“Tôi muốn nói chuyện với anh về dự án ở phía bắc thành phố.” Đây là dự án đầu tiên bố Phó Cẩn Ngôn giao cho anh ta, với anh ta mà nói nó rất là quan trọng.
Nếu anh ta có thể thu hút đầu tư thành công, đợt thực tập năm sau anh ta không cần bắt đầu làm việc từ chức vụ nhân viên nữa.
"Trước tiên cứ gửi tài liệu cho Thành Đức đi." Thành Đức chịu trách nhiệm xem xét các khoản đầu tư mà không cần sự chấp thuận của bộ phận dự án.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hạ Tư Mẫn từ trước đến nay việc công xử theo phép công.
Dù là người thân hay bạn bè, chỉ cần dữ liệu do bên kia cung cấp không thể vượt qua đánh giá sơ bộ thì không cần nói chuyện nữa.
“Có cần khảo sát thực địa không?” Phó Cẩn Ngôn mở màn hình điện thoại di động, muốn liên lạc với bên kia: “Tôi có thể bảo bọn họ chuẩn bị.”
“Tạm thời không cần.” Để ngăn anh ta đi đường vòng, anh nói lại giản lược những điểm cần chú ý của hạng mục thêm một lần nữa.
Trong quá trình bọn họ nói chuyện với nhau, ánh mắt Lê Chi đảo qua đảo lại, tập trung vào quan sát Phó Cẩn Ngôn - người mà nguyên thân vô cùng yêu thích.
Cô phải thừa nhận một điều, thân là nam chính nên dung mạo vào ngoại hình của anh ta chính là đi nghìn dặm mới tìm thấy được một người, đại đa số mọi người khó mà chống lại sức hấp dẫn của anh ta.
Nhưng sự hấp dẫn của anh ta chỉ nằm ở bề ngoài, không giống như Hạ Tư Mẫn đã trải qua sự tôi luyện rèn giũa, bỏ đi cặn bã giữ lại tinh hoa, càng mê hoặc lòng người hơn nhiều.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khách quan mà so sánh hai người, chỉ có Hạ Tư Mẫn mới có thể xứng đáng với câu nói: “Tích thạch như ngọc, liệt tùng như thuý. Lang diễm độc tuyệt, thế vô kỳ thất*”.
*“Đá kết như ngọc quý, thân tùng như ngọc xanh. Vẻ tươi riêng một cõi, thiên hạ chẳng người tranh".
"Vậy tôi sẽ gửi lại cho anh ấy." Phó Cẩn Ngôn được lợi không ít, cẩn thận ghi lại những điểm quan trọng mà anh nói.
Trước khi rời đi, anh ta quay lại nhìn Lê Chi, dường như nghĩ tới điều gì, vẻ mặt xen lẫn một chút bất đắc dĩ: "Cô... Về nhà sớm đi."
Vẻ mặt Lê Chi vô cảm: "Ừm."
Cô không phải là người theo đuổi anh ta, cũng không hứng thú đoán xem vẻ mặt muốn nói lại thôi của anh ta là có ý gì.
Nhưng Thành Đức đã hóng được rồi.
Anh ấy chờ cho bóng dáng Phó Cẩn Ngôn biến mất không còn dấu vết, mới làm như vô tình ở bên cạnh hỏi: “Cô Lê, hai người quen nhau à?”
“Không quen.” Cô không muốn dính líu gì đến nam chính nên chỉ vẻn vẹn dùng hai chữ “bạn học” để tóm gọn lại mối quan hệ của hai người.
Hạ Tư Mẫn nhìn thấy vẻ mặt sốt ruột phủi sạch quan hệ của cô, hơi nhướng đôi mày kiếm, cũng không có gì ngạc nhiên mấy.
Anh điều khiển chiếc xe lăn rời khỏi thang máy, tiếng bánh xe lướt nhẹ trên mặt đất đan xen với tiếng gọi điện thoại của Lê Chi.
Cô đợi tài xế đi tới, lúm đồng tiền như hoa trong gió chiều nói lời tạm biệt với anh, mềm giọng mà nói: "Hẹn gặp lại."
