Sau khi nữ phụ bị boss ăn vạ

Tập đoàn Dân Thịnh nằm sừng sững giữa những tòa cao ốc ở trung tâm Duật Thành, phong cách kiến trúc độc đáo nổi bật hơn so với tất cả các công trình khác khiến nó rất dễ thu hút sự chú ý.
 
Quầy lễ tân hướng ra lối vào sảnh, lễ tân nhìn thấy có người có gương mặt xa lạ đang đi về phía này thì đứng dậy nở nụ cười chào đón.
 
Biết được cô và tổng giám đốc Hạ đã có hẹn, mấy cô ấy gọi điện thoại đến văn phòng tổng giám đốc xác nhận, sau khi xác nhận không nhận lầm người mới đưa cô đi vào thang máy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Từ tầng mười tám đến tầng hai mươi là phòng làm việc của bộ phận cấp cao, khách đến thăm phải quẹt thẻ trong thang máy, nếu không không thể vào được.
 
Kiểu thiết kế này không những có thể ngăn chặn nhân viên có ý định xấu làm phiền mà còn có thể tránh cho những vị khách không hẹn trước mà tự tiện xông vào.
 
Lê Chi đi vào thang máy đến tầng hai mươi.
 
Cô được một thư ký dẫn đường, sau khi qua phòng trà và hai phòng làm việc thì tới được văn phòng tổng giám đốc cuối hành lang.
 
“Tổng giám đốc Hạ.” Cô đi đến trước bàn làm việc, đưa cà phê mua trên đường đến đây cho anh: “Mới ra món mới, anh nếm thử đi.”
 
“Cảm ơn.” Hạ Tư Mẫn nhận cà phê, trái tim khắc cách nhiệt trên ly giấy đột nhiên xuất hiện trước mắt anh.
 
Anh bình tĩnh như không mà xoay mặt ly lại.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kết quả là hai nhân vật chibi đang chu môi hôn nhau lại đập vào mắt anh khiến anh muốn bỏ qua cũng khó.
 
Anh bình tĩnh lại, giả vờ như xem không hiểu ám chỉ mập mờ của cô rồi hỏi: “Cô chuẩn bị bàn chuyện hợp tác với tôi về cái gì?”
 
“Lúc trước nghe nói anh muốn đầu quân vào thị trường AI, tôi cảm thấy khá hứng thú với nó, vì thế tôi đã thiết kế một con robot gia dụng.
 
Một bản thảo thiết kế xuất hiện trên mặt bàn.
 
Lê Chi giải thích từ bên ngoài đến tính ứng dụng, sau đó lấy ra USB đã chuẩn bị sẵn cho anh xem thiết kế mô phỏng.
 
Cô mong chờ nói: “Anh cảm thấy thế nào?”
 
“Rất hoàn hảo.” Ánh mắt anh đảo qua bản mô phỏng và hình phác họa, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ: “Cô làm trong bao lâu?”
 
“Gần một tháng.” Thật ra là một đêm.
 
Sợ anh đa nghi, cô lại nhấn mạnh việc học hỏi và nghiên cứu tài liệu tốn rất nhiều thời gian, mới có thể làm ra được thành quả như vậy.
 
Nghe cô nói trước giờ chưa từng tiếp xúc qua mảng này, Hạ Tư Mẫn không khỏi cảm thán, cô rất có tài năng trong lĩnh vực này.
 
Anh rút USB ra rồi đi đến cạnh sô pha bàn chuyện kỹ càng với cô: “Cô tính bán cho tôi ư? Hay là tính đầu tư?”
 
“Đầu tư thì thôi đi.”
 
Thống kê nửa đầu năm nay cho thấy, thị trường AI toàn cầu với 20%CAGR đã tăng trưởng đến 1,2 nghìn tỷ.
 
Trong đó, Trung Quốc chiếm 1300 triệu.
 
Mà trong 1300 triệu này, có gần 400 triệu là anh đầu quân vào thị trường người máy.
 
Nhìn vào số liệu thôi cũng biết được ngành này đầy rẫy nguy cơ tiềm ẩn, đặc biệt là động đến chi phí nghiên cứu và phát triển, rất nhiều công ty khoa học kỹ thuật không dám tùy tiện gặm cái khối bánh này chứ đừng nói chi đến làm robot, các sản phẩm tắm gội là thế mạnh của tập đoàn Chính Dương.
 
Chính Dương ở Duật Thành không có đối thủ cạnh tranh nhưng tài lực lại không lớn mạnh bằng Dân Thịnh, bọn họ vốn không dám, nên sẽ không mạo hiểm như vậy.
 
Trước đó Lê Chi đã nghĩ kỹ rồi: “Tôi muốn có một vị trí trong nhà máy đại lý có được không?”
 
“Được.” Dân Thịnh tuy đã có một số nhà máy hợp tác cố định nhưng có thêm một cái nữa cũng chẳng có hại gì.
 
Tính đi tính lại, vẫn là cô chịu thiệt.
 
Hạ Tư Mẫn bảo Thành Đức soạn hợp đồng, cũng trả cô thù lao mà cô nên có: “Cô có ý định gia nhập công ty sao?”
 
“Đúng là có, nhưng tôi còn phải đi học.”
 
“Không sao.”
 
Anh đưa ra hai phương án.
 
Một là, những lúc cô không đi học hay được nghỉ phép thì có thể đến công ty, tham gia nghiên cứu và học hỏi.
 
Hai là, cách một khoảng thời gian cô giao bản thiết kế một lần, thường xuyên liên lạc trực tuyến với công ty.
 
Lê Chi không chút do dự đáp: “Tôi chọn phương án hai.” Cô nhấp hai ngụm cà phê: “Chờ tôi đạt đủ tín chỉ, năm sau sẽ đến đây thực tập.”
 
“Được.” Sự việc quyết định như vậy.
 
Hạ Tư Mẫn đưa cô một bản hợp đồng lao động, tiền lương và đãi ngộ phía trên đương nhiên rất khả quan.
 
Anh đưa thư của nhà máy đại lý giao cho cô, tiếp theo đó anh phải sắp xếp thời gian bàn một số vấn đề với Lê Chính Dương.
 
“Tối nay anh có muốn đi ăn với tôi không?” Lê Chi nhìn thấy trời sắp tối nên lên tiếng mời anh.
 
Hạ Tư Mẫn hơi chần chừ: “Tôi vẫn còn một cuộc họp trực tuyến, tầm bảy giờ mới xong.”
 
“Không sao, tôi đợi anh.”
 
“Vậy cô ngồi đây đợi chút nhé.” Anh lấy iPad trong ngăn kéo ra, để cho cô giết thời gian.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui