bên trái: “Xin chào, tôi là Lê Chi.”
Anh ấy dừng lại nói: “Hứa Nghiên Thâm.”
Hai tay nắm lấy nhau trong chốc lát, Hứa Nghiên Thâm rời mắt khỏi người cô và Hạ Tư Mẫn.
Anh ấy vòng qua đầu xe ngồi xuống ghế lái, vừa xem định vị vừa nói với họ: “Bây giờ về nhà chắc sẽ hơi tắc đường.”
Gần đó có một đường cao tốc từ Lâm Thành đến Duật Thành, hơn nữa lượng người trở về thành phố vào cuối tuần càng thêm đông hơn, tất nhiên lượng xe cộ sẽ khá lớn.
Lê Chi lại thấy không có vấn đề gì.
Cô lót một cái gối mềm ở sau lưng để giảm bớt cơn đau nhức, căng trướng do kỳ kinh đang đến gần: “Không sao đâu, tôi không vội.”
“Cô sống ở đâu? Tôi đưa cô về trước.”
“Lan Hồ.”
“Cách nhà lão Hạ rất gần.” Đoàn Diệu quay đầu nhìn hai người nói: “Hai người có thể gặp nhau thường xuyên.”
Hứa Nghiên Thâm: “Cần cậu nhiều chuyện à?”
Anh ấy xoay đầu Đoàn Diệu lại, sau đó dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn không thể quay đầu nhìn lại phía sau nữa.
“Tôi đang nói sự thật thôi mà.” Đoàn Diệu hất tay trên đỉnh đầu ra: “Cậu đừng làm hỏng kiểu tóc của tôi.”
“Tóc ngắn còn hỏng được sao?”
“Tại sao không? Cậu đúng là chẳng biết gì cả?”
Lê Chi thấy bọn họ mải tranh luận về kiểu tóc, trong mắt tràn đầy ý cười.
Cô dịch lại gần Hạ Tư Mẫn một chút, nhân lúc cuộc tranh luận ở hàng ghế trước đang đến hồi gay cấn, nhỏ giọng hỏi: “Bọn họ thường xuyên như vậy sao?”
“Ừ, ầm ĩ mãi cũng quen.”
“Vậy thì, anh ở chung với họ chắc cũng cảm thấy rất thú vị.” Cho dù không tham gia, cũng có thể tìm thấy niềm vui từ cuộc trò chuyện của họ.
Môi Hạ Tư Mẫn hơi nhếch lên: “Đúng là vậy.”
Kể từ khi quen nhau, dù còn ở tuổi thanh thiếu niên hay là thanh niên, phần lớn thời gian đều cảm thấy khá nhẹ nhàng.
Dù phải đối mặt với hoàn cảnh khó khăn như thế nào, gặp phải việc khó giải quyết gì, ở trong không khí vui vẻ kia cũng có thể quên đi mọi muộn phiền.
Anh thật may mắn khi có họ ở bên cạnh.
“Hai người đang thì thầm cái gì vậy?” Đoàn Diệu bại trận chuyển sự chú ý về hàng ghế sau, vẻ mặt kiểu “tôi cũng muốn nghe.”
“Đang nói cậu rất xuất sắc.”
“Tôi không tin.”
Lê Chi: “…”
Đối diện với đôi mắt sáng lấp lánh đó, cô chỉ đành nói về chuyện kỳ lạ xảy ra vào đêm qua.
Để tô đậm bầu không khí, cô còn miêu tả những bức tranh sơn dầu vẽ cơ thể người ở hành lang, khiến bọn họ có thể bước vào góc nhìn thứ nhất của cô vào thời điểm đó.
Cách dùng từ xảo quyệt khiến đầu Đoàn Diệu hiện lên những hình ảnh chi tiết, nổi hết cả da gà lên.
Hắn nóng lòng muốn biết những chuyện tiếp theo: “Có phải ma nữ bám vào tranh không? Mấy người còn phát hiện ra cái gì nữa không?”
“Không phải, lúc đó tôi nhìn bức tranh rất lâu nhưng cũng không phát hiện có gì bất thường, đoán chừng nó vẫn ở hành lang đi.”
“Từ từ.” Hứa Nghiên Thâm kỳ quái nói: “Sao tôi cảm thấy câu chuyện này có chút quen thuộc nhỉ?”
Sao có thể không quen thuộc chứ?
Hạ Tư Mẫn nhịn không được cười lớn.
Tiếng cười trầm thấp của anh giống như tiếng đàn cello, nhẹ nhàng vang lên bên tai Lê Chi, khiến lỗ tai cô tê dại.
Cô khó hiểu: “Anh cười cái gì vậy?”
“Cười thứ kia thật ngu ngốc.”
“Ngu ngốc chỗ nào?” Đoàn Diệu vẫn chưa lấy lại tinh thần, hơi khó hiểu, không ở cùng tần số với anh.
Hắn đang muốn chải vuốt chuyện này thêm lần nữa thì Hứa Nghiên Thâm ngồi ở ghế lái lại bật cười theo.
Nhưng nụ cười của anh ấy khác với Hạ Tư Mẫn, giọng điệu của anh ấy tràn đầy sự giễu cợt: “Cậu vẫn chưa hiểu sao?”
“Tôi nên hiểu cái gì?”
“Cậu quên chuyện đêm hôm qua rồi à?”
Đoàn Diệu uống rượu rất dễ bất tỉnh, hắn vắt hết óc cũng không nhớ được tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì.
Cũng may Hứa Nghiên Thâm không ngại nhắc lại chuyện cũ.
Anh ấy bỏ qua đoạn hắn hô tên Lê Chi kia đi, diễn lại một cách sống động cảnh hắn say rượu phát điên.
Đoàn Diệu: “???”
Thứ dơ bẩn đó hóa ra lại là tôi?
Trong nháy mắt vẻ mặt của hắn thay đổi liên tục, có một loại cảm giác sống không còn gì luyến tiếc, ngay cả nói cũng không muốn nói nữa.
Lê Chi cười đến nỗi bả vai khẽ run, nước mắt sắp trào ra ngoài, cho dù có ý khống chế âm lượng thì hắn cũng không thể bỏ qua.
Dưới ánh mắt u oán ấy, cô hít một hơi thật sâu, an ủi tâm hồn bị tổn thương của hắn: “Thật ra anh đã giúp tôi một việc lớn.”
“Cô không cần an ủi tôi.”
“Là thật đó.” Cô nhận chai nước khoáng người bên cạnh đưa cho, uống hai ngụm, kể cho hắn nghe về Thẩm Hạ Nghiên.
Đương nhiên, cô không nói tên.
Chỉ dùng tên gọi tắt là “người đáng ghét”.
Hứa Nghiên Thâm: “Xem như đã làm được một việc tốt.” Anh ấy vỗ vỗ vai Đoàn Diệu: “Về sau cậu có thể phát triển theo phương diện này.”
Đoàn Diệu: “…”
Hoàn toàn trầm cảm.