[Nghỉ ngơi cho tốt nhé.]
[Lần sau sẽ dẫn cô đi ăn khuya tiếp.]
Lê Chi ngủ thẳng đến lúc tự tỉnh, nhìn tin nhắn Wechat mà Hạ Tư Mẫn gửi đến, hồi tưởng một lúc lâu sau mới nhớ tới cuộc điện thoại vào tối hôm qua.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Những chuyện sau đó thì không có chút ký ức nào.
Cô cũng chẳng rối rắm gì nhiều, trước tiên cứ gửi cho anh một cái nhãn dán đã nhận được rồi, sau đó gõ ra một hàng chữ: [Cảm ơn anh đã đưa tôi về nhà.]
Không đợi anh trả lời, Lê Chi xốc chăn lên xuống giường rửa mặt, lề mề khoảng độ mười phút để dưỡng da xong thì lại xuống lầu ăn trưa.
Cô ngồi một mình trước bàn ăn, dựng đứng điện thoại di động rồi bật một bộ phim hài lên, vừa xem vừa ăn hai món mặn một món canh mà dì Trương chuẩn bị.
Một miếng thức ăn nóng hôi hổi xua tan đi cảm giác trống rỗng trong dạ dày, cũng giảm đi sự khó chịu do say rượu dẫn đến.
Trong phòng ăn văng vẳng lời thoại phim truyền ra từ loa điện thoại cùng với tiếng cười yếu ớt thỉnh thoảng vang lên.
Xem được một nửa thì phía trên màn hình nhảy ra biểu ngữ có thông báo mới, vốn dĩ cô không định đọc, nhưng âm thanh nhắc nhở đứt đoạn đã che lấp hết hiệu ứng âm thanh nên không thể làm gì khác hơn là phải nhấn vào giao diện Wechat.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Ngữ Phù gửi đến bốn tin nhắn, tin đầu tiên là hỏi cô đã thức dậy chưa, tin phía sau là kể về chuyện xảy ra tối hôm qua.
[Tối hôm qua sau khi chị đi, chủ tịch câu lạc bộ đã hỏi đàn chị Thẩm có phải thích Sầm Trang Tự hay không ngay trước mặt chúng em, chị đoán xem kết quả như thế nào?]
[Đàn chị Thẩm vậy mà lại khóc! Cô ta còn liên tục lên án chủ tịch hung dữ với cô ta. Mặt mỉm cười.jpg]
[Càng tuyệt hơn là lúc đó đàn anh Phó cũng ở KTV, chẳng biết anh ta nghe được từ đâu tin tức đàn chị Thẩm bị ức hiếp, chẳng chịu hỏi cho rõ ràng đã lao vào phòng riêng đánh người, còn đập rất nhiều đồ luôn!]
Thấy cô ấy còn đang trong trạng thái nhập chữ, Lê Chi dứt khoái gọi điện thoại sang để cô ấy không cần phải gõ chữ liên tục.
Cô thản nhiên nói: "Ai đánh thắng vậy?"
"Xem như là hòa ấy? Bọn họ đều bị thương cả." Chu Ngữ Phù tiếp tục miêu tả tình hình tối hôm qua: "Sầm Trang Tự cũng bị người bên đàn anh Phó chọc giận, vốn dĩ anh ấy còn muốn dùng chai rượu đập bọn họ, may mắn là em ngăn lại được, không thì chắc sẽ phải vào đồn cảnh sát."
"Thẩm Hạ Nghiên đâu? Cô ta không giải thích sao?"
"Giải thích cái rắm ấy!" Nhắc tới Thẩm Hạ Nghiên, cô ấy liền rất tức giận: "Xem như là em nhìn thấu rồi, cô ta chính là một hoa sen trắng! Rõ ràng chỉ cần hai câu nói là có thể làm rõ mọi chuyện rồi nhưng cô ta lại chẳng mở miệng, ngoài khóc ra thì cũng chỉ có khóc! Làm em chán ghét muốn chết!"
Lê Chi không ngờ chỉ một buổi tối mà hình tượng Thẩm Hạ Nghiên luôn duy trì ở trước mặt bọn họ lại sụp đổ đơn giản như vậy.
Còn vinh dự nhận được danh hiệu hoa sen trắng thời đại mới nữa chứ.
Cô vỗ về cảm xúc của Chu Ngữ Phù, giọng nói mang theo vài phần trêu chọc: "Tối hôm qua lúc Sầm Trang Tự kể chuyện cậu ấy bị quấy rầy em còn không tin, bây giờ đã biết cô ta bên ngoài và bên trong không đồng nhất rồi chứ?"
Chu Ngữ Phù rầu rĩ lên tiếng đáp lại: "Chỉ trách em có mắt như mù." Cô ấy nhớ đến quan hệ của hai người nên nhắc nhở: "Đàn chị, về sau chị cũng ít qua lại với cô ta đi ạ, rất dễ bị vướng vào rắc rối."
Lê Chi lên tiếng đáp lại: "Chị biết rồi." Cô không nói chuyện phiếm với Chu Ngữ Phù quá lâu, sạc pin cho điện thoại rồi ra vườn tản bộ.
Dọc đường nhìn thấy hoa cỏ đều đã được bác Chu chăm sóc rất tốt, còn có thể lờ mờ nhìn thấy vài giọt nước ở trên cánh hoa.
Cô nghịch nghịch hai cánh hoa, vuốt ve độ ẩm còn sót lại ở bụng ngón tay rồi tiếp tục đi về phía trước cùng với mùi thơm không quá nồng đậm.
Bên cạnh giàn nho có một chiếc xích đu, cô ngồi lên trên tấm ván gỗ có mấy vết nứt rất nhỏ, tay cầm dây thừng ở hai bên rồi dùng lực mũi chân làm cho xích đu đung đưa theo hình vòng cung nông.
Ánh mặt trời chiếu rọi lên người cô nhưng lại chẳng thể cảm nhận được chút ấm áp nào, cô đung đưa cao hơn một chút, gió lạnh liền từ bốn phía thổi tới, cọ qua gò má của cô, phất tung sợi tóc mai kia lên.
Từ xa nhìn lại, khung cảnh này khiến cho người ta cảm thấy không nỡ quấy rầy.
Bước chân của bác Chu dừng lại một chút, nhưng vì tiếng chuông reo liên hồi nên vẫn phải đi về phía Lê Chi: “Tiểu Lê, điện thoại của cháu đang đổ chuông."
Người gọi tới là trợ lý Thành.
Lê Chi buồn bực bắt máy.
Còn chưa kịp hỏi Thành Đức đã có chuyện gì thì nghe thấy anh ấy dùng giọng điệu lo lắng hỏi: "Cô Lê, bây giờ cô có rảnh không?"
"Có chuyện gì vậy?"
"Sếp bị sốt rồi, cô có thể qua xem giúp tôi một chút không? Hiện tại tôi không đi được."
Lê Chi ngẩn ra: "Anh ấy đang ở đâu?" Cô không do dự mà chạy về biệt thự, vội vã xách túi xách lên tìm chìa khóa xe.