“Kỳ lạ thật.” Chu Ngữ Phù khó hiểu nói: “Có lẽ nào bọn họ chỉ đùa giỡn chút thôi không?”
“Ai biết được.”
“Haiz.” Cô ấy nhìn theo bóng lưng Nguyên Trăn, không biết đang tưởng tượng cái gì trong đầu mà cảm thán nói: “Đàn anh đáng thương quá đi mất.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lê Chi im lặng không đáp lời.
Cô không biết bước phát triển mối quan hệ của họ tiếp theo là gì, cũng không có hứng biết cho nên mấy chuyện như này Lê Chi chỉ nghe chút rồi thôi.
Chỉ cần nhân vật chính không tới gây sự với cô, thì cô tin chắc rằng họ sẽ được trải qua một cuộc sống đại học vui vẻ yên bình.
“Đàn chị, chị có giấy không?” Sầm Trang Tự không biết từ đâu xuất hiện, nhẹ nhàng chạm vào cánh tay cô.
Lê Chi tìm tòi một lúc rồi đưa khăn giấy cho anh ấy.
Cô với Sầm Trang Tự cũng coi như thân thiết, nhìn thấy chóp mũi đỏ ửng của anh ấy, cô thuận miệng hỏi: “Cậu khó chịu chỗ nào hả?”
“Tôi bị viêm mũi dị ứng.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đằng kia có hiệu thuốc.” Cô chỉ vào hiệu thuốc đối diện KTV, bên cạnh đèn giao thông: “Cậu sang bên đó mua lọ thuốc xịt mũi đi.”
Sầm Trang Tự đáp lại bằng giọng mũi ồm ồm.
Khoảng cách từ đây sang bên kia đường chỉ có một đoạn mà Sầm Trang Tự đã hắt hơi không biết bao nhiêu lần, bịch khăn giấy Lê Chi đưa cho anh ấy cũng sắp chạm đáy.
Mua được thuốc xịt mũi về, Sầm Trang Tự không kiên nhẫn đi về phía cô: “Đàn chị, chị giúp tôi cầm một lát.”
Nói xong anh ấy cởi mũ lưỡi trai đưa cho Lê Chi, ngẩng đầu lên đợi hai phút, cố gắng để thuốc có tác dụng nhanh hơn.
Có lẽ do bị ảnh hưởng từ cậu thanh niên cứ đứng ngước mắt nhìn trời, tuy không có gì đặc biệt nhưng bởi vì tâm lý bầy đàn nên nhiều người qua đường cứ liên tiếp ngước mắt lên theo nhìn xem trên đó có gì.
Thấy cảnh quái dị này Lê Chi không nhịn được cười lớn.
Nghe thấy tiếng cười đột ngột của cô, Sầm Trang Tự khó hiểu liếc Lê Chi một cái, chưa kịp mở miệng hỏi chuyện đã bị cô và Chu Ngữ Phù kéo đi.
Anh ấy sụt sịt mũi: “Vừa nãy có chuyện gì xảy ra thế.”
“Bọn họ bị mê đắm sự đẹp trai của cậu đó.” Chu Ngữ Phù định vỗ đầu Sầm Trang Tự, khổ nỗi anh ấy quá cao, cô ấy có cố nhón chân lên cũng không chạm được.
Hình ảnh này nhìn thế nào cũng thấy buồn cười.
Sầm Trang Tự đang bận suy nghĩ chuyện khác nên cũng không rảnh xác nhận xem Chu Ngữ Phù nói thật hay giả.
Anh ấy trêu chọc nói: “Đồ tay ngắn.”
“Tại hôm nay tôi mang nhiều quần áo thôi!” Gương mặt Chu Ngữ Phù đỏ ửng lên: “Tôi thích dơ tay lên không được hả?”
“Ồ.”
“Ồ cái gì? Cậu có tin tôi đánh cậu không.”
“Ồ.”
Rất nhanh, Chu Ngữ Phù nắm chặt tay thành nắm đấm, Sầm Trang Tự cũng nhanh chân chạy vào sảnh KTV, hai người cậu chạy tôi đuổi chơi vô cùng vui vẻ.
Lê Chi ngồi yên lặng quan sát toàn bộ quá trình, chờ tới khi phục vụ tới cô mới bảo hai người tạm ngưng rồi cùng đi lên tầng hai.
Trên tầng hai có hai gian phòng siêu cấp xa xỉ có thể chứa tới 30 người, phòng họ đặt có DJ và máy chiếu riêng, nếu không muốn hát thì có thể gọi người tới đánh DJ hoặc xem phim.
“Mọi người muốn uống gì?” Nguyên Trăn gọi đồ uống cho mọi người rồi cầm ipad ngồi xuống bên cạnh Sầm Trang Tự.
Sầm Trang Tự: “Át Bích.*”
*1 loại đồ rượu bên Trung
“…” Anh ta im lặng nhìn Sầm Trang Tự hai giây, thấp giọng nhắc nhở: “Tối nay AA*, cậu gọi chai khác đi.”
*thuật ngữ mạng, nghĩa là chia đôi tiền
“Cậu cho tôi một cái giá chính xác đi.”
“Dưới 500.”
Sầm Trang Tự rơi vào trầm tư.
Anh ấy vắt óc suy nghĩ mãi nhưng không tài nào nhớ được có chai sâm panh nào có giá dưới 500 nên đành nói: “Để tôi trả tiền thì sao?”
“Không được.” Nguyên Trăn trực tiếp từ chối.
Anh ta lướt ipad ấn vào mục sâm panh: “Perrier Jouet được không? Tôi thấy doanh số bán ra cũng khá ổn đó chứ.”
“Thôi quên đi, tôi uống bia.” Champagne rẻ tiền vị thường sẽ rất chát, Sầm Trang Tự thà không uống còn hơn phải uống rượu kém chất lượng.
Lê Chi và Chu Ngữ Phù đều không nhìn vào menu đồ uống. Bởi vì tửu lượng hai người không được cao lắm nên đành chọn loại rượu hoa quả có nồng độ cồn thấp, còn về đồ ăn vặt hai người một phần cũng không gọi.
Chờ rượu được đưa lên hết, Lê Chi tò mò nhìn ly Jagermeister pha Redbull: “Cái này uống có ngon không?”