Sầm Trang Tự lắc đầu: “Không biết nữa, tôi chưa từng thử qua cái này.” Anh ấy ghé sát mũi vào ly rượu rồi nói: “Tác dụng của rượu ngoại thường đến từ từ, chị nếm thử thôi là được.”
Lê Chi cầm ly lên nhấp thử hai ngụm. Có thể là do pha Red bull vào quá nhiều nên mùi rượu cũng không còn lại bao nhiêu, uống vào không khác đồ uống bình thường mấy.
Cô đặt ly xuống, lại cầm ly Vodka pha nước chanh lên uống thử một ngụm, hương vị của ly này có thể miễn cưỡng chấp nhận được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chi Chi.” Thẩm Hạ Nghiên chen vào giữa Lê chi và Sầm Trang Tự, cầm điều khuyển karaoke lên hỏi: “Cậu muốn hát bài gì?”
“Tôi không muốn hát.”
“Còn đàn em Sầm thì sao?”
Khó có được hôm cô ta không quấy rầy tới cô, Lê Chi cảm thấy hơi kì lạ nhìn Thẩm Hạ Nghiên, đúng lúc trông thấy cả người cô ta đang xán tới gần Sầm Trang Tự, nghiêng người đặt điều khuyển karaoke lên bàn ân cần hỏi han thì cô mới dần hiểu ra.
Sầm Trang Tự lạnh lùng nói: “Không có hứng thú.” Anh ấy hất tay Thẩm Hạ Nghiên rồi dịch sang bên trái: “Chị đang chắn tầm nhìn của tôi.”
Một tiếng ‘lạch cạch’ vang lên. Thẩm Hạ Nghiên nhặt chiếc điều khuyển karaoke bị rớt lên, lúc ngửa mặt lên nhìn Sầm Trang Tự lần nữa, vẻ mặt cô ta trở nên chán nản rõ rệt.
“Xin lỗi cậu.” Cô ta cũng không đợi câu trả lời, nở một nụ cười tự giễu trên môi: “Đàn em Sầm, cậu ghét tôi ư?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Thật tốt khi chị biết điều đó.”
“Nhưng tôi chưa bao giờ gây thù chuốc oán gì với cậu mà.”
Sầm Trang Tự im lặng không nói gì. Anh ấy đi vòng qua bàn dài rồi ngồi cạnh Chu Ngữ Phù, trên gương mặt tràn đầy sự ghét bỏ: “Chị bớt tự cho mình là đúng đi.”
Chỉ một câu nói thôi mà đã khiến Thẩm Hạ Nghiên mất hết mặt mũi. Ánh mắt cô ta nhìn Nguyên Trăn, thấy anh ta từ đầu tới cuối đến phản ứng cũng lười thì tức giận chạy ra ngoài.
Nhìn cô ta tự diễn xong vở kịch độc thoại, Chu Ngữ Phù nhặt mấy viên xúc xắc vương vãi bên cạnh ly rượu lên, cô ấy nhẹ giọng hỏi: “Mọi người xảy ra chuyện gì vậy?”
Sầm Trang Tự: “Từ khi tôi tham gia câu lạc bộ nhiếp ảnh, cô ta thường xuyên quấy rầy tôi, tới giờ tổng cộng tôi đã đuổi khéo cô ta hai lần.”
“Thật hay đùa vậy?”
“Tôi lừa cậu làm cái gì?” Anh ấy im lặng nhìn Nguyên Trăn, cố tình nói cho anh ta nghe: “Cái loại con cái sáng nắng chiều mưa như cô ta ai dính vào thì người đó xui xẻo.”
Lúc đầu Thẩm Hạ Nghiên muốn làm bạn với Sầm Trang Tự, anh ấy cũng không có ý ghét bỏ cô ta, nhưng càng về sau những cuộc trò chuyện của bọn họ càng ngày càng một khó chịu.
Cô ta không ngừng kiểm soát Sầm Trang Tự mà còn hay nói mấy lời thật thật giải giả.
Nếu ngay từ đầu Sầm Trang Tự biết rõ mục đích của cô ta thì anh ấy sẽ không bao giờ để ý tới loại con gái như vậy, cho nên lúc biết chuyện của Nguyên Trăn và thẩm Hạ Nghiên, Sầm Trang Tự chỉ đơn giản kéo cô ta vào danh sách đen.
“Cái này….” Chu Ngữ Phù lặng lẽ quan sát biểu cảm của Nguyên Trăn, cô ấy cười gượng nói: “Đúng là không thể tưởng tượng được.”
“Có khi còn kinh khủng hơn tưởng tượng của cậu.”
Sầm Trang Tự không phải người không biết điểm dừng, anh ấy ngưng lại chủ đề này tránh làm Nguyên Trăn khó chịu.
Sầm Trang Tự cầm cốc xúc xắc lên chơi trò chơi, dù tâm trạng Nguyên Trăn có tệ đến đâu thì sau vài ba ly rượu cũng không thể nghĩ được thêm gì khác.
Để tránh trường hợp ‘nuôi cá*’, mọi người thả chậm tốc độ lại, bây giờ đến lượt ai uống rượu cũng phải căng mắt ra mà nhìn.
*Trốn tránh hình phạt của một trò chơi nào đó bằng cách kéo dài thời gian.
Từ chơi xúc xắc bây giờ đổi thành chơi đấu tửu lượng, rượu trên bàn bị 4 người uống hơn phân nửa, vỏ chai bia rỗng nằm vất vưởng dưới sàn nhà.
Lê Chi uống tới nỗi hai má ửng hồng cả lên.
Cô dựa lưng vào ghế sô pha nghỉ ngơi, khoé mắt nhìn về phía Thẩm Hạ Nghiên sau đó cầm điện thoại lên kiểm tra Wechat.
Lê Chi mở lên kiểm tra thấy hai thông báo tin nhắn mới, đầu tiên cô trả lời tin nhắn của Lê Dư Trần trước rồi ấn vào video Hạ Tư Mẫn gửi cho mình.
Tầm nhìn của Lê Chi trở nên mơ hồ, cô tưởng là do chất lượng video nên nhắn cho Hạ Tư Mẫn: [Chất lượng video kém quá, tôi không nhìn thấy gì hết.]
H: [Cô uống bao nhiêu rồi?]
Hạ Tư Mẫn hỏi câu này cũng không có gì là lạ, lúc chiều hai người có nói chuyện với nhau trong chốc lát nên Hạ Tư Mẫn cũng biết Lê Chi đi uống ở KTV với bạn.
Lê Chi gõ bàn phím: [Hai ly vodka, bảy tám ly rượu trái cây gì đó…không nhớ nữa.]