Một lúc lâu sau anh không lên tiếng, Thành Đức cũng không để ý.
Chỉ là trong đầu lại nghĩ tới cảnh bọn họ ở cùng với nhau, không khỏi thở dài: “Nhưng mà nói thật, cô ấy kiếm cớ thêm WeChat của anh thật sự quá vụng về, nhìn một chút liền biết không phải là người giỏi bắt chuyện."
"Kiếm cớ gì cơ?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Hợp tác AI."
“Cô ấy không nhất thiết phải nói về AI.” Hạ Tư Mẫn tin chắc rằng Lê Chính Dương sẽ không mạo hiểm lớn như vậy cho nên cũng không để trong lòng.
Anh dập điếu thuốc đang cháy ở giữa hai ngón tay, không có ý nhắc tới chuyện có liên quan đến Lê Chi nữa: “Hiện tại nhóm R1 có bao nhiêu người?”
"Sáu."
"Không phải kêu cậu ký với tám người sao?"
Thành Đức giải thích một chút về nguyên nhân: “Hai người còn lại vẫn đang ở nước ngoài, tạm thời chưa thể về được”.
“Vậy thôi đi.” Anh không có kiên nhẫn để chờ đợi: “Cậu để bọn họ làm cho xong các công việc cần chuẩn bị đi, tôi không muốn nhìn thấy bất kỳ sai sót nào.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Được.” Thành Đức lái xe vào Phong Đỉnh.
Phong Đỉnh là khu nhà ở cao cấp nhất, hơn nữa với lợi thế gần trung tâm thành phố nên giá cả đắt đỏ như nạm vàng nạm bạc.
Cả cái khu dân cư đều là mô hình hai căn hộ dùng một cái cầu thang, vì để tránh bị hàng xóm xa lạ làm phiền, Hạ Tư Mẫn đã trực tiếp mua hai căn hộ.
Có khoảng thời gian anh thấy Thành Đức khá khó khăn cho nên liền để lại phòng 902 cho anh ấy, còn anh thì sống ở phòng 901, như vậy thì khi có chuyện xảy ra cũng tiện để bàn bạc .
Hạ Tư Mẫn điều khiển xe lăn đi vào sảnh trước cửa, đèn cảm ứng trên cao cảm nhận được âm thanh nhỏ của bánh xe lăn, từ từ sáng lên, xua tan bóng tối tĩnh lặng.
Anh nhấc đôi chân vốn đã tê liệt trong mắt người ngoài lên và đổi dép, rồi đi đến phòng khách: “Cậu còn đứng đó làm gì?”
Đây là đang lệnh đuổi khách đấy.
Thành Đức giả vờ nghe không hiểu.
“Tôi uống cùng anh hai ly.” Vừa nói, anh ấy vừa đi đến trước tủ rượu lấy ra chai whisky còn dang dở.
Hạ Tư Mẫn cũng không ngăn cản: “Bỏ ít đá lại đi.”
Chẳng bao lâu nữa sẽ là lập đông, mặc dù nhiệt độ trong nhà thích hợp nhưng dù sao cũng là rượu vào bụng, lạnh quá cũng không tốt.
“Cô Lê có gửi tin nhắn WeChat cho anh không?” Thành Đức đưa ly rượu cho anh đồng thời tầm mắt lơ đãng liếc nhìn bàn uống trà nhỏ.
Thì ra là như vậy, uống rượu "cùng" anh là muốn buôn chuyện.
Hạ Tư Mẫn lười để ý đến anh ấy.
Anh nhấp một ngụm rượu rồi tiện tay tháo chuỗi hạt Phật trên cổ tay ra: “Nếu mà cậu quá rảnh rỗi đến mức lo lắng thì đi đến công ty một chuyến đi.”
“Không, tôi không rảnh rỗi chút nào hết.” Thành Đức sợ bị cướp mất đi ngày cuối tuần tuyệt vời của mình nên đã rất sáng suốt nói sang chuyện khác.
Anh ấy không buôn được về chuyện của Hạ Tư Mẫn thì anh ấy vẫn có thể buôn chuyện của những người khác, Luvevaland chấm co, dù sao thì anh ấy cũng nắm giữ nhiều tin tức đến mức nói cũng không hết.
Toàn bộ quá trình Hạ Tư Mẫn không một chút hứng thú nào.