Anh đưa mắt nhìn theo chiếc xe chạy đi dần xa.
Một câu trả lời nhẹ nhàng mà chính anh cũng không nghe rõ tan biến trong không khí cùng với hương thơm xa xăm.
*
Nhà chính họ Lê toạ lạc trong khu biệt thự duy nhất ở nội thành Duật Thành, điều này cho thấy lợi thế về vị trí của nó.
Trong khu dân cư chỉ có 15 ngôi biệt thự, đi qua đài phun nước âm nhạc và vườn hoa, có thể nhìn thấy tòa nhà thẳng đứng kiêu hãnh.
"Chị." Lê Dư Trần đang chơi game trong phòng khách, Luvevaland chấm co, nghe thấy tiếng cửa mở, quay đầu lại hỏi: "Chị và Hạ Tư Mẫn nói chuyện thế nào rồi?"
"Rất tốt."
“Vậy tại sao chị không ở lại với anh ấy thêm một lúc nữa?” Cậu nhận lấy hộp gấm từ tay cô và nói: “Ăn bữa khuya rồi mới về không phải tốt hơn sao?”
"Quá muộn rồi, anh ấy cần phải nghỉ ngơi."
“Mười một giờ là muộn sao?”
Lê Chi vẫn giữ thái độ trìu mến: “Anh ấy sáng nay mới đến Duật Thành, đi chuyến bay dài như thế chắc là mệt lắm.”
"Ra vậy." Cô mà không nhắc đến thì cậu cũng đã quên béng đi.
Lê Dư Trần mở bức tranh thuỷ mặc ra ngắm một chút, sau đó ấn nút điều khiển để bắt đầu trò chơi: "Chị có đói bụng không? Trong tủ lạnh có bánh kem đấy."
“Chị không đói.” Lê Chi bưng ly nước lên lầu.
Cô đẩy cửa phòng ngủ thứ nhất trên tầng hai, tháo đồ trang sức ra rồi bước vào phòng tắm.
Làn sương mù lan tỏa, cùng với hương thơm của sữa tắm dần dần tràn ngập trong phòng tắm xua tan đi cảm giác se lạnh còn sót lại.
Sau một lát, hơi nước đọng lại trên bồn rửa tay.
Một bàn tay trắng nõn tinh tế vuốt ve chiếc gương, ánh sáng lập tức tràn xuống, khiến cô có thể nhìn rõ khuôn mặt giống y đúc như trước kia.
Lê Chi hoảng hốt nhìn chằm chằm khuôn mặt kia.
Nếu không phải nỗi sợ hãi và sự đau đớn lúc đó quá mức chân thực thì cô hẳn đã hoài nghi tất cả những chuyện này đều chỉ là một giấc mộng hoàng lương.
Cô chạm nhẹ lên vết sẹo đã biến mất nơi thái dương, nỗi bất an còn sót lại trong lòng hoàn toàn được xoa dịu bởi hơi ấm từ đầu ngón tay.
Có thể còn sống đã là rất tốt rồi.
Cần gì phải tự mình làm phức tạp lên mọi chuyện rồi buồn rầu làm chi.
"Cốc cốc." Có tiếng gõ cửa, giọng nói không rõ ràng của Lê Dư Trần vang lên: "Chị, bạn của em đã tìm được người đăng bài rồi."
Kể từ tuần trước, trên diễn đàn đại học Duật đã có rất nhiều bài viết tiêu cực về Lê Chi, Luvevaland chấm co, lời lẽ cực kỳ quá đáng, thậm chí còn tố cáo cô có đời sống riêng tư thác loạn, không những thế mà còn dính líu đến đám lưu manh ở bên ngoài trường học.
Thật ra, Lê Chi biết đó là do ai làm.
Nhưng vì không có bằng chứng nên Lê Dư Trần đã nhờ một người bạn biết máy tính hỗ trợ điều tra, để tránh người khác nói rằng cô ‘chỉ nói miệng mà không có bằng chứng’.
Cô xem qua tài liệu cậu gửi: “Chuyện này chị sẽ giải quyết, em đừng nhúng tay vào.”
Lê Dư Trần từ trước đến nay luôn rất nghe lời: “Vâng.” Cậu nhét điện thoại vào túi quần, ngáp dài một cái: “Em về phòng ngủ trước đây.”
“Ngủ ngon nhé.” Lê Chi đóng cửa lại, chui vào trong ổ chăn mềm mại mà thương lượng với quản trị viên của diễn đàn.
Đợi bọn họ xóa xong những bài viết liên quan đến cô, cô thắp đèn xông hương cạnh giường, rồi dần dần chìm vào giấc ngủ trong hương thơm của hương trợ giấc.
Đêm đó, cô có một giấc mơ.
Cảnh tượng trong giấc mơ là một nhà kho, cô ở trong một căn phòng chứa đầy những thanh thép và tấm sắt, lối đi bị một ngọn lửa hung hãn chặn lại.
“Tới đây.” Giọng nói mơ hồ không chân thật, càng ngày càng gần, mang theo một loại cảm giác mê hoặc.
Hạ Tư Mẫn ở phía xa máu me khắp người cầm con dao găm dựa vào cột xi măng, cách một màn lửa chói mắt nhìn về phía cô.
Cô bắt gặp đôi mắt đỏ ngầu của anh, mất kiểm soát bước qua làn khói dày đặc, giẫm lên ngọn lửa, từng bước từng bước bước về phía anh.
Khoảnh khắc khoảng cách giữa hai người chưa đầy nửa mét, cổ tay cô không cách nào thoát khỏi sự giam cầm.
Lòng bàn tay anh nóng rực, trong mắt hiện lên vô số phẫn nộ và đau thương: "Tại sao không cứu tôi? Tại sao?"
Cô không hiểu.
Anh giống như điên như dại mà lặp lại từng lần từng lần một, cho đến khi mất kiên nhẫn, cảm xúc không thể khống chế được nữa mà chĩa mũi dao nhắm ngay vào eo cô.
"Leng keng--"
Con dao găm dính đầy máu rơi xuống đất.
Lê Chi bỗng nhiên bừng tỉnh.
Cô căn cứ vào cảnh tượng trong giấc mơ, nghĩ đến cốt truyện mà cô gần như bỏ qua, kích động bấm số điện thoại của Hạ Tư Mẫn.
Anh nhanh chóng bắt máy: “Cô Lê?”
Giọng nói trầm thấp mang theo mấy phần buồn ngủ tiến vào bên tai Lê Chi, cô bỗng ý thức được hành động này của mình có chút không thích hợp.
Lê Chi khẽ mím môi: “Xin lỗi.” Cô sờ sờ viền ren trên tấm ga giường: “Vừa rồi tôi nằm mơ, đầu óc không được tỉnh táo.”
"Ác mộng sao?"
"Ừm, mơ thấy anh bị thương."
Có thể là bởi vì mới thức dậy nên giọng nói có chút khác biệt, Luvevaland chấm co, giọng nói của cô truyền qua ông nghe vào tai của Hạ Tư Mẫn giống như đang làm nũng vậy.
Thật kỳ lạ, thế mà anh lại không hề cảm thấy chán ghét.
Hạ Tư Mẫn thấp giọng nói: “Nằm mơ đều là ngược lại.”
“Tôi biết.” Lê Chi nghiêng người nhặt cuốn lịch ở trên tủ đầu giường lên: “Tối thứ sáu chúng ta cùng nhau ăn tối được không?”
"Hôm nay mới là thứ Hai thôi."
“Không thể hẹn trước với anh được sao?”
Hạ Tư Mẫn không nói không thể, cũng không nói có đồng ý hay không: “Đợi tôi kiểm tra lịch trình rồi sẽ trả lời với cô.”
“Được.” Lê Chi cũng không vội.
Cùng lắm thì cô làm phiền anh mấy ngày, hoặc là đến công ty anh bắt người, cô luôn có cách để khiến anh đồng ý.
Cô nhớ ra sáng nay còn có tiết học, nên cũng không buồn nói chuyện với anh nữa, nói một tràng rồi tắt điện thoại vào đi vào phòng tắm tắm rửa.