Sau khi nữ phụ bị boss ăn vạ

Màn đêm lặng lẽ buông xuống, đĩa thức ăn trên khăn trải bàn bằng vải lanh vơi đi hơn phân nửa, giá cắm nến cao thấp chằng chịt lóe ra chút ánh sáng nhạt.
 
Lê Chi gạt cánh hoa hồng dính bọt nước ra, cầm lấy ly rượu đỏ đựng vị rượu đậm đà lên.
 
Cô và Hạ Tư Mẫn nhẹ nhàng cụng ly, ưu nhã nhấp một ngụm rượu, hoàn toàn không chú ý đến vẻ mất tập trung được anh giấu rất kỹ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Quý ngài Hạ." Lê Chi liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, hỏi anh: "Anh đã xem kịch nói về bài hát của voi chưa?"
 
"Chưa nghe."
 
"Tôi nghe nói tối nay có một buổi diễn." Cô lấy từ trong túi ra hai tấm vé vào cửa: "Anh có muốn đi cùng tôi không?"
 
Ánh nến theo gió mà lay động, làm cho khuôn mặt của anh như bị ánh sáng chia làm hai nửa.
 
Một nửa ngoài sáng, một nửa chìm trong bóng tối.
 
Làm cho người ta không thấy rõ được vẻ mặt của anh.
 
Hạ Tư Mẫn đón nhận ánh mắt khẩn cầu của cô, trong chớp mắt anh cảm nhận Lê Chi như một chú mèo đang xin được xoa đầu.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh thở dài một hơi: "Được."
 
Trái tim treo lơ lửng của Lê Chi cuối cùng cũng được đáp đất an toàn.
 
Bây giờ vẫn còn sớm, cô rất lo lắng anh sẽ đột ngột tham gia buổi hội thảo nào đó để rồi bị kẻ xấu đâm bị thương.
 
Mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mầm mối tai họa lần đó lại làm cho anh nhiều lần sốt cao, ở bệnh viện ròng rã suốt nửa tháng.
 
Cô không thể trơ mắt đứng nhìn anh chịu tai bay vạ gió như vậy được nên mới nghĩ hết biện pháp để chiếm trọn thời gian của anh, tránh đi ngọn nguồn.
 
Hạ Tư Mẫn không biết chuyện, nhìn nụ cười trên gương mặt cô, chóp tai giấu dưới mái tóc không hiểu sao đột nhiên nóng lên.
 
Giống như que diêm vừa mới quẹt được đặt ở bên tai mà nướng vậy, tinh tế dễ nghe còn có thể bắt được âm thanh đốm lửa nhỏ đang vui vẻ nhảy nhót.
 
Mãi cho đến khi gió đêm từ bốn phía thổi tới, cảnh phố xá đông đúc từ ngoài cửa sổ xe hiện lên, suy nghĩ lung tung của anh mới được xoa dịu.
 
"Trợ lý Thành, anh có thể đến lúc tám giờ được không?" Lê Chi lấy từ trong túi ra một hộp cushion, Luvevaland chấm co, vừa dặm lại lớp trang điểm vừa nhìn người đang lái xe.
 
Thành Đức: "Chắc chắn có thể."
 
Anh ấy nhìn họ qua kính chiếu hậu rồi tiếp tục duy trì bầu không khí lãng mạn thông qua âm nhạc.
 
"I found a love for me." (Tôi đã tìm thấy được tình yêu cho đời mình)
 
"Darling, just dive right in and follow my lead..." (Cục cưng, hãy cứ lao vào và làm theo sự dẫn dắt của anh..."
 
Giai điệu của Perfect vang lên, Hạ Tư Mẫn nhìn ra được mưu tính của Thành Đức nhưng vẫn không bị lay động.
 
Anh nghiêng mắt thưởng thức màn đêm, vất vả lắm mới bình tĩnh lại lòng mình nhưng tất cả đều bị vỡ tan tành khi nắp son môi đột nhiên lăn xuống bên chân anh.
 
Anh bị 'bán tàn tật' không thể cử động nên chỉ có thể tùy ý cho Lê Chi cúi người xuống, vươn bàn tay mềm mại tìm kiếm dưới ống quần của anh.
 
Khi cô đến gần hơn, vài sợi tóc quăn rủ xuống quần tây của anh, dù cách một tầng vải nhưng anh lờ mờ vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ của cô.
 
Cô ấy đã vượt quá rồi.
 
Hạ Tư Mẫn rũ mi mắt xuống: "Lê Chi." Giọng nói nhẹ nhàng của anh rất nhỏ: "Một vừa hai phải thôi."
 
Lê Chi hoàn toàn không nghe thấy được.
 
Cô lấy ra nửa ống vuông từ gót chân của anh, sau đó liền phát hiện miệng nắp dính đầy vệt son đỏ, vội vàng thò đầu nhìn xuống.
 
"Hình như quệt vào quần anh mất rồi..." Cô áy náy nhìn anh: "Anh có giấy không?"
 
"..." Lại nữa rồi đó.
 
Bị cuốn vào vòng luẩn quẩn bởi kinh nghiệm dày dặn của cô.
 
Anh không cho cô cơ hội tới gần thêm lần nào nữa, rút hai tờ giấy từ trong hộp giấy Thành Đức đưa tới, cúi người lau qua ống quần một lần.
 
Thành Đức nhịn cười: "Đến nơi rồi."
 
*
 
Vở kịch bài hát của voi là một câu chuyện buồn.
 
Toàn bộ vở kịch lấy cảm giác hồi hộp làm cơ sở chính, kể về cuộc đối đầu cả về trí tuệ lẫn tinh thần giữa bệnh nhân và viện trưởng trong bệnh viện tâm thần.
 
Khán giả xem vô cùng áp lực vậy mà Lê Chi lại vùi mình trên sô pha trong phòng VIP ngủ thiếp đi.
 
Cô hơi nghiêng đầu, nửa người trên nghiêng về phía Hạ Tư Mẫn, Luvevaland chấm co, tiếng hít thở nhè nhẹ tựa như bùa mê quấy nhiễu trái tim của anh.
 
Hạ Tư Mẫn không kiềm chế được liếc nhìn cô một cái, ánh mắt hướng từ đôi mày thanh tú của cô dời xuống dưới, dừng lại trên đôi môi đỏ thẫm kia.
 
Chỉ trong nháy mắt, anh lại làm như không có việc gì dời ánh mắt đi.
 
Anh tiếp tục thưởng thức nội dung vở kịch trên đài, thế nhưng suy nghĩ bay loạn như đang bủa vây lấy anh, khiến anh không cách nào tĩnh tâm lại được.
 
Cho đến khi diễn viên nói lời chào cảm ơn, tiếng vỗ tay trên khán đài vang lên như sóng vỗ, lúc này anh mới được Lê Chi vừa tỉnh ngủ kéo về hiện thực.
 
Bỗng nhiên Lê Chi ngồi thẳng dậy: "Diễn xong rồi?" Cô nhìn Hạ Tư Mẫn đầy vẻ áy náy: "Xin lỗi anh, vừa rồi tôi mệt quá."
 
"Không sao."
 
"Anh có cảm thấy hay không?"
 
Hạ Tư Mẫn ngẩn ra: "Cũng không tệ lắm." Anh chạm nhẹ vào bộ điều khiển xe lăn để điều chỉnh phương hướng, rồi khái quát nội dung vở kịch cho cô nghe.
 
Lê Chi vừa nghe anh nói chuyện vừa cầm cán đẩy xe lăn, tránh dòng người đi ra ngoài.
 
Bọn họ vừa tới bãi đỗ xe, Thành Đức đang dựa vào đầu xe vội vàng tiến lên: "Sếp, buổi hội thảo bên kia đã xảy ra chuyện rồi."
 
Anh ấy phát một đoạn video từ hiện trường lên.
 
Video hình ảnh rất mờ, chỉ thấy một người đàn ông trẻ tuổi đang mặc đồng phục của nhân viên phục vụ, trong tay cầm dao gọt hoa quả, đâm lung tung về phía người xung quanh.
 
Ống kính quay cách quá xa, hơn nữa tất cả mọi người đều đang chạy tán loạn hết cả lên, cho nên chuyện xảy ra sau đó như nào cũng không rõ.
 
Hạ Tư Mẫn lên xe: "Biết nguyên nhân không?"
 
"Tiền phá bỏ và di dời sang nơi khác của anh ta bị người khác nuốt mất." Anh ấy dừng lại một chút rồi nói: "Tôi thấy bộ dạng kia của anh ta, rất có thể là tổng giám đốc Tạ đã làm."
 
"Khó nói lắm." Phần lớn những người tham gia buổi hội thảo đều có liên quan đến lĩnh vực bất động sản.
 
Lê Chi: "Vị tổng giám đốc Tạ kia bị thương không?"
 
"Cánh tay của anh ta bị rạch hai nhát."
 
"Có nghiêm trọng lắm không?"
 
"Chắc là không nghiêm trọng đâu." Tình huống cụ thể như nào thì Thành Đức cũng không rõ ràng lắm, Luvevaland chấm co, chỉ vui mừng nói: "May mắn là chúng ta không đi, nếu không thì dưới tình huống hỗn loạn như vậy, rất dễ bị ngộ thương."
 
Lê Chi phụ họa: "Chứng tỏ hai người rất may mắn." Quan trọng nhất vẫn là gặp được cô đó.
 
Đáng tiếc cô không thể nói rõ ra được.
 
Chỉ có thể che giấu công lao của mình thôi.
 
"Đúng vậy." Anh ấy đạp chân ga, theo bảng hướng dẫn lái xe ra ngoài: "Sếp, tiếp theo chúng ta đi đâu?"
 
Hạ Tư Mẫn: "Đưa cô ấy về nhà."
 
Khoảng cách từ nhà hát đến khu CBD rất gần, chỉ tầm mười lăm phút, khu dân cư mà Lê Chi đang ở đã hiện ra ngoài cửa sổ.
 
Giống với đêm trước, anh lại nghe thấy tiếng cô nói tạm biệt mềm mại nhỏ nhẹ như của giọng của người Ngô, cùng theo đó là câu 'ngủ ngon' kia.
 
"Sếp." Thành Đức đóng cửa sổ xe ở hai bên lại, nhìn qua kính chiếu hậu: "Tôi cảm thấy cô Lê thích anh đó."
 
"..."
 
"Thật đó!" Anh ấy chưa từng chắc chắn như vậy: "Anh không để ý đến ánh mắt cô ấy nhìn anh sao? Hoàn toàn đắm chìm vào luôn đó."
 
Hạ Tư Mẫn trượt bánh xe bật lửa, chỉ nghe cạch một tiếng, ánh lửa chập chờn bốc lên.
 
Anh cúi đầu châm thuốc: "Tôi biết."
 
"Anh biết từ lúc nào vậy?"
 
"Trước khi trở về nước."
 
Thành Đức tò mò không thôi, ánh mắt lóe lên tia lửa hóng chuyện muốn tràn ra ngoài: "Sao tôi không nghe thấy tiếng gió gì hết vậy?"
 
Anh ấy quen biết Hạ Tư Mẫn đã nhiều năm, không đơn giản chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới, rất nhiều chuyện giữa họ cũng vô cùng minh bạch.
 
Hạ Tư Mẫn cũng không giấu diếm.
 
Anh tóm tắt sơ lược những gì đã trải qua, Thành Đức nghe xong đầu tiên là sửng sốt, Luvevaland chấm co, sau đó lại nhếch miệng cười: "Cô Lê cũng dụng tâm lương khổ* quá nha."
 
*Dụng tâm lương khổ: dùng nhiều tâm tư trí lực để suy đi tính lại.
 
Còn không phải sao?
 
Ai sẽ giống như cô chứ, chỉ vì để tiếp cận anh, muốn để lại ấn tượng sâu sắc với anh, yêu ma quỷ quái gì cũng bày ra hết chiêu này đến chiêu khác.
 
Hạ Tư Mẫn nhả ra một làn khói, trong lúc giật mình lại nhớ tới mấy trò nghịch ngợm của cô, đôi môi mỏng không tự chủ được kéo lên vài phần.
 
Dù sao đi nữa.
 
Đúng là anh không cảm thấy chán ghét.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui