Sau khi nữ phụ bị boss ăn vạ

Là vị tổng giám đốc trẻ tuổi nhất, giữ mình trong sạch nhất Duật Thành, cho dù chân anh có khuyết tật, chỉ dựa vào tài sản và ngoài hình của mình, anh cũng là một nhân vật nổi tiếng chạm tay vào là bỏng trong ngành.
 
Đã từng có rất nhiều thiên kim thổ lộ tình cảm với anh, hoặc là đưa ra ý định liên hôn với anh nhưng đều bị anh từ chối không chút do dự.
 
Đến tận bây giờ vẫn không thấy anh có ý định tìm bạn đời.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Sở dĩ phóng viên hỏi câu này trước mặt mọi người, ngoài để lấy tiêu đề thỏa mãn tính tò mò của mọi người ra thì cũng có phần mơ mộng hão huyền.
 
Nếu có thể được anh nhìn trúng…
 
“Xin lỗi.” Hạ Tư Mẫn phá vỡ ảo tưởng không thực tế của cô ta, hờ hững lăn xe lăn đi xuống.
 
Thái độ của anh không khiến người ta bất ngờ một tí nào.
 
Dù sao đây là cuộc họp báo, câu hỏi không liên quan tới tác phẩm mới, anh có thể bỏ qua.
 
Các truyền thông khác nhân lúc người chủ trì từ từ đọc những lời thông báo kết thúc sửa soạn lại thông tin, không ai để ý đến khúc nhạc đệm vừa rồi.
 
Tiếng nói chuyện và tiếng gõ bàn phím vang lên khắp ngóc ngách khiến xung quanh càng thêm ồn ào.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lê Chi nói một tiếng với đồng nghiệp đội ekip R1, rời khỏi phòng họp trước, sau đó đi từ cửa sau thang máy xuống tầng một.
 
Cô ngồi lên Maybach khu đỗ xe, theo hai người trên xe đi tới nhà ăn.
 
“Hạ Tư Mẫn.” Trên đường đi, cô dùng ánh mắt phác họa người đàn ông được ông trời ưu ái về ngoài hình: “Anh đã từng có một mối tình vắt vai nào chưa?”
 
“Chưa.”
 
Hạ Tư Mẫn cởi hai nút áo trên cổ.
 
Anh thả lỏng người, dựa lưng về sau, nghiêng mắt bắt gặp ánh mắt không thành thật của cô: “Làm sao vậy?”
 
“Tôi chỉ tò mò thôi.”
 
“Tò mò tiêu chuẩn tìm bạn đời của tôi hả?”
 
Lê Chi gật đầu: “Có thể nói được không?”
 
“Hiếu thuận, có chính kiến, tam quan chính trực.”
 
“Có kha khá người thỏa mãn được ba điều kiện này của anh mà.” Cô hơi khom người, nhìn chằm chằm anh không chớp mắt: “Còn gì khác ngoài ba điều này không?”
 
Hạ Tư Mẫn trầm ngâm: “Xem cảm giác thế nào đã.” Cho dù người đó có đẹp cỡ nào, ấn tượng đầu tiên mà không tốt thì đều uổng phí.
 
Anh vuốt ve hạt Phật Châu, đôi mắt hoa đào như đựng đầy ánh sao: “Cô không lạnh à? Không thèm đeo khăn quàng cổ luôn.”
 
“Chưa kịp đeo.” Lê Chi ôm bình giữ ấm, nhấp một ngụm nước: “Hôm nay đi ra ngoài vội quá.”
 
Cô vuốt ve cần cổ, đầu ngón tay lướt qua da thịt trắng nõn, dừng lại ở xương quai xanh.
 
Động tác rất nhẹ, như đang dụ dỗ.
 
Ánh mắt Hạ Tư Mẫn tối xuống, thầm than lúc nào cô cũng đều suy nghĩ các cách quyến rũ anh: “Ăn cơm xong thì đi mua một cái không?”
 
“Thôi, tôi cũng không thấy lạnh lắm.” Ngoài cái áo khoác ra, bên trong cô còn mặc thêm một chiếc áo lông và áo giữ nhiệt, không đến mức lạnh quá.
 
Hai người họ ở trong nhà ăn hơn bốn mươi phút, sau đó lại lần nữa đi tới tập đoàn Dân Thịnh.
 
Lê Chi đẩy anh đến văn phòng tổng giám đốc, theo mọi khi ôm chăn lông từ phòng nghỉ ra sô pha nằm xuống.
 
Có điều lần này cô không vội tiến vào mộng đẹp.
 
Cô click mở app định vị du lịch đến Bắc Thành, chọn các khách sạn được ưa thích rồi chia sẻ cho Hạ Tư Mẫn: “Anh xem chọn khách sạn nào thì được?”
 
“Cái gì?”
 
“Khách sạn ở tết Nguyên Đán.”
 
“Không phải Thành Đức đã đặt rồi à?” Hạ Tư Mẫn khóa cửa văn phòng tổng giám đốc lại, để tránh mấy kẻ không có mắt tùy tiện tiến vào.
 
“Cậu ấy đặt nơi nào? Có suối nước nóng không?”
 
“Hình như có.” Anh đi đến trước máy lọc nước, rót đầy nước ấm vào hai bình giữ nhiệt rồi chia sẻ hình ảnh cho cô.
 
Thành Đức đương nhiên sẽ không khiến cô thất vọng.
 
Khách sạn anh ấy chọn không chỉ có độ thoải mái cao, có tính riêng tư, hoàn cảnh xung quanh cũng rất tao nhã, hoàn toàn không có khuyết điểm nào.
 
“Khá đẹp.” Lê Chi xem lần lượt những bức ảnh bên trong và bên ngoài khách sạn, rất chi là vừa lòng.
 
Cô nâng mắt lên, đối mắt hai giây với người đàn ông đứng bên cạnh sô pha: “Vậy bao giờ chúng ta đi?”
 
“Buổi tối ngày 31, được không?”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui