Tính toán xong lại quên mất buổi họp mặt thường niên từng là thời điểm nữ chính bị hại.
Lúc này, Vạn Huệ sớm đã biến mất.
Rốt cuộc có nên nhắc nhở Lâm Dao không, Lâm Dao vẫn còn ngồi ở bên cạnh Cố Thừa Ngôn.
Có lẽ là Vạn Huệ còn chưa bắt đầu nên cô mới nhắn tin cho Lâm Dao hôm nay có thể cùng nhau về không? Để cô ấy có thể bớt ăn uống đi.
Sau khi nhận được phản hồi có thể, Lý Chức Ngữ nhận giải thưởng và lặng lẽ chờ đợi thông báo kết thúc chương trình, đồng thời luôn chú ý hành tung của Vạn Huệ.
“Vạn Huệ, vừa rồi cô đi đâu? Chuyện này là tôi có lỗi.”
Vạn Huệ giả vờ bình tĩnh và nói rằng cô ấy vừa đi vệ sinh.
Trong đầu Lý Chức Ngữ nghĩ việc đánh thuốc mê, bắt cóc v.v.
Đến khi tan cuộc, vẫn chưa đoán được.
Vạn Huệ thực sự không làm gì cả.
Nữ phụ độc ác đổi tính à?
Cô không ngờ Vạn Huệ lại trẹo chân trên thảm đỏ, mãi cho đến khi ra khỏi hội trường cô ta mới nói.
Khi đó, mọi người trong toàn bộ bộ phận đều đang bước ra ngoài, Vạn Huệ đáng thương dò hỏi có thể đi cùng về không.
Kết quả Cố Thừa Trạch đã bảo cô ta bắt taxi đến bệnh viện khám xem, đây tính là tai nạn lao động, công ty sẽ chi trả.
Kết quả Vạn Huệ không đồng ý, cảm thấy về nhà dưỡng thương là được, chỉ cần thời gian thôi.
Rốt cuộc cô ta muốn làm gì? Lý Chức Ngữ nhìn thấy ánh mắt của Vạn Huệ dừng lại ở trên người Cố Thừa Trạch, nháy mắt liền hiểu rõ.
Trùm vai ác và nữ phụ ác độc kết hợp, chuẩn bị nổi dậy phản kích nam nữ chủ sao.
Ai cũng không thể tưởng được, bây giờ Cố Thừa Trạch và Lý Chức Ngữ lại nằm ở trong phòng nhỏ của Lý Chức Ngữ.
Ngược dòng thời gian, sau khi đi họp thường niên trở về, đưa Vạn Huệ về nhà, kết quả Vạn Huệ mời bọn họ vào nhà, nói phải xịt thơm phòng, còn cho mời bọn cô uống nước.
Đúng lúc bởi vì ăn hơi nhiều trong buổi họp thường niên, bởi vì có lãnh đạo ở đó, uống nước không có vị gì nên chỉ uống một chút.
Kết quả Vạn Huệ muốn xịt thơm phòng gì đó, Lý Chức Ngữ liền giúp cô, sau đó liền thấy mùi lạ.
“Giám đốc… Cố, tôi cảm thấy hơi không thoải mái, tôi đi về trước.”
Cố Thừa Trạch vốn dĩ cũng khách sáo, chuẩn bị đứng dậy, cũng phát hiện người không có lực gì.
Hai người vẫn kiên trì, mặc kệ Vạn Huệ giữ lại, lúc họ tới cửa, Lý Chức Ngữ đã đứng không vững.
Mơ mơ màng màng mở cửa.
“Tạm biệt giám đốc Cố.”
Cố Thừa Trạch ngất trước, tiếp theo hai người thuận thế ngã sang một bên.
Lắc lắc người bên cạnh, Cố Thừa Trạch yếu ớt nói: “Nghỉ ngơi một chút là được, chắc là di chứng từ lần trước.”
Không tìm thấy chìa khóa từ người Cố Thừa Trạch.
Cô liền đỡ anh vào phòng, Lý Chức Ngữ gọi điện đến bệnh viện cộng đồng, hơn mười phút sau mới có bác sĩ đến trực.
Bác sĩ cũng không chắc chắn nên hai người lại đến bệnh viện.
Vạn Huệ giả vờ ngốc gửi tin nhắn.
Trong bệnh viện, hai người ở cùng một phòng bệnh, Cố Thừa Trạch và cô cùng truyền dịch.
Kết quả chuẩn đoán là ngộ độc khí.
“Tổng giám Cố, Cố, thật xin lỗi, tôi cũng không biết cái kia có độc.”
