Hạ Tư Mẫn: “Nhanh nhất nửa giờ.” Anh tăng độ sáng của đèn pin một chút: “Cô có thấy khó chịu ở chỗ nào không?”
“Chân tê rần rồi.”
“Vậy cô ngồi một chút đi.” Anh dịch hộp giấy đến bên chân cô, tháo khăn quàng cổ ra trải lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lê Chi gập hai đầu gối ngồi xuống, nhẹ nhàng vuốt ve viền khăn quàng cổ, trong lòng dâng lên một tia ấm áp khó tả.
Cô đưa tay ra nắm lấy tay anh, tận hưởng cảm giác bình yên, hoàn toàn thả lỏng khi cảm nhận được nhiệt độ của anh truyền lại đây.
“May mà có anh ở cạnh tôi.” Nếu chỉ có một mình cô chờ cứu viện thì sợ là sẽ rất khó khăn.
Giọng nói mềm mại vang lên bên tai Hạ Tư Mẫn, mang theo một chút ái muội và ỷ lại cọ qua trái tim đang gợn sóng của anh.
Anh đối diện với cặp mắt phản chiếu ảnh ngược của mình, lập tức hiểu được ý trong lời của cô.
Cô muốn được anh ôm chặt hơn.
Hạ Tư Mẫn không màng bụi bặm trên mặt đất, ngồi xuống cạnh thùng giấy, sau đó thỏa mãn nguyện vọng của cô, siết chặt đầu ngón tay.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nể mặt Lê Chi dốc lòng chăm sóc anh, còn chuẩn bị bữa tối cho anh nữa, anh khẽ nâng vai trái, ý bảo cô dựa vào đây.
Lê Chi ma xui quỷ khiến mà nghiêng đầu, gối lên bờ vai dày rộng của anh: “Hạ Tư Mẫn, anh có nghĩ thang máy sẽ rơi xuống không?”
“Sẽ không đâu.”
“Lỡ như thì sao?”
“Không có nhiều lỡ như vậy đâu.” Ánh mắt của Hạ Tư Mẫn dừng trên lông mi cô, giọng điệu dịu dàng: “Đừng nghĩ miên man nữa.”
Lê Chi lẩm bẩm nói: “Tôi biết rồi.” Cô nghịch chuỗi Phật châu trên cổ tay anh, đầu ngón tay cọ qua da anh.
Cảm giác tê dại lan lên từ cổ tay, cứ như có một dòng điện đang chạy qua cánh tay và bả vai anh.
Nửa người Hạ Tư Mẫn cứng đờ.
Anh lấy vài sợi tóc dài chui vào cổ áo ra, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đỉnh đầu cô lại dán lên cổ anh.
Sự “tra tấn” vô tận này làm anh cực kỳ khó chịu nhưng lại không có cách nào, chỉ có thể chịu dày vò trong thời gian dài.
“Sếp!”
“Đinh…” Hai âm thanh đồng thời truyền đến, đèn và phím ấn màu trắng cùng sáng lên.
Ánh sáng trắng lạnh lẽo đột nhiên trút xuống, Lê Chi nheo mắt thích ứng một lát, nhìn màn hình hạ xuống tầng 4.
Cô vừa bị Hạ Tư Mẫn kéo lên đã thấy Thành Đức mang vẻ mặt quan tâm đi vào thang máy: “Hai người không bị thương ở đâu chứ?”
“Không sao.”
“Vậy là tốt rồi.” Anh ấy nhấn nút đóng cửa, lấy ra một chiếc khẩu trang đưa cho Hạ Tư Mẫn: “Lát nữa tôi giải quyết với bên bất động sản.”
Nếu bị bọn họ nhìn thấy mặt, phát hiện anh có thể đi lại bình thường thì sẽ có chuyện phiền toái.
Hạ Tư Mẫn đeo khẩu trang lên: “Ừ.”
Anh ôm hộp dứa hồng lên, chờ thang máy dừng ở tầng một, anh và Lê Chi đi ngang qua nhân viên quản lý tòa nhà.
Tiếng nói chuyện trở nên yếu ớt hơn, đèn đường tản ra ánh sáng màu vàng ấm áp, đi theo bọn họ đến chỗ đậu xe.
Lê Chi đứng trước cửa xe, ngửa đầu nhìn cặp mắt phượng thâm thúy kia: “Đêm nay anh đi ngủ sớm một chút, đừng thức khuya.”
“Được.”
“Nhớ bổ sung vitamin C.” Cô kiên nhẫn dặn dò anh một lần, sợ sẽ quên mất cái gì.
Hạ Tư Mẫn nghiêm túc lắng nghe, nhớ kỹ từng câu cô nói, ánh mắt nhìn cô cũng mang theo ý cười.
Lúc tạm biệt, anh lịch sự đặt lòng bàn tay trên đỉnh xe, hộ tống cô lên xe: “Về đến nhà nhớ gửi tin nhắn cho tôi.”
Lê Chi nhẹ nhàng gật đầu.
Bọn họ thống nhất thời gian gặp mặt lần sau, dẫm chân ga, chậm rãi lái ra khỏi Phong Đỉnh.
Mùi hương ngọt ngào bị gió thổi đi, chiếc xe kia cũng bị màn đêm thâm trầm cắn nuốt, từ từ biến mất khỏi tầm mắt anh.
*
Giữa tháng mười hai, tập đoàn Dân Thịnh chính thức tuyên bố tiến quân vào thị trường AI, tổ chức họp báo ra mắt sản phẩm mới ở khách sạn Ngự Cảnh.
Lần này ngoài một số nhân viên cấp cao của Dân Thịnh ra thì còn có không ít truyền thông trình diện, phòng hội nghị Nặc Đại không còn chỗ trống.
Lê Chi và sáu đồng nghiệp trong đoàn đội R1 ngồi ở hàng số hai, nhìn người chủ trì phát biểu khai mạc và giới thiệu ngắn gọn.
Anh ta nghiêng người về phía màn hình LED: “Kế tiếp xin mời tổng giám đốc tập đoàn Dân Thịnh, quý ngài Hạ Tư Mẫn sẽ giải thích cho chúng ta về sản phẩm mới.”
Khán giả vỗ tay như nước.
Từ khi Hạ Tư Mẫn bị tai nạn xe cộ, anh rất hiếm khi xuất hiện trước công chúng, các phóng viên mới vào nghề đều rất tò mò về anh.
Khi bóng người ngồi trên xe lăn xuất hiện trước tầm mắt mọi người, xung quanh bỗng nhiên an tĩnh lại.
Hạ Tư Mẫn nhận lấy microphone, cặp mắt sắc bén đảo qua dưới khán đài, khí chất thuộc về người bề trên cực kỳ mạnh mẽ.
Anh giảng giải cho mọi người tính năng và cách sử dụng của sản phẩm mới một cách ngắn gọn súc tích, giọng nói không hề ấm áp nhưng lại có thể cuốn mọi người theo lời nói của anh, tập trung cảm nhận sự tiện lợi mà người máy mang lại.
Sau đó, hai nhân viên truyền thông được rút thăm lên sân khấu thử nghiệm công năng, tương tác và để bọn họ tự thuật lại cảm giác vừa trải nghiệm.
Phóng viên hỏi: “Tổng giám đốc Hạ, xin hỏi người máy đời thứ ba có thể thay thế ngành dịch vụ không?”
“Trước mắt là không.”
“Ý của ngài là sau này sẽ có thể?”
Vẻ mặt Hạ Tư Mẫn không thay đổi: “Cái này phải xem trình độ phát triển của ngành khoa học kỹ thuật sau này sẽ như thế nào, có đạt tới trình độ thay thế được nhân lực hay không.”
Anh vừa đáp xong, giây tiếp theo lại có phóng viên đưa ra câu hỏi về những chi tiết chưa xuất hiện trên màn hình LED.
“Xin hỏi thời gian dự bán là lúc nào?”
“Xin hỏi lần đầu tiên sẽ dự bán bao nhiêu chiếc?”
“Xin hỏi…” Quá trình hỏi đáp liên tục hơn một giờ, cuộc họp báo tiến đến giai đoạn kết thúc.
Người chủ trì đang muốn nói phần kết thúc, một vị phóng viên đột nhiên đứng dậy, hỏi một câu hỏi không hề liên quan đến sản phẩm mới.
“Tổng giám đốc Hạ.” Cô ấy không chớp mắt nhìn chằm chằm người đàn ông tỏa ra khí chất tự phụ cấm dục: “Xin hỏi, tiêu chuẩn tìm bạn đời của ngài là gì?”