Hành lang bên ngoài phòng y tế vắng lặng.
Rèm cửa sổ bị gió vén lên một góc, dường như có thể nhìn thấy hai bóng người đang tựa sát vào nhau trên giường đơn.
Nguyên Trăn còn giữ nguyên tư thế ôm cô ta.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh ta nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang truyền nước biển của Thẩm Hạ Nghiên, cúi đầu nhìn xuống sắc mặt cô ta, vẻ mặt dịu dàng như thể có thể vắt được ra nước.
“Có còn khó chịu không?”
“Tốt hơn nhiều rồi.” Cô ta giống như vừa mới tỉnh lại, giọng nói mềm nhũn: “Tim của anh đập nhanh quá nha.”
Cái từ "nha" hoạt bát đó bay ra ngoài cửa sổ, giống như viên phấn cọ xát vào bảng đen, khiến cho người ta phải nổi hết cả da gà.
Nhưng Nguyên Trăn vẫn một mực hỏi: “Có ồn không?”
Đột nhiên Lê Chi không muốn đi vào.
Cô đang định ném chiếc kẹp tóc cho Cảnh Nhị thì thấy Cảnh Nhị nổi giận đùng đùng bước vào, gõ cửa ầm ầm như đang cướp bóc vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bầu không khí mập mờ bị làm xáo trộn.
Một cái tát mang âm thanh trong trẻo và một câu hỏi "Thẩm Hạ Nghiên, cô quyến rũ một Phó Cẩn Ngôn còn chưa đủ hay sao?" vang lên sau đó.
Lê Chi không chút do dự bước vào xem cuộc vui.
Cô ngồi ở giường bệnh đối diện, thưởng thức màn kịch cẩu huyết “cô yêu anh, cô đánh cô ta, anh ghét cô” có thể sánh ngang với bộ phim cô dâu tám tuổi.
“Cảnh Nhị, em nổi điên cái gì thế?” Tiếng khóc sụt sịt làm Nguyên Trăn vô cùng tức giận, cũng đẩy cái tuồng vui này lên đến cao trào.
"Em nổi điên ? Anh có biết bộ mặt thật của cái người đang nằm trong lòng anh không? Cô ta với..."
"Cô ấy như thế nào cũng không đến lượt em nói!"
Ánh mắt chán ghét của anh ta không chút che giấu, tay của Cảnh Nhị đang chỉ vào Thẩm Hạ Nghiên cũng phát run, ngay cả chóp mũi cũng ê ẩm theo.
Cô ta đạp một cái về phía cây treo bình nước biển, chai dung dịch glucose cũng bị làm cho nghiêng theo, hoàn toàn làm cho Nguyên Trăn phát điên.
Hiện trường bỗng nhiên trở nên hỗn loạn.
Thẩm Hạ Nghiên thét chói tai, tiếng la mắng của Nguyên Trăn và tiếng chai rơi xuống đập trên mặt đất chồng lên nhau, như thể sắp lật đổ trần nhà.
Bác sĩ ở phòng bên cạnh nghe thấy tiếng ồn ào đi tới, to giọng quát lên nhưng cũng không thể ngăn được trò hề, không thể làm gì khác hơn là đành phải bước tới kéo cái này cái kia ra.
Bọn họ như bánh quai chèo xoắn lại với nhau, cái gì nên đập hay không nên đập cũng đều bị đập nát, cả căn phòng đều là sự hỗn loạn.
Nhìn thấy những mảnh thủy tinh vỡ văng tung tóe dưới chân, Lê Chi bỏ chiếc kẹp tóc xuống, lặng lẽ bước ra khỏi phòng y tế.
Trước khi cô rời đi, cô liếc mắt nhìn bóng lưng dũng cảm của Cảnh Nhị qua cửa sổ, suy nghĩ lần sau mà có đánh nhau thì có thể gọi cô ta.
Nói không chừng có thể "đánh đâu thắng đó".
*
Chuyện bát quái ở Đại học Duật lan truyền rất nhanh, ngay khi phòng kỷ luật vừa mới thông báo sẽ phê bình bọn họ thì trên diễn đàn đã xuất hiện một bài viết nóng hổi khác.
Có người khôi phục lại câu chuyện “hai cô gái tranh giành một nam”, Thẩm Hạ Nghiên một lần nữa trở thành tâm điểm của đám đông.
Cô ta trở về ký túc xá với vết tát nổi rõ trên mặt và phải gượng cười khi đối mặt với những người khác, Luvevaland chấm co, nhưng ngược lại thì cô ta không còn tiếp tục rơi lệ.
Nếu không Lê Chi cũng sẽ thật sự bị cô ta làm phiền đến chết mất.
“Chi Chi.” Thẩm Hạ Nghiên đã bình phục được tâm trạng nhìn thấy cô gấp quần áo, kỳ quái hỏi: “Cậu thu dọn đồ đạc để làm gì thế?”
"Về nhà."
“Cậu không ở ký túc xá nữa à?”
Lê Chi lấy vali ra: “Ừ.”
Nhà họ Lê cách Đại học Duật không xa, cô không cần phải ở trong một môi trường không thoải mái, thanh tịnh và lúc nào cũng bị làm phiền bởi những chuyện vặt vãnh.
Hơn nữa ở trong ký túc xá cũng không thuận tiện để cô vẽ bản thảo.
Thẩm Hạ Nghiên hoảng hốt: “Sao lại đột ngột thế?” Cô ta nhìn chằm chằm vào mặt Lê Chi: “Có phải là vì câu nói kia của Cảnh Nhị không?”
Ý cô ta là đang nói đến câu "quyến rũ Phó Cẩn Ngôn".
“Không phải.” Lê Chi thu dọn những thứ không cần thiết ném ra cửa, tâm trạng không lạnh không nhạt: “Tôi đã không còn hứng thú với Phó Cẩn Ngôn nữa rồi.”
Một câu "không còn hứng thú" kết thúc nửa năm theo đuổi và tình cảm, đối đãi giống như một món đồ, nói không cần thì là không cần.
Tùy ý như vậy, lại thoải mái như vậy
khiến Thẩm Hạ Nghiên sửng sốt.
Cô ta ý thức được mình và Lê Chi khác nhau.
Cô ta không có một gia đình sung túc và giàu có như vậy, càng không có được sức mạnh từ tiền bạc và quyền lực mang lại.
Rõ ràng là họ bằng tuổi nhau, rõ ràng là nhan sắc một chín một mười, nhưng mọi thứ hai cô có lại hoàn toàn trái ngược nhau.
...Quá không công bằng.
Thẩm Hạ Nghiên cúi đầu cười khổ, giấu đi cảm xúc lộ ra trên khuôn mặt, không hỏi thêm câu nào nữa.
Cô ta nhẹ nhàng nhắc nhở Lê Chi: “Đàn anh Nguyên bảo chúng ta thứ bảy đi Vân Nam chụp một ít tài liệu thực tế, cậu đừng quên nhé.”
“Được.” Lê Chi đóng vali lại.
Cô không có chút giao tình nào với những người khác trong phòng ký túc xá 306, cũng không cần phải nói thêm nhiều lời khách sáo, cô chỉ chào hỏi rồi tiêu sái rời đi.
Bánh xe ở đáy vali phát ra âm thanh lộc cộc.
Dù là ở lầu dưới cũng có thể nghe thấy.
Thẩm Hạ Nghiên bước ra ban công, nhìn tài xế đón lấy vali từ tay Lê Chi rồi cung kính mời cô ngồi ở ghế sau.
Phải cho đến khi chiếc Bentley giá trị không rẻ kia dần rời khỏi sân trường và hòa vào dòng xe cộ tấp nập trên đường phố thì cô ta mới thu lại tầm mắt
*
Sáng sớm thứ Bảy.
Các sinh viên trong câu lạc bộ nhiếp ảnh tập trung tại chân núi Vân Nam và đi theo chân Nguyên Trăn lên đỉnh núi để chụp ảnh.
Thời tiết sắp lập đông, nhiệt độ dưới chân núi thậm chí còn thấp hơn bên ngoài, Luvevaland chấm co, mọi người có thể thở ra sương khi tụ tập và trò chuyện.
Lê Chi nhìn đường núi hiểm trở vô tận rồi nhìn cáp treo cách đó không xa: “Tại sao không đi cáp treo?”
"Trên đường đi có rất nhiều cảnh đẹp có thể chụp ảnh."
“Tầm nhìn từ cáp treo không phải tốt hơn sao?”
Mười sáu người có ý kiến khác nhau, Nguyên Trăn nghĩ rằng không cần phải lãng phí thời gian vào những việc như này cho nên liền để bọn họ tự thu xếp.
Thẩm Hạ Nghiên và một số người ở lại leo núi.
Vốn dĩ ban đầu Cảnh Nhị muốn theo dõi cô ta, nhưng nhìn bộ dạng đi ba tiếng cũng chưa đến nơi thì lập tức đi ngồi cáp treo cùng Lê Chi và những người khác.
Một chiếc cáp treo chỉ có thể chứa được bốn người.
Khi cô ta đang xếp hàng chờ, cô ta tận lực tiến lại gần Lê Chi, tỏ rõ việc muốn đi chung một chiếc với cô: “Tôi có chuyện muốn nói với cô”.
Bộ dạng Cảnh Nhị lén lén lút lút như thể trong một giây tiếp theo cô ta sẽ lật thùng rác lên để nhìn đồ vật bên trong vậy.
Lê Chi không lạnh không nhạt quét mắt nhìn cô ta một cái.
Cô không trông cậy vào bộ não ưu tú của Cảnh Nhị sẽ nói được điều gì nên với tâm thế cứ để cô ta biểu diễn còn mình với thái độ nghe một chút cũng không sao.
“Bây giờ chúng ta có chung kẻ thù.” Cảnh Nhị bước lên cáp treo, đưa tay về phía cô: “Vậy nên cô có muốn hợp tác với tôi không?”
"Kế hoạch của cô là gì?"
"Rất đơn giản, chỉ cần làm cho Phó Cẩn Ngôn và Nguyên Trăn tận mắt thấy được cô ta mập mờ với người còn lại thì coi như xong."
Đơn giản như vậy mới là lạ á.
Lê Chi từ chối lời đề nghị của cô ta, cho dù cô ta có tung ra bao nhiêu phép khích tường thì cô cũng bày ra dáng vẻ sao cũng được.
Nếu có thời gian làm việc, không bằng cô ôm đùi vàng và vun đắp mối quan hệ với anh một chút để tình cảm đi lên.
Mồm mép của Cảnh Nhị đã thất bại trong việc tẩy não, Luvevaland chấm co, hận không rèn sắt thành thép nhìn cô nhiều lần với ánh mắt căm hận: "Có phải cô sợ hay không?"
Lê Chi không trả lời cô ta.
Cô cong ngón tay gõ lên cánh cửa rỉ sét rồi ấn vào cửa sổ: “Tôi nghe nói ở đây đã từng xảy ra tai nạn cáp treo.”
"Cô...cô đừng có dọa tôi."
Khi con người ở trên không trung thì họ rất khó để tìm được cảm giác an toàn, tinh thần dễ trở nên căng thẳng.
Hơn nữa cùng với lời nói ám chỉ, Cảnh Nhị chợt nghĩ tới đủ loại tình huống bi thảm, sợ đến mức hai chân không khỏi run rẩy.
Cô ta rúc vào một góc, lại sợ cáp treo bị nghiêng do mất thăng bằng nên nhanh chóng di chuyển vào giữa, sợ hãi không dám thở mạnh.
Lỗ tai của Lê Chi cuối cùng cũng đã yên tĩnh.
Cô thưởng thức cảnh núi non tuyệt đẹp, tìm đúng góc chụp mấy bức ảnh gửi cho Hạ Tư Mẫn rồi hỏi anh: [Trông có đẹp không?]
Người kia có lẽ đang không dùng điện thoại.
Cô đã rời cáp treo mà vẫn chưa thấy anh phản hồi lại.
“Sao bọn họ vẫn chưa tới nhỉ?” Cảnh Nhị chờ Nguyên Trăn lâu đến mức sốt ruột, hai mắt luôn nhìn chằm chằm vào con đường đi lên.