Một tuần nay không nhìn thấy Lâm Dao.
Kết quả là sáng thứ bảy, Lâm Dao liền dò hỏi cô có thể ở lại với cô ấy vài ngày không.
Lý Chức Ngữ vốn định từ chối nhưng lại vô tình nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương trên tay cô ấy.
Lý Chức Ngữ không khỏi nói nhảm, “Cậu và tiểu Cố tổng, các cậu có phải…… hay không”
Lâm Dao đỏ mặt, nhanh chóng yêu cầu cô không được nói cho ai biết.
Lâm Dao: “Vào ngày họp mặt thường niên, chúng tớ đã uống rất nhiều rượu và...!sau đó anh ấy cầu hôn tớ và nói...”
!
Lý Chức Ngữ: “Các cậu say rượu loạn tính à?”
“Không phải như thế! Chúng tớ chỉ là……”
“Không sao, tớ sẽ câm miệng, tớ hiểu rồi ~”
Vì thế chủ nhật, Cố Thừa Trạch vốn dĩ muốn cùng Lý Chức Ngữ đi ra ngoài mua đồ.
Kết quả lại gặp được em trai anh ở trước cửa.
Cố Thừa Trạch dựa vào cửa, “Mày tới làm gì?”
Cố Thừa Ngôn, “Anh đừng quan tâm em, anh định làm gì, đừng tưởng em không biết.”
Khi Lý Chức Ngữ mở cửa, Cố Thừa Ngôn lập tức nói tìm thư ký Lâm.
Lâm Dao xám xịt đi theo anh ta đi rồi.
Lý Chức Ngữ, “Cố tổng, à không phải, anh Cố ~có chuyện gì thế?”
Cố Thừa Trạch mặc bộ đồ ngủ bình thường, “Anh đi siêu thị, hôm nay không hạn chế số lượng, anh lái xe, chúng ta đi cùng nhau được không?"
Lý Chức Ngữ lười động, “Em tính order đồ ăn, em lười nấu ăn.”
“Đồ ăn bên ngoài không tốt cho sức khỏe, nghe nói hôm nay siêu thị giảm 10%.”
“Đi đi đi! Từ từ em dọn dẹp một chút.”
Kết quả, đi ngang qua sô pha phát hiện nhẫn Lâm Dao để ở trên bàn trà, Lý Chức Ngữ bảo Cố Thừa Trạch hôm sau trả lại, kết quả là Cố Thừa Trạch nói tiện đường xuống thang máy trả là được.
Kết quả gõ gõ môn, phát hiện cửa không đóng chặt, hai người đứng ở trước cửa, Lý Chức Ngữ đi lên phía trước, còn chưa đi đến huyền quan đã nghe thấy tiếng rên rỉ và tiếng cọ xát.
“A… Ưm…”
“Cố Thừa Ngôn, đừng… Nhẹ thôi.”
Lý Chức Ngữ lập tức chạy lấy người, chặn cửa lại, lần sau trả lại chiếc nhẫn cũng được, bây giờ không phải lúc.
“Chúng ta đi thôi, anh Cố.”
“Còn đồ thì sao?”
“Lần sau đi, hình như cô ấy đang bận không tìm thấy người.”
Cố Thừa Trạch căn bản không để ý đến, chắc là đứa em trai xấu xa kia của anh, chậc chậc.
Kết quả, đi đến gara, khoảng cách giữa Lý Chức Ngữ và Cố Thừa Trạch ngày càng lớn, trong đầu cô tràn ngập cảnh tượng vừa rồi.
Lại đến siêu thị cô thích nhất, mua mua trái cây, mua mua đồ ăn vặt, mua mua thịt, mua mua rau.
Giảm 10% ai mà không thích.
Lý Chức Ngữ cười vui vẻ, cô kéo một chiếc xe đẩy nhỏ, bỏ hết đồ đạc vào trong.
Cố Thừa Trạch không mua cái gì, xe đẩy lớn vẫn là trống rỗng, chỉ có mấy hộp sữa cùng bít tết.
Tay anh thậm chí còn không nắm chặt xe đẩy.
Các cô ở mỗi khu đều hò hét rất to, khi đi ngang qua khu bán đồ ăn vặt, các cô nhiệt tình chào đón: "Món này chỉ dành cho hai người thôi.
Cái này giảm giá 20% nên rất phù hợp cho những cặp đôi như các cháu."
Lý Chức Ngữ nói năng lộn xộn, chỉ có thể xua tay, “Cháu mua nhiều quá rồi, lần sau cháu mua.”
Kết quả Cố Thừa Trạch thừa dịp Lý Chức Ngữ mua gia vị, lén lút quay lại lấy một hộp.
Lúc tính tiền, bởi vì quá nhiều người nên xếp hàng rất lâu, Cố Thừa Trạch: “Chúng ta tính cùng nhau đi, sau đó anh sẽ chuyển tiền cho em.”
Lý Chức Ngữ đồng ý sau khi nhìn thấy đám đông.
Sau khi Cố Thừa Trạch chuyển mọi thứ lên xe “Add WeChat đi anh chuyển tiền cho em.”
Quả nhiên thấy thông báo chấp nhận trên giao diện.
Lý Chức Ngữ chấp nhận.
Tôi là Cố Thừa Trạch.
Rất phù hợp với phong cách của anh.
Khi Cố Thừa Trạch quay đầu lại, “Anh Cố, của anh là 125, không phải 200.”
“Phần còn lại là cho sự làm việc chăm chỉ của em.”
“Này sao được?”
“Anh sợ còn không đủ nữa là.”
Xong rồi, có nghĩa là cô ăn quá nhiều hả?
Kết quả khi về nhà mua quá nhiều đồ, phát hiện trong tủ lạnh nhỏ không còn chỗ trống nên đành phải để một ít sang chỗ Cố Thừa Trạch.
Cố Thừa Trạch ưu nhã kết thúc bữa tối, buông chén đũa.
“Thật ra em nấu cơm khá ngon đấy.”
Lý Chức Ngữ xấu hổ, cô chỉ nghĩ đó là bữa cơm nhà bình thường thôi.
Sau đó khi cô biết rằng Cố Thừa Trạch đã ở châu Âu từ khi học trung học, nơi đồ ăn Trung Quốc không phổ biến lắm và chuông báo khói sẽ kêu khi mình xào nấu, và sẽ bị phàn nàn.
“Anh Cố, anh chắc chắn rất giỏi tiếng Anh, không giống như em như người câm điếc.” Mắt Lý Chức Ngữ lấp lánh.
Cố Thừa Trạch: Cô ấy sẽ không muốn nói đến chuyện học hành đấy chứ.
“Mô hình giáo dục ở châu Âu rất khác với chúng ta...”
“Thật ra thì có một số điểm chung, nhưng…”
Bên kia, Lâm Dao đang nằm trong lòng ngực Cố Thừa Ngôn, anh siết chặt ngón tay cô nói, “Nhẫn anh đưa cho em đâu.”
Lâm Dao hoảng sợ.
Cho đến thứ hai đi làm, Lâm Dao vẫn không tìm được.
Buổi tối trở về nói chuyện với Lý Chức Ngữ.
“Ơ tớ quên mất, lần trước cậu để quên ở nhà tớ.”
Lâm Dao vô cùng biết ơn.
Thứ ba, Lâm Dao đi chi nhánh công ty lấy văn kiện, đúng lúc điện thoại di động của cô ấy lại bị thiếu tiền.
Lúc Lý Chức Ngữ đang bận muốn chết, Cố Thừa Ngôn đi tới giải thích sự tình, “Phiền cô nói với Lâm Dao 7 giờ tối tôi ở Tiên Thịnh chờ cô ấy.”
Lý Chức Ngữ vội vàng nói, “Anh gửi tin nhắn WeChat cho cô ấy đi, tôi sợ tôi không nhớ được, buổi chiều tôi không đây.” Buổi chiều cô còn phải đến mấy tòa nhà văn phòng để đưa tài liệu, chạy muốn gãy chân.
“Nếu gặp được cô thì nói cho ấy là được.”
Lý Chức Ngữ bất đắc dĩ đồng ý, kết quả giữa trưa Lâm Dao về, nói bên ngoài tất cả đều là tuyết, cô nhất thời hoảng hốt nên đã quên.
Sau khi tan làm ở trong nhà rồi, Lâm Dao liền gửi tin nhắn WeChat nói có phải cô đã quên chuyện gì không? Lý Chức Ngữ mới nhớ tới.
Đợi hơn một giờ, sắc mặt Cố Thừa Ngôn tối sầm lại.
Hai người vừa mới quay lại với nhau suýt nữa lại xảy ra mâu thuẫn.
Lý Chức Ngữ vô tội bị thương.
Ở trong ghế lô Tiên Thịnh, hai người giao triền kịch liệt.
Sau khi xong việc Cố Thừa Ngôn hút một điếu thuốc, “Lý Chức Ngữ kia là bạn học cấp ba của chúng ta đó, Tề Lỗi nghe người ta nói cô ấy thích anh, em cũng biết tâm tư này nọ của con gái các em đó.
Có lẽ là cô ấy cố ý.
Em nhìn xem gần đây cô ấy lại quấn lên người Cố Thừa Trạch.”
Lâm Dao tổng hợp tất cả những kinh nghiệm trong quá khứ, Lý Chức Ngữ luôn quan tâm đến việc cô yêu, càng nghe về điều đó, cô càng thấy có khả năng.
Lý Chức Ngữ lúc này nghe Lâm Dao nói chuyện, trên người cô ấy vẫn còn mang theo một ít hương vị lả lướt.
“Ngữ à, cậu cảm thấy Cố Thừa Ngôn thế nào? Lúc học cấp ba, tớ nhớ rõ có rất nhiều người thích anh ấy.”
“Cậu cảm thấy tớ với anh ta xứng đôi à?”
Lâm Dao sẽ không yêu quá rồi bị điên đi?
Lý Chức Ngữ, “À, tớ chưa bao giờ tiếp xúc với anh ấy, anh ấy lại là lãnh đạo lớn của công ty nên tớ thực sự không dám bình luận.”
Hai người đang nói chuyện ở cầu thang, Cố Thừa Trạch vừa từ gara đi lên liền dừng lại.
“Vậy cậu