Khi Cố Thừa Trạch ngất đi, anh chỉ mơ hồ nghe thấy có người đang gọi mình.
“Giám đốc Cố, giám đốc Cố, Cố Thừa Trạch……”
Hóa ra là ngộ độc cồn, bác sĩ bảo anh uống ít rượu đi, cần phải nằm viện theo dõi và hồi phục trong ba ngày.
Cố Thừa Trạch cảm thấy có chút xấu hổ khi nhập viện vì uống rượu xã giao, khuôn mặt thường ngày điềm tĩnh cuối cùng cũng có chút xấu hổ.
Khuôn mặt vốn đã tái nhợt do ngộ độc rượu của anh cũng có chút đỏ bừng.
Mọi người đều rất hiểu chuyện, cũng không giải thích, dù sao nếu tin tức lộ ra ngoài, có lẽ sẽ gây ra chút phiền toái.
Anh Vương giải thích với anh rằng chính Lý Chức Ngữ đã phát hiện ra, Cố Thừa Trạch hơi trừng mắt, hóa ra là nhân viên của anh.
Thân thể anh vẫn còn rất yếu, Lý Chức Ngữ cũng không biết có nên đi hay không nên chỉ có thể ngồi trong bệnh viện.
Cố Thừa Trạch thực sự đã chân thành cảm ơn cô.
Lý Chức Ngữ thụ sủng nhược kinh.
Giám đốc Trương nhẹ nhàng giải quyết, “Ít nhiều cũng nhờ có tiểu Lý, người trẻ tuổi rất thông minh, vừa nhận được điện thoại của cô ấy là tôi liền chạy tới rồi.
Những việc khác tôi đã sắp xếp xong.
Giám đốc Cố cậu cứ yên tâm dưỡng bệnh đi.
Nhưng chiều chủ nhật là cuộc họp thường niên, Giám đốc Cố, cậu còn muốn tham dự không?”
Quả nhiên lão cáo già vẫn là lão cáo già, đã nhắc đến cô nhưng cũng đề ra công lao của chính mình, mọi mặt đều chu đáo.
Cố Thừa Trạch yếu ớt nói, “Chắc là có thể, tôi nghỉ ngơi trước, đến lúc đó sẽ thông báo.”
Trở lại chung cư đã là nửa đêm, đầu óc choáng váng, ngủ cả buổi sáng thứ bảy, kết quả đã thấy Cố Thừa Trạch xuất viện trở lại vào buổi chiều, anh Vương nói anh muốn về nhà dưỡng sức và cảm thấy bệnh viện quá đáng sợ.
Lâm Dao gần đây xảy ra mâu thuẫn với Cố Thừa Ngôn, luôn ở nhà, Lý Chức Ngữ khó có được thanh tịnh.
Vì đau đầu lại lười nấu ăn nên định xuống nhà ăn cơm bên ngoài.
Thật vất vả mới quyết định xa xỉ một lần, liền nhìn thấy anh Vương ra ra vào vào, cũng mua đồ ăn, anh Vương hỏi cô có đồ ăn thanh đạm gì.
Kết quả Vương Thiên Vũ ôm túi trở lại, thuận tiện nhắc đến cô.
Giọng Cố Thừa Trạch không nghe ra được thái độ gì, “Cậu rất thân với nữ đồng nghiệp kia à.”
Vương Thiên Vũ sờ sờ đầu nói, “Nói chung mọi người đều là đồng nghiệp.”
Cố Thừa Trạch: “Ừ.”
Anh Vương??
Vào ngày họp thường niên phải làm việc vào ngày chủ nhật vì phải nghỉ một ngày, hôm đó là ngày cuối cùng của tháng 12 phải làm việc đến 5 giờ chiều, sau đó được nghỉ ba ngày.
Hai đại thiếu gia Cố thị trước sau bước lên bục bộc lộ quan điểm, chủ tịch Cố được khen ngợi hết lời..
Sau khi xấu hổ nghe nhiều bài phát biểu và chương trình, cuối cùng cũng có thể ăn uống được.
Mỗi bộ phận ngồi ở những khu vực riêng biệt, Cố Thừa Trạch ngồi ở bàn chính, sau lưng có đèn và đồ uống nhẹ.
Mấy người ăn dưa vội vàng hỏi tin tức ngày hôm kia.
Lý Chức Ngữ bị trêu chọc, sợ bị tranh công nên nhanh chóng bỏ trốn khỏi hiện trường.
Vạn Huệ lại tiến lên, giọng điệu hơi chua chát, “Bây giờ các đồng nghiệp đều nói cô là ân nhân cứu mạng của tổng giám đốc Cố.”
Cố Thừa Trạch cũng ở bên cạnh, Lý Chức Ngữ cũng không biết nói cái gì.
Hơi hoảng hốt.
Cuối cùng đã đến lúc rút thăm, đây là phần yêu thích của tất cả các bộ phận chính.
Không có gì ngạc nhiên khi Lâm Dao giành được giải ba, đó là phiếu giảm giá.
Cố Thừa Ngôn lại hơi xấu hổ.
Chẳng lẽ ăn gian cũng thất bại?
Lý Chức Ngữ thầm hi vọng có thể đoạt được giải thưởng, giải ba cũng không tệ.
Kết quả là một số giải thưởng đã được công bố.
“Người đoạt giải nhất là số 13”
Hóa ra là một nhân viên cấp cao của bộ phận pháp lý.
Tờ giấy số 12 trong tay Lý Chức Ngữ sắp bị mồ hôi tay của cô làm ướt rồi.
Tại thời điểm này, tất cả các giải thưởng đã được công bố.
Lý Chức Ngữ nản lòng, cô thật là xui xẻo.
Ngón trỏ Cố Thừa Trạch lẳng lặng gõ mặt bàn, cô nhìn khí chất ổn định như của ông trùm của anh, hiển nhiên không có hứng thú với những giải thưởng nhỏ này.
“Không trúng thưởng.” Lý Chức Ngữ nói nhỏ.
Không ai trong bộ phận của họ đoạt giải, và mọi người đều có vẻ không quan tâm, thực tế cũng không ai buồn cả.
Cố Thừa Trạch nhìn bọn họ cười nói, “Không chỉ có cái kia.”
Người dẫn chương trình trên sân khấu còn nói thêm, “Ngoài những giải thưởng trên còn có một giải đặc biệt, sẽ công bố sau.”
Những con số trên màn hình điện tử lớn tiếp tục cuộn lên và một con số 12 lớn xuất hiện.
Lý Chức Ngữ không thể tin được.
Hà Thương nhắc nhở, “Cậu là số 12 kìa.”
Các em gái xung quanh lắc lắc cánh tay cô, Lý Chức Ngữ giơ tay lên, báo cáo bộ phận và tên của mình.
Cuối cùng nhận được một chiếc điện thoại di động phiên bản mới nhất, giá trị 7777, một bộ đồ trang điểm của Khải Thịnh và còn có hai ngày nghỉ phép.
Người xung quanh ghen ghét.
Quan trọng là có hai ngày nghỉ phép, có thể tùy ý đổi, vẫn được trả lương như khi đi làm.
Vạn Huệ cảm thấy có gì đó không đúng.
Lâm Dao và Lý Chức Ngữ đều cùng trúng thưởng, dựa vào cái gì chứ.
Những gì giám đốc Cố vừa nói không phải là sử dụng quyền lực vì mục đích cá nhân đó sao.
Vạn Huệ ngoài mặt chúc mừng, nhưng móng tay gần như sắp đâm chảy máu tay.
Lý Chức Ngữ ngốc có phúc của người ngốc, có lẽ giám đốc Cố sẽ thật sự biết ơn cô, quan tâm cô nhiều hơn.
Quan hệ Lâm Dao và tiểu Cố tổng cũng không rõ ràng.
Lý Chức Ngữ cố gắng hết sức để kìm nén nụ cười vui vẻ của mình, đây đều là may mắn.
Nhưng cô quá vui mừng và luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn nên quyết định về nhà sau cuộc họp thường niên kết thúc.