Chỉ khi nghe thấy việc bác hai ở bên ngoài nuôi mấy người phụ nữ thì tâm tình anh mới có chút dao động: “Gần đây ông ta đang bận rộn việc gì?”
“Tiền đánh bạc.” Thành Đức nói: “Tháng trước ông ta thua hơn sáu ngàn vạn ở Chicago, hôm kia lại bay qua Macao.”
Nhìn bề ngoài, Hạ Tiêu có vẻ không có chút hứng thú với việc quản lý nhà họ Hạ, nhưng cũng không thể nói rằng ông ta không có chút tâm tư che giấu nào.
Sở dĩ ông ta phô bày chuyện lêu lổng không chịu vào khuôn khổ chỉ đơn giản là để giảm bớt sự cảnh giác của người nhà họ Hạ, tránh cho việc bọn họ ra tay chống lại ông ta.
Mặc dù không cảm thấy sự uy hiếp nào từ trên người ông ta nhưng Hạ Tư Mẫn cũng sẽ không xem thường Hạ Tiêu rồi để ông ta vào nhóm vô hại.
“Cử người tiếp tục theo dõi sát sao ông ta cho tôi.” Anh đặt ly rượu xuống, vừa cầm điện thoại lên thì tiếng chuông điện thoại reo lên.
Thành Đức thò đầu muốn nhìn thử.
Tuy nhiên điện thoại Hạ Tư Mẫn dán miếng dán chống nhìn trộm cho nên trừ khi đưa tới trước mặt anh ấy còn không thì cơ bản là cũng không thể nào nhìn thấy được.
Anh ấy gãi đầu đang định hỏi thì Hạ Tư Mẫn ngước lên nhìn qua, nhàn nhạt nói: "Rượu cũng uống xong rồi, sao cậu còn không đi?"
"Không vội mà."
"Tôi thấy cậu đang vội."
Hạ Tư Mẫn trực tiếp mời người đi ra ngoài.
Anh quay lại giao diện WeChat, trả lời tin nhắn Lê Chi gửi mười phút trước, rồi sau đó cầm áo choàng tắm lên đi tắm rửa.
Dù cho người ở bên ngoài cửa có gào thét như thế nào, thì anh cũng giả vờ như không nghe thấy, bước chân cũng chưa từng dừng lại một nhịp nào.
*
Nhiệt độ ở Duật Thành hạ thấp sau một đêm mưa.
Những chiếc lá ngô đồng dính giọt nước mưa rơi xuống lã chã, nhìn thoáng qua, tưởng chừng như có hàng nghìn con bướm vàng đang dừng chân ở Đại học Duật.
Cảnh đẹp làm say lòng người, các bạn sinh viên khoa Mỹ Thuật tranh thủ thời gian nghỉ để kết bạn lưu lại một tấm ảnh đôi ba người ở vườn cây.
"Chi Chi, cậu có muốn chụp ảnh không?" Thẩm Hạ Nghiên và cô cũng tham gia câu lạc bộ nhiếp ảnh vào học kỳ đầu tiên của năm thứ nhất đại học, kỹ năng được luyện cũng rất khá.
Lê Chi lắc đầu: “Tôi không muốn.”
Cô bước qua chỗ lá rụng chất đống, đi về phía sân thể chất, chờ sau khi hoàn thành các hạng mục đo lường bắt buộc, cô lại đi chạy 800 mét.
Nhìn thấy một gương mặt quen thuộc xuất hiện bên ngoài đường chạy, Luvevaland chấm co, cô nhướng mày với vẻ hứng thú, nói với Thẩm Hạ Nghiên: “Nguyên Trăn đến gặp cậu.”
Nguyên Trăn là chủ tịch câu lạc bộ nhiếp ảnh.
Mỗi lần tổ chức sự kiện, anh ta đều rất quan tâm đến cảm giác của Thẩm Hạ Nghiên, người sáng suốt đều có thể nhìn ra được tâm tư thầm kín của anh ta.
Nhưng mà biết làm sao được, anh ta là nam hai.
Đã định trước là không được nữ chính yêu.
"Gặp tôi?" Thẩm Hạ Nghiên kinh ngạc, dường như không hiểu lời nói của cô mang theo ý trêu chọc: "Chắc là đàn anh Nguyên chỉ đi ngang qua thôi."
"Trùng hợp như vậy sao?"
"Anh ấy sẽ đi ngang qua đây để đến lớp học."
Lê Chi mỉm cười không nói gì.
Cô không quá muốn tìm hiểu xem Thẩm Hạ Nghiên thực sự không hiểu hay chỉ là giả vờ không hiểu, sau khi xem xong trò vui thì cũng coi như không có gì.
Khoảnh khắc tiếng còi vang lên, cô và những người khác phải cùng nhau đối mặt với cơn gió thổi từ mọi hướng và chạy về phía trước không ngừng nghỉ.
Ngay khi cô về đích, Thẩm Hạ Nghiên ở phía sau cô nửa bước thân thể hơi lắc lư, ngã thẳng về phía cô.
Lê Chi: "..."
Đỡ hay không đỡ?.
Lê Chi không suy nghĩ quá lâu, ôm lấy vai Thẩm Hạ Nghiên trước khi cô ta tiếp xúc thân mật với mặt đất.
Bình thường trong tình huống này, nam chính hoặc nam hai đều sẽ xuất hiện như thiên thần vậy, cho nên cô cũng không cướp cảnh diễn của bọn họ.
“Hạ Nghiên!” Quả nhiên, có người tới.
Nguyên Trăn không chân đạp mây bảy màu mà bước từng bước một trên con đường nhựa hơi ướt.
Anh ta ôm lấy eo Thẩm Hạ Nghiên, ôm cô ta vào lòng với tư thế bế công chúa, trên đường đi không quên trấn an cô ta.
Cũng chưa từng nghĩ đến việc liệu cô ta có thể nghe thấy hay không.
Nhìn thấy vẻ mặt lộ ra vẻ vô cùng lo lắng và nghiêm túc của anh ta, Lê Chi không khỏi tặc lưỡi, Luvevaland chấm co, ai mà không biết thì còn tưởng rằng Thẩm Hạ Nghiên đang bị bệnh nặng.
Vẫn là ấn huyệt nhân trung bệnh nặng sẽ đỡ.
“Lê Chi, cô đang trả thù tôi sao?” Một giọng nữ đầy oán hận đột nhiên vang lên bên tai cô, khiến cả người Lê Chi bị dọa sợ.
Cô quay đầu lại nhìn thấy Cảnh Nhị, người đã đi tới bên cạnh cô từ lúc nào không hay, nói với vẻ không hiểu: "Cô đang nói cái quỷ gì thế?"
“Còn giả ngu sao?” Cảnh Nhị nghiến răng nghiến lợi: “Nếu như cô đưa cô ta lên phòng y tế, thì sao Nguyên Trăn có thể chạy tới ôm cô ta chứ?”
“Tại sao tôi phải đưa cô ta đi?”
“Cô ta không phải là bạn thân của cô sao?”
Lê Chi vuốt mái tóc dài dính vào gò má, mỉm cười nhưng không sâu tới đáy mắt hỏi ngược lại cô ta: “Cô đã thấy cảnh bạn thân cướp người yêu của mình chưa?”
Cảnh Nhị bị nghẹn đến mức không trả lời lại được.
Dù cho cô ta có ghét Lê Chi đến đâu, dù không muốn đồng ý với lời nói của cô đến đâu, thì cô ta cũng vẫn không tìm được lý do để phản bác.
Cô ta hất cằm: “Lần này không tính.”
Lê Chi vẫn chưa nghĩ đến việc ‘tính’.
Cô phát hiện Cảnh Nhị thường xuyên nhìn về phía xa, cười nói một câu đâm trúng vào tim đen của cô ta: “Phòng y tế cũng khá thích hợp để nói chuyện yêu đương á.”
"Có ý gì?"
"Tôi đang suy nghĩ, lúc cô ta truyền nước là nằm trong lòng Nguyên Trăn, hay là gác đầu lên trên đùi anh ta nhỉ?"
Giọng điệu mập mờ của cô khiến trong đầu Cảnh Nhị phác họa ra một hình ảnh, chỉ cần nghĩ đến đó một chút thôi cũng làm cho khuôn mặt cô ta tái xanh vì tức giận.
“Không thể nào!” Nguyên Trăn không thể nào làm như vậy được.
Lê Chi nhặt chiếc kẹp tóc rơi trên mặt đất lên đung đưa trước mặt cô ta: “Muốn đi xem không?”