Nhiệt độ của bài xin lỗi tiếp tục tăng cao.
Các bạn sinh viên khoa Luật dùng lời lẽ xảo trá để dạy cho Tôn Diễm một bài học, sau khi phổ cập giáo dục khoa học phổ thông xong, lại có người thảo luận sự kiện tỏ tình.
Nhưng bất ngờ thay, người bọn họ nhắc tới nhiều nhất không phải Lê Chi mà là đối tượng cùng Phó Cẩn Ngôn dạo dưới bóng cây.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tuần trước các sinh viên không ăn được dưa nóng, khi nhìn thấy bài trả lời "Nghe nói cô ấy và Lê Z là bạn thân" kia thì đều xắn tay áo lên, dùng phương thức văn minh mà ân cần thăm hỏi, cười nhạo Thẩm Hạ Nghiên.
Từ xưa đến nay, các ví dụ về việc bị bạn thân/anh em phản bội vô cùng phong phú, những người từng trải qua chuyện này đều rất căm ghét loại hành vi như vậy.
Cho dù Tôn Diễm và Thẩm Hạ Nghiêm qua lại thân thiết với bạn bè để họ nói đỡ giúp cô ta nhưng vẫn không thể làm mọi người bớt giận được, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng hơn.
"Những người này có vấn đề rồi!" Tôn Diễm người bị quy là cá mè một lứa, ném điện thoại ở căn tin nơi người đến người đi.
Cô ta gây ra tiếng động không hề nhỏ, vốn dĩ không ai chú ý đến cô ta, nhưng sau khi nhận ra cô ta thì ánh mắt đều thay đổi.
Vậy mà cô ta lại chẳng hề phát giác ra: "Cũng không biết Lê Chi cho bọn họ bao nhiêu tiền, đứa nào đứa nấy đều tranh nhau làm tay sai cho cô ta."
Những lời này vừa nói ra liền khiến cho mọi người phẫn nộ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mấy nữ sinh ngồi ở xung quanh ném đũa: "Quả nhiên mà, tâm địa đen tối thì nhìn cái gì cũng thấy một màu đen, ăn ngay nói thật qua miệng cô ta lại thành nhận tiền làm việc."
"Con rệp nào đó mới vừa rồi còn hèn mọn trả lời đâu rồi, bây giờ còn nói chúng ta là chó săn, băng keo hai mặt* cũng không ba phải như cô ta."
*Băng keo hai mặt: kẻ hai mặt, bên nào cũng muốn làm hài lòng, ba phải.
"Cô ta mà cũng xứng với băng keo hai mặt sao? Tôi thấy cô ta chỉ thích hợp ở nơi cống rãnh làm bạn với phân người thôi."
"Ấy đừng, phân người cũng chê cô ta ghê tởm."
Những lời lăng mạ ập đến tựa như sóng triều, Tôn Diễm chưa bao giờ bị đối xử như thế, cô ta cắn rách môi, cả khuôn mặt lúc xanh lúc trắng.
Thẩm Hạ Nghiên bên cạnh cô ta cũng không dễ chịu gì.
Chẳng qua người bị nhắm vào không phải là Thẩm Hạ Nghiên nên cô ta vẫn còn có thể lấy can đảm ra để hỏi: "Mấy người nói như vậy với một cô gái có phải là quá đáng hay không hả?"
"Có ai không phải là con gái đâu? Chỉ có cô ta được quyền nói chúng tôi, còn chúng tôi thì không được phép cãi lại hay sao? Luvevaland chấm co. Làm gì có đạo lý như vậy chứ?"
"Chẳng qua là cô ấy đang bực bội thôi mà..."
Thẩm Hạ Nghiên nhận được rất nhiều ánh mắt mỉa mai, tựa như đang nhìn kẻ ngu nên không nói nổi nữa.
Khóe mắt cô ta bỗng nhiên đỏ lên, thế nhưng cô ta lại đang đối mặt với một đám nữ sinh: "Phó Cẩn Ngôn cũng không có ở đây, cô tủi thân cho ai xem vậy?"
"Tôi ghét nhất là loại người còn chưa nói xong đã bắt đầu ra vẻ khóc sướt mướt, giả vờ như vậy để làm gì chứ?"
"Nồng nặc mùi trà quá nha."
"Cũng không biết sao mà Lê Chi chịu được cô ta ha, nếu là tôi, tôi đã đổi ký túc xá từ lâu rồi."
Thẩm Hạ Nghiên nhận hết ánh mắt lạnh lùng, từ nhỏ giọng khóc nức nở đến lệ rơi đầy mặt, sau đó chật vật rời khỏi căn tin cùng với Tôn Diễm.
Liên tiếp ba ngày bọn họ đều không bước vào căn tin dù chỉ là nửa bước, dù cho Phó Cẩn Ngôn ra mặt dẹp loạn tin đồn, giải thích chuyện đi dạo cùng Thẩm Hạ Nghiên cũng chỉ là tình cờ nhưng cũng chẳng thể cứu vãn được cục diện.
Tất cả đều phát triển theo như kế hoạch của Lê Chi.
Cô giống như một chú bướm vỗ cánh trong rừng nhiệt đới Amazon ở Nam Mỹ vậy.
Nhưng cô không gây ra gió lốc, chỉ là để cho tuyến tình tiết nào đó trong cốt truyện xuất hiện một vết rách.
—— Vết rách không thể nào chắp vá được.
"Lê Chi." Tôn Diễm không muốn bị người ta chỉ chỉ chỏ chỏ nữa nên đành phải tới tìm cô: "Khi nào tôi có thể xóa bài post đó?"
"Cô nghĩ như nào?"
"Tôi nghĩ ư?" Cô ta chỉ vào đôi mắt khóc đến sưng đỏ cho cô nhìn, chua xót nói: "Tôi nghĩ cô có thể bỏ qua cho tôi rồi."
Lê Chi cười nhạt: "Mới như vậy mà đã chịu không nổi rồi à? Lúc cô đăng bài bôi nhọ tôi, sao không nghĩ đến cảm nhận của tôi chứ?"
"Tôi biết lỗi rồi mà!"
"Thái độ này của cô không giống như là biết lỗi lắm đâu nha."
Tôn Diễm lại tức đến phát khóc.
Cô ta lau nước mắt, xin lỗi Lê Chi một lần nữa, lựa chọn lui bước mà thỉnh cầu nói: "Vậy có thể xóa hết bằng chứng của tôi đi được không?"
"Không thể."
"Cái này không được, cái kia cũng không được! Rốt cuộc cô muốn ép tôi đến mức nào mới chịu bỏ qua đây hả?"
"Ít nhất cũng phải làm cho tôi hài lòng đã." Lê Chi không có thời gian nói chuyện với người không biết kiểm soát cảm xúc, Luvevaland chấm co, cuối cùng buông xuống những lời này.
Cô vừa gửi wechat cho Hạ Tư Mẫn vừa đóng cửa phòng ngủ, tất cả sự cuồng loạn đều bị ngăn cách hoàn toàn.
*
Tập đoàn Dân Thịnh.
Thành Đức cầm văn kiện đi qua hành lang dài, dáng vẻ nghiêm túc đi tới phòng tổng giám đốc, nhất cử nhất động đều toát ra hơi thở tinh anh.
Anh ấy đứng trước bàn làm việc, nhìn về phía người đàn ông mặc âu phục giày da: "Tối mai có một cuộc hội thảo, anh có muốn tham dự không?"
"Ai tổ chức?"
"Tổng giám đốc Tạ của Phong Đỉnh."
"Gửi cho tôi một bản danh sách." Hạ Tư Mẫn vừa mới tháo nắp bút máy ra, điện thoại di động liền vang lên.
Vị kia ngay cả nằm mơ cũng sẽ mơ thấy anh, nằm trong danh sách của anh mấy hôm, không hề yên tĩnh mà gửi tới hai tấm ảnh thức ăn ngon.
Anh gập ngón tay lại, ngón tay xẹt qua màn hình có ánh sáng trắng lạnh, chờ cô gửi đến câu nói 'Đang nhập' kia.
Lê Chi: [Quý ngài Hạ, nhà hàng mới mở này nhìn cũng khá ngon nè. Ám chỉ điên cuồng.jpg]
Quả nhiên là tới hẹn anh.
Hạ Tư Mẫn hơi nhíu mày, dường như có thể nhìn xuyên qua nhãn dán kia mà thấy được dáng vẻ mong đợi của cô vậy.
Anh không vội trả lời, trước tiên xem qua danh sách Thành Đức gửi tới: "Anh ta đàm phán với tập đoàn vật liệu xây dựng xong chưa?"
"Ừ, hợp đồng cũng đã ký rồi."
"Thảo nào lại mời nhiều người như vậy."
Ngoài mặt nói là hội thảo, nhưng thực chất Phong Đỉnh thân là bên tổ chức vẫn có ý muốn khoe khoang, Luvevaland chấm co, dẫu sao cơ hội được kết nối với doanh nghiệp nhà nước rất khó có được.
Không đề cập tới lợi nhuận cuối cùng, chỉ cần viết tên đối tác vào video quảng cáo thì cũng đã có lợi đối với họ rồi.
Thành Đức vừa nghĩ tới anh ta rõ ràng vô cùng đắc ý nhưng lại kiên quyết muốn làm ra vẻ 'khiêm tốn', thì da gà da vịt nổi hết cả lên.
Anh ấy lớn tiếng phàn nàn với đủ kiểu ghê tởm, Hạ Tư Mẫn lại nhìn chằm chằm vào lịch sử trò chuyện với Lê Chi, một chữ cũng chẳng nghe lọt.
Anh suy tư thật lâu, vẫn không đành lòng từ chối lời mời lần đầu tiên của Lê Chi: "Thành Đức, đặt nhà hàng giúp tôi."
Nhận được vị trí nhà hàng, trong lúc Thành Đức tìm kiếm số điện thoại của nhà hàng trên APP thì vô tình nhìn thấy suất ăn tình nhân có lượng tiêu thụ cao nhất.
Anh ấy khiếp sợ, anh ấy nghi ngờ, anh ấy từng nghĩ là do định vị sai nhưng lại không dám khẳng định.
Anh ấy không thể làm gì khác hơn đành phải hỏi: "Ngài muốn dùng cơm với ai vậy?"
"Lê Chi."
"!!"
Thành Đức chưa từng thấy anh dùng cơm riêng với bất kỳ một người phụ nữ nào cả, nhận ra đây có thể là tín hiệu anh sắp được thoát kiếp độc thân.
Lúc này anh ấy quyết định bao trọn, phải bao trọn!
Tất cả mọi thứ liên quan đến lãng mạn đều được sắp xếp hết!
Hạ Tư Mẫn cũng không biết anh ấy tự ý chủ trương tạo bầu không khí thích hợp để dễ nói chuyện yêu đương.
Khi anh đến chỗ hẹn vào chạng vạng ngày hôm sau, nhìn thấy trang trí tăng thêm hơi thở mập mờ, còn tưởng rằng đấy là đặc sắc của nhà hàng này.
Anh điều khiển xe lăn đến trước cửa sổ sát đất có thể quan sát cảnh đẹp của thành phố, dừng ở vị trí không vướng ghế dựa, kiên nhẫn chờ đợi.
Khúc đàn dương cầm uyển chuyển du dương, Luvevaland chấm co, xen lẫn dòng nước nhàn nhạt của suối phun trong phòng, quanh quẩn bên tai.
Khúc nhạc kết thúc, tiếng giày cao gót chạm vào sàn thủy tinh vang lên từ xa tiến lại gần, mang theo hương thơm nhàn nhạt tới gần bên người anh.
"Quý ngài Hạ..." Giọng nói mềm mại nhỏ nhẹ của người Ngô* khiến anh nhớ tới cảnh chia tay ở bãi đỗ xe: "Anh đợi lâu chưa?"
*Giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại dịu dàng của người họ Ngô ở Tô Châu, tỉnh Giang Tô.
Một giây ngay khi Hạ Tư Mẫn ngước mắt nhìn cô, trong đầu hiện lên một câu đủ để hình dung cô.
—— Như trăng sáng Thịnh Đường.
—— Tựa mưa phùn triều Tống.
Mái tóc đen như tơ lụa của cô buộc một nửa, vài sợi tóc không nghe lời rũ xuống bên vai, cùng hoa văn thêu mây trên sườn xám xếp chồng lên nhau, thỉnh thoảng lại chạm vào chiếc vòng cổ ngọc trai đeo nơi cổ áo. Luvevaland chấm co
Lối ăn mặc phục cổ tao nhã cũng chẳng giảm bớt vẻ đẹp này, ngược lại cứ như thêu hoa lên gấm vậy, tăng thêm một chút cảm giác mông lung cho cô.
Hạ Tư Mẫn vuốt ve phật châu: "Không lâu." Anh thu lại nét kinh ngạc nơi đáy mắt, lơ đãng nói: "Cô mặc sườn xám rất đẹp."
"Cảm ơn anh." Lê Chi khép áo choàng lại, một đôi mắt đào hoa lấp lánh ánh sáng chói rọi.
Cô cúi đầu xuống: "Anh có kiêng ăn gì không?"
"Ngoại trừ thịt dê, những thứ khác đều ăn được." Anh không kén ăn nên giao cho cô quyền lựa chọn.
Nhạc sĩ mặc áo đuôi én, đợi bàn ăn bày đầy đủ các món ăn thơm ngon cùng màu sắc bắt mắt lên, liền đứng bên cạnh bọn họ diễn tấu.
Anh ấy kéo khúc violin biểu đạt tình yêu.
Lê Chi chỉ lo thưởng thức thức ăn ngon nên không nghe ra, nhưng Hạ Tư Mẫn ở đối diện vô cùng mất tự nhiên.
Vì muốn biểu hiện bản thân là một quý ông nên anh mới ôm việc đặt nhà hàng vào người, nhưng dù sao cũng là cô chọn.
Muốn anh không nghĩ nhiều cũng khó.