Đại học Duật là một trường tổng hợp.
Khuôn viên vốn vắng vẻ nay vì các sinh viên trở lại trường mà trở nên náo nhiệt đầy tiếng vui đùa trò chuyện, như lấy lại được sức sống trước đây.
Lê Chi băng qua sân chơi đông đúc đi đến Học viện Mỹ thuật, tan học lại trở về ký túc xá nữ sinh ở gần căn tin.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bằng trí nhớ của mình, cô tìm tới phòng 306, vừa muốn đẩy cánh cửa đang khép hờ thì nghe được hai giọng nói đang bàn tán về mình.
"Có tiền thì khác mà. Nhiều người đăng lên hot như vậy, nhưng Lê Chi muốn xoá thì xoá thôi."
"Còn không thì sao? Giữ lại để bị người ta cười hay gì?"
“Bị người ta chê cười không phải là rất bình thường sao?” Trên mặt Tôn Diễm hiện rõ nét cay nghiệt: “Ai bảo cô ta bên này thì tỏ tình với đàn anh, bên kia thì gian díu với đám lưu manh làm gì? Nói cho cùng cũng là do cô ta tự tìm mà thôi."
Một người khác ngẩng đầu: “Gian díu với đám lưu manh?” Dĩ nhiên là không tin lời đồn rồi: “Cô không cảm thấy nghe rất giả à?”
"Có người nhìn thấy rồi mà còn bảo giả là giả thế nào?"
"Thật vậy à?" Lê Chi mở cửa, giọng nói lạnh lùng như băng đóng trên mặt hồ: "Thế mà tôi còn tưởng đâu cô ở tại hiện trường luôn đấy."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dù mặt Tôn Diễm có dày đến đâu nhưng nói xấu người ta lại bị chính chủ nghe thấy thì cũng không khỏi cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Cô ta luôn luôn ghét Lê Chi, nhưng vì bố mẹ căn dặn và gia thế chênh lệch nên cô ta không dám đối đầu cạnh tranh trực tiếp với cô.
Bây giờ ngược lại không có cái thang nào để leo xuống.
Cũng may Thẩm Hạ Nghiên thấy Tôn Diễm xấu hổ, chủ động giải vây thay cô ta: "Tôn Diễm bị bài viết trên mạng làm cho ảnh hưởng ấy mà, cậu đừng tức giận."
“Bị ảnh hưởng?” Lê Chi đưa chứng cứ đã thu thập được cho bốn người bọn họ, mỉm cười nhẹ một tiếng: “Vậy những thứ này là sao?”
Trong tài liệu cô đưa ra, địa chỉ IP của mười tám tài khoản đã vu khống cô trên diễn đàn đã được ghi lại.
Trong số đó có 15 cái là của Tôn Diễm.
Thẩm Hạ Nghiên không có gì để nói.
Cô ta liếc nhìn Tôn Diễm đang tái nhợt cả mặt, lại không đành lòng nặng lời: “Tôi cũng không hiểu rốt cuộc cô đang nghĩ cái gì.”
“Theo tôi thấy.” Lê Chi vuốt màn hình điện thoại, cố ý kéo dài giọng: “Cô ta là muốn trải nghiệm cảm giác đi gặp luật sư một lần ấy mà.”
Nghĩ đến hậu quả của việc kiện cáo, Tôn Diễm siết chặt hai tay ở hai bên thành nắm đấm, không thể ngồi yên.
“Thành thật xin lỗi.” Cô ta cố nén một hơi, thức thời cúi đầu trước Lê Chi: “Là do tôi nhất thời bị ma xui quỷ khiến.”
Lê Chi không nói gì cả.
Không gian yên tĩnh đến mức dường như có thể nghe thấy tiếng kim rơi, Luvevaland chấm co, điều này vô hình đã tạo cho Tôn Diễm một áp lực rất lớn khiến cô ta thậm chí còn không dám thở.
Cô ta là người tâm lý yếu, giờ đây dường như có thể nghe thấy tiếng gào thét từ sâu trong nội tâm của mình.
Đúng lúc cô ta không nhịn được muốn bùng nổ thì Lê Chi lại bình tĩnh kết thúc ‘cuộc chiến’ im lặng này: "Không phải cô thích đăng bài lên diễn đàn à? Chi bằng, cô đăng thêm một bài lên xin lỗi tôi đi?"
"… Được."
"Nhớ là đăng tải bằng chứng đi kèm luôn đấy."
So với chuyện tồi tệ hơn thì việc mất mặt một lần trên diễn đàn hiển nhiên dễ chấp nhận hơn nhiều.
Tôn Diễm cắn răng đồng ý.
Cô ta ôm laptop tìm văn mẫu xin lỗi, mỗi một chữ gõ xuống lại cảm thấy nhục nhã nhưng không dám thể hiện ra bên ngoài.
Lê Chi nghe được cô ta đang cố ý tạo ra tiếng ồn nhưng cô không thèm để ý mà ngược lại còn rất vui vẻ.
Mới lên món khai vị thôi mà cô ta đã không chịu nổi rồi.
Cũng không biết cái ngày bị dư luận bao vây tứ phía thì cô ta sẽ xử lý như thế nào đây.
*
“Chi Chi.” Một giọng nói trong trẻo như tiếng chuông vang lên từ cuối hành lang tầng hai Học viện Mỹ thuật.
Thẩm Hạ Nghiên ôm hai cuốn sách chạy về phía cô.
Biểu hiện của Thẩm Hạ Nghiên rất thân mật, vừa bước tới đã khoác lấy cánh tay của Lê Chi, như thể những điều khó chịu trước đó không hề tồn tại vậy.
Lê Chi liếc nhìn cô ta.
Cô ta cũng giống như trong tiểu thuyết miêu tả vậy, là kiểu cô bé nhà bên, Luvevaland chấm co, khiến cho người ta cảm nhận được một loại cảm giác ngoan ngoãn, không trải sự đời.
“Sao thế?” Lê Chi rút tay lại, không quen với cách tiếp cận của cô ta, cô đi thẳng đến phòng vẽ tranh.
Thẩm Hạ Nghiên dừng lại, ủ rũ cúi đầu.
Cô ta đi theo Lê Chi đến hàng cuối cùng, lơ đãng nhặt cọ vẽ lên, một lúc lâu sau mới hỏi: “Cậu vẫn còn giận à?”
“Cô ta cũng xứng sao?”
"Tôi không phải nói Tôn Diễm."
Lê Chi hỏi ngược lại: “Cô hi vọng tôi sẽ trả lời như thế nào?” Giọng nói của cô không có chút cảm xúc nào: “Nói là trông quá giả tạo hay thế nào đây?”
Ánh nắng ấm áp tràn vào phòng, phủ lên khuôn mặt cô một lớp ánh sáng vàng nhạt, làm mờ đi cảm xúc trong mắt cô.
Thẩm Hạ Nghiên nhìn không rõ.
Cô ta chỉ cảm thấy lúc này Lê Chi đã cách cô ta quá xa, xa đến nỗi trong lòng Thẩm Hạ Nghiên vô thức tràn ngập sự hoảng sợ.
“Tôi không làm trái với suy nghĩ của cậu.” Ánh mắt cô ta kiên định lại nghiêm túc: “Nhưng tôi luôn coi cậu là bạn tốt.”
"Thật sao?"
“Nếu cậu không tin, tôi có thể xóa toàn bộ thông tin liên lạc của đàn anh Phó và sau này cũng không bao giờ gặp lại anh ấy nữa.”
Lê Chi bỗng dưng cười ra tiếng: “Không cần thiết.” Cô không rảnh xem cô ta chứng tỏ bản thân, như có như không mà nói: “Tôi muốn vẽ tranh.”
Thẩm Hạ Nghiên vừa lấy điện thoại di động ra, nghe thế thì dừng lại, lời nói nghẹn lại trong cổ họng không thốt ra được.
Hai tiếng sau đó, cô ta cũng không hề mở miệng làm phiền, sau khi làm bài xong thì lại khôi phục lại trạng thái sôi nổi ban đầu.
Cô ta muốn hàn gắn mối quan hệ nhưng vừa bước chân ra khỏi Học viện Mỹ thuật lại gặp phải Phó Cẩn Ngôn.
Cả ba người đồng thời dừng lại, bầu không khí có chút vi diệu, vẫn là Phó Cẩn Ngôn mở miệng trước: “Các em tan học à?”
Thái độ của anh ta vẫn giống như trước đây.
Sẽ không vì Lê Chi theo đuổi mà cố tình xa lánh hay coi thường cô, anh ta chỉ xem cô giống như những người bạn của mình.
Cách anh ta cư xử thực sự không có chỗ nào sai, Luvevaland chấm co, thế nên cũng không có gì lạ khi có rất nhiều nữ sinh trong trường ái mộ anh ta.
Thẩm Hạ Nghiên: “Vâng.” Cô ta đè nén niềm vui trong mắt, liếc nhìn Lê Chi rồi hỏi: “Anh đi đâu thế?”
"Chơi bóng."
"Là thi đấu với các đàn anh khoa toán phải không?"
“Còn có cả khoa kiến trúc nữa.” Phó Cẩn Ngôn chỉ về phía sân vận động, dùng giọng nói ấm áp hỏi: “Các em có muốn đi xem một lát không?”
"Em…"
“Không.” Lê Chi trực tiếp từ chối, từ đầu đến cuối đều không nhìn anh ta: “Tôi còn có việc phải làm, hai người cứ nói chuyện với nhau đi nhé.”
Thẩm Hạ Nghiên nhìn theo bóng lưng cô phóng khoáng rời đi, tâm trạng lại phức tạp chưa từng thấy.
Cô ta vừa rồi còn đang suy nghĩ, Luvevaland chấm co, nếu Lê Chi không đồng ý đưa cô ta đi cùng thì cô ta làm sao lẻn đến sân bóng bằng cách khác.
Không ngờ rằng cô lại thẳng thắn như vậy.
Dứt khoát như từ bỏ Phó Cẩn Ngôn, đối xử với anh ta như một người bạn học bình thường, không đau khổ cũng không thất vọng.
"Bạn học Thẩm?" Phó Cẩn Ngôn nhìn thấy cô ta ngây ngẩn cả người, đưa tay quơ quơ trước mặt cô ta: "Đang suy nghĩ gì thế? Chăm chú quá vậy."
“Không có gì.” Thẩm Hạ Nghiên lấp liếm cho qua.
Cô ta chỉnh đốn lại tâm trạng, mỉm cười cùng Phó Cẩn Ngôn đi dạo dưới bóng cây, trái tim đang chớm nở của cô ta tràn đầy hưng phấn.
Đâu còn rảnh rỗi nghĩ đến Lê Chi đang có chỗ nào không ổn.