“Được.”
Lê Chi ôm bình giữ nhiệt, vừa đưa đến bên môi định uống một ngụm, kết quả bất cẩn làm đổ hết ra ngoài.
Cô vén chăn lông ướt nhẹp lên, ảo não dùng khăn giấy lau sô pha một lượt: “Phiền thật đấy, tôi không có thứ gì để đắp cả.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Bên trong có chăn.” Hạ Tư Mẫn khoác một cái áo khoác lên người cô để tránh cô bị cảm lạnh.
Anh ôm hờ bả vai cô, dẫn cô đến phòng nghỉ bên cạnh giá sách, hỏi lại: “Nhiệt độ có thích hợp không?”
“Vừa đủ.”
“Vậy cô đi ngủ trước đi, có việc gì thì gọi tôi.”
Lê Chi vén chăn lên: “Ừ.”
Cô cởi áo lông và quần jean ra, nằm vào trong ổ chăn dễ dàng khiến người ta sa đọa, ôm chăn ngủ một giấc đến hai rưỡi.
Cô chui trong chăn ấm, ăn vạ không dậy nổi, Hạ Tư Mẫn gọi cô hai lần đều không thấy cô trả lời bèn đẩy cửa phòng ra, tiến vào xem thế nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Thấy khó chịu ở đâu?” Anh nhìn chằm chằm tóc mái dính lên trán cô, không kìm được đưa tay ra vén lên cho cô.
Vết chai mỏng trong lòng bàn tay xẹt qua da thịt cô, vén tóc tơ của cô sang bên, vô cớ khiến người ta rùng mình.
Trong lòng Lê Chi cảm thấy là lạ.
Cô khẽ cào ga giường, không tiếp tục suy nghĩ đến thứ cảm xúc chợt hiện trong lòng: “Trên giường ấm quá nên không muốn dậy.”
“Vậy cô đổi thời gian họp với bọn họ?”
“Có được không?”
Hạ Tư Mẫn: “Quyền lựa chọn ở cô.”
Anh đối mắt với đôi mắt hoa đào kia hai giây, sau đó cầm điện thoại nhét vào tay cô, xem cô gửi tin nhắn vào trong nhóm R1.
Buổi họp lúc chiều không quá quan trọng, Lê Chi không định đổi thời gian, chỉ bảo họ có việc gì thì tìm riêng cô.
Sau khi nhận được câu trả lời, cô cong mắt lăn một vòng trên giường, lơ đãng lộ ra một mảng da thịt nõn nà có thể sánh với viên ngọc đẹp đẽ.
Thấy cô không hề phát hiện, còn không ngừng lăn lại gần vị trí Hạ Tư Mẫn đang ngồi làm anh thấy rõ hai xương quai xanh trắng nõn kia.
“Tôi muốn nằm đây đến tận lúc anh tan làm.” Giọng điệu cô có phần hân hoan, như thể một bạn nhỏ vất vả lắm mới có được một kỳ nghỉ.
Hạ Tư Mẫn bật cười: “Được.” Anh dịch về sau, tránh khoảng cách có thể nhìn thấy rõ làn da của cô: “Tối nay muốn ăn cái gì?”
“Ăn lẩu đi.” Cô nghĩ đến nồi lẩu đỏ chót sôi ùng ục là lại thấy thèm.
Lê Chi chia sẻ cho anh vị trí một quán lẩu mình định tới, đề cử cho anh: “Em trai tôi nói nhà này khá ngon.”
Nghe cô kể từ hoàn cảnh của quán đến những món ăn đặc sắc, kể cả là Hạ Tư Mẫn không có nhiều dục vọng ăn uống cũng không khỏi thấy chờ mong.
Anh liếc nhìn bản ghi nhớ có tựa đề [ăn nhậu chơi bời], cảm thấy không nói nên lời.
“Vậy để tôi bảo Thành Đức đặt chỗ.” Dứt lời, anh tịch thu điện thoại di động của cô: “Đừng xem nữa, xem nữa là không ngủ được nữa đâu.”
“Cũng đúng.” Lê Chi đè cơn thèm ăn bị những lời đánh giá đó khơi dậy, kéo chăn lên, nhắm mắt ngủ tiếp.
Cô chìm vào giấc ngủ sâu chỉ trong một thời gian ngắn, Hạ Tư Mẫn vẫn luôn ở bên cạnh cô, chờ đến khi hơi thở của cô ổn định mới đóng cửa lại, quay về bàn làm việc xử lý công việc tiếp theo.
Sau khi ký xong hai bản hợp đồng, anh ngồi xe lăn đi đến phòng họp để phỏng vấn hơn bốn mươi phút, sau đó lại mở một cuộc họp với các lãnh đạo cấp cao trong công ty, trước khi kịp nhận ra thì mặt trời đã ngả về tây rồi.
Những đám mây ánh đỏ rực rỡ tạo thành một bức tranh sơn dầu tuyệt đẹp treo trên bầu trời.
Ánh chiều tà chiếu vào cửa sổ, kéo dài hai bóng người chồng lên nhau trên mặt đất, theo họ đi vào con phố đông đúc.
“Két…”
Khi lái xe đến gần quán lẩu, bánh xe ma sát mạnh với mặt đất phát ra âm thanh chói tai.
Thành Đức nhíu mày: “Fuck!”
Anh ấy quay đầu lại để chắc chắn hai người Hạ Tư Mẫn ngồi đằng sau vẫn ổn, sau đó hùng hổ đi tìm chủ xe cản đường mình.
Không ngờ lại được nhìn thấy một gương mặt thân quen.
“Trợ lý Thành?” Tài xế riêng của Hạ Tiêu nhìn anh ấy, có vẻ kinh ngạc nói: “Chúng ta đã lâu rồi không gặp.”
“Ít nói nhảm lại!” Thành Đức giận đến mức không có tâm trạng tán gẫu với ông ta: “Ai dạy ông lái xe như vậy? Tôi bật đèn xi nhan rồi mà ông mù hả? Còn cướp đường của tôi nữa?”
“Vừa rồi tôi hơi mất tập trung…”
“Tinh thần có vấn đề thì sao không ở nhà luôn đi? Nếu vừa nãy không phải tôi phanh gấp, ông biết hậu quả gì sẽ xảy ra không?”
“Xin lỗi.” Tài xế nói rất chân thành, nhưng nhìn biểu cảm thì không thấy áy náy mấy.
Thành Đức bị ông ta chọc giận sôi máu.
Không đợi anh ấy mắng thêm mấy câu nữa, Hạ Tiêu ngồi ở hàng ghế sau đã xuống xe: “Sao lại thế này? Va phải cháu trai tôi rồi à?”