“Không sao.”
Vì sao Vạn Huệ không sao? Dựa vào cái gì? Chuyện này quá vô lý.
Buổi sáng anh Vương đến đón Cố Thừa Trạch và Lý Chức Ngữ về chung cư.
Ngồi trên xe lão đại, Lý Chức Ngữ căn bản không biết nói gì.
Tết Nguyên Đán này đã bị huỷ hoại hết, kỳ nghỉ cũng bị hủy hoại.
Ngồi trên xe Cố Thừa Trạch, không nói gì, chỉ đổi chân nhìn chiếc đồng hồ bạc trên tay..
Trở lại căn hộ, Cố Thừa Trạch cuối cùng cũng lên tiếng.
“Lần trước cô gọi điện cứu tôi, tôi còn chưa có cảm ơn đàng hoàng, đây là một chút tâm ý của tôi.”
Cô choáng váng đi vào trong phòng Cố Thừa Trạch, quà cáp chất đầy trên bàn, Lý Chức Ngữ nhanh chóng thận trọng từ chối.
Anh Vương định mang quà đến tận cửa nhà cô nhưng cô nhanh chóng ngăn anh ấy lại.
Hai tay Cố Thừa Trạch đút túi quần, “Cô như vậy sẽ làm tôi áy náy, rốt cuộc cô cũng đã cứu mạng tôi, một chút đồ vật này cũng không tính là gì.”
Thế là anh Vương mang đồ đạc chuyển từng thứ một vào phòng khách của cô dưới sự giám sát của Cố Thừa Trạch.
Anh Vương đã đi về, Cố Thừa Trạch vẫn ở lại chỗ cô, còn giới thiệu cho cô từng món quà.
pad, nước hoa, túi xách cùng với một ít hộp quà khác.
Cô còn chưa mang gì đi thăm người bệnh là anh, mà ngược lại anh đã mang theo quà đến.
Buổi sáng định ăn cháo, nhưng khi mở tủ lạnh nhỏ ra thấy chẳng có gì cả, thậm chí ngay cả nước khoáng cũng không có.
Trong siêu thị, nhìn thấy Cố Thừa Trạch đang đẩy xe đẩy nhỏ, mình thì tay không.
“Hay là tôi ra lấy một cái xe đẩy đi.” Lý Chức Ngữ do dự nói.
“Chỉ cần một cái xe đẩy thôi, hai cái xe không dễ chọn đồ, tôi mua đồ, cô nấu, tôi giúp một chút được chứ?” Cố Thừa Trạch dịu dàng hiếm có.
Bây giờ Lý Chức Ngữ đi theo Cố Thừa Trạch đi mua xương sườn, bắp, củ mài, táo đỏ.
Cố Thừa Trạch lại thấy Lý Chức Ngữ nhìn đồ ăn vặt vài lần, đều bỏ tất cả vào trong xe.
Lý Chức Ngữ ngại.
Nhưng vẫn phải thu hoạch lông dê của tư bản.
Vừa về đến nhà, Lý Chức Ngữ lập tức nấu xương sườn cho Cố Thừa Trạch.
Nguyên liệu nấu ăn và đồ ăn vặt đều để ở chỗ Lý Chức Ngữ.
Buổi tối họ lại cùng nhau ăn cơm.
Lý Chức Ngữ nhìn Cố Thừa Trạch ngồi ở trước bàn, đột nhiên cảm thấy không đúng, lãnh đạo ăn cơm cùng mình thật sự kì lạ.
Cố Thừa Trạch mặc áo lông màu trắng gạo, đeo kính, dưới ánh đèn cả người đều sáng lên như có filter, cô có cảm xúc hoảng hốt như hai người đang ở chung.
Lý Chức Ngữ không nói nên lời bảo anh nhanh về đi.
Cố Thừa Trạch đã ăn ba bát cơm, còn chưa dừng, Lý Chức Ngữ chỉ có thể từ từ ăn.
Khó trách đối phương cao như vậy.
Thật ra Cố Thừa Trạch cảm giác được đối phương muốn bảo mình đi rồi, Suy cho cùng, một người đàn ông trưởng thành ở trong nhà một người phụ nữ cũng không thích hợp, anh chủ động rửa bát, kiếm đại lý do rồi về.
“Tạm biệt giám đốc Cố.”
“Cảm ơn đã mời cơm, lần sau gặp lại.”
Lần sau không thể để Cố Thừa Trạch mê hoặc nữa, Lý Chức Ngữ đóng cửa lại.