Sau khi nữ phụ bị boss ăn vạ

Trong lòng Lê Chi mừng thầm.
 
Cô đoán, những gì đã xảy ra rất khó có thể thay đổi quỹ đạo được, nhưng tương lai đang bị ảnh hưởng bởi hiệu ứng cánh bướm mà cô đã tạo ra.
 
Nếu cô có thể khiến nam ba thoát khỏi sự khống chế của cốt truyện, như vậy có phải là những chuyện khác sẽ càng dễ thay đổi hơn không?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô cẩn thận chưa đưa ra bất kỳ kết luận nào.
 
Chỉ nhìn những thay đổi ở anh ấy thôi còn chưa đủ, cô phải quan sát đi quan sát lại, không thể để niềm vui sướng nhất thời làm đầu óc choáng váng được.
 
“Đàn chị.” Cảm nhận được ánh mắt của cô, Sầm Trang Tự lập tức chuyển đối tượng dò hỏi sang cô: “Còn chuyện gì nữa không?”
 
"Tạm thời không có."
 
“Vậy được.” Anh ấy đi mất mà không quay đầu lại.
 

Ánh mắt anh ấy chưa từng nhìn qua Thẩm Hạ Nghiên, nhìn bóng người đi xa, cô ta thấy có chút buồn bã mất mát.
 
Trong lòng cô ta cảm thấy trống rỗng, đúng ra bọn họ không nên như thế, nhưng lại không hiểu tại sao bản thân lại có loại cảm xúc khó hiểu này.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chờ một chút.” Cô ta theo bản năng đuổi theo anh ấy, sau một lúc lâu do dự mới không chắc chắn hỏi: “Có phải trước kia chúng ta đã từng gặp nhau đúng không?”
 
"Câu này cũng lỗi thời quá rồi."
 
"… Tôi không có ý đó."
 
Sầm Trang Tự dừng lại, nhìn kỹ cô từ đầu đến chân, rồi đưa ra kết luận: "Xin lỗi, tôi không có ấn tượng gì."
 
Vẻ mặt của anh ấy không giống như đang nói dối, Thẩm Hạ Nghiên ngượng ngùng cúi đầu, hai má nóng rực giống như bị lửa đốt, xấu hổ không thể diễn tả được.
 
Cô ta đành nói một câu đã làm phiền rồi, sau đó quay người chạy về phía chiếc ô che nắng, không còn cố chạy theo anh ấy để tìm hiểu xem lý do tại sao anh ấy lại mang đến cho cô ta cảm giác đặc biệt như vậy.
 
Lúc sau em trai và em gái khóa dưới lục đục nối tiếp nhau đăng ký, các cô ở lại đến bốn giờ chiều, đợi những người khác trong câu lạc bộ nhiếp ảnh đến đây nhận ca sau.
 
“Gần đây trời càng lúc càng lạnh.” Chu Ngữ Phù đem danh sách đăng ký cất đi, rồi cùng các cô rời đi: “Em phải mặc cả quần tất.”
 
"Chị cũng mặc rồi."
 
“Nhìn không ra luôn.” Cô ấy cúi đầu nhìn chằm chằm xuống chân Lê Chi: “Chị mua loại bó sát à? Chị có link không?”
 
Lê Chi lấy điện thoại ra: “Chị tìm xem.”
 
Cô chia sẻ hai liên kết đến Chu Ngữ Phù, khi nhìn thấy đánh giá của chiếc áo khoác lông vũ, cô nhân tiện đề cử cho cô ấy.
 
Đúng lúc Thẩm Hạ Nghiên cũng đang muốn chuẩn bị một ít quần áo mùa đông, nhìn hình ảnh trong điện thoại của Lê Chi, lập tức cảm động: “Cái này bao nhiêu tiền vậy?”

 
"Bốn nghìn chín."
 
"Đắt vậy sao?"
 
"Áo khoác lông vũ đều đắt như vậy đấy." Chu Ngữ Phù cũng từng mua qua nhãn hiệu này: "Dù sao cái này có thể mặc được mấy năm, cũng không tính là lỗ."
 
Cô ấy biết gia cảnh nhà Thẩm Hạ Nghiên, nên cũng không nói những câu đại loại như 'cái này đã rất rẻ rồi'.
 
Không ngờ rằng, mặc cảm tự ti ẩn sâu trong lòng Thẩm Hạ Nghiên lại vì bộ quần áo này gợi lên.
 
Cô ta dùng sức nhéo lòng bàn tay mình, sợ các cô nhìn ra một chút manh mối từ trên mặt cô ta: "Quên đi, giá này vượt quá khả năng chi trả của chị rồi, chờ sau này đi làm rồi mua sau vậy."
 
"Vậy em giúp chị xem những mẫu khác."
 
“Có cái nào dưới một nghìn không?” Biểu hiện của cô ta rất thản nhiên, trên khóe miệng còn nở nụ cười: “Nhiều hơn một nghìn chị không mua nổi.”
 
Chu Ngữ Phù lập tức giúp cô ta chọn đồ.
 
Nhìn thấy bộ dáng tận tâm nhiệt tình đó, ở trong mắt Thẩm Hạ Nghiên, lại biến thành sự thương hại.
 

Thẩm Hạ Nghiên âm thầm cười lạnh, nhưng còn chưa kịp thu lại cảm xúc này trong đáy mắt, một ánh mắt lặng lẽ đã quét qua người cô ta.
 
Sắc mặt Lê Chi không cảm xúc đối diện với ánh mắt của Thẩm Hạ Nghiên.
 
Ánh mắt kia giống như ánh mặt trời nóng rực, chiếu sáng những suy nghĩ ẩn giấu của Thẩm Hạ Nghiên, cũng vạch trần mặt tối tăm của cô ta.
 
Thẩm Hạ Nghiên lập tức hoảng sợ.
 
“Chi Chi.” Cô ta thậm chí còn không phát hiện ra giọng nói của mình đang run rẩy: “Làm sao vậy?”
 
“Hình như cậu…” Lê Chi kéo dài âm cuối, thấy cô ta càng ngày càng bất an, lúc này cô mới khẽ cười: “Rơi một sợi mi rồi.”
 
Sau lưng Thẩm Hạ Nghiên toát ra mồ hôi lạnh.
 
Cô ta nói bóng nói gió, xác định Lê Chi không phát hiện ra cái gì, mới thở phào nhẹ nhõm: "Các cậu có muốn uống trà sữa không? Tôi mời."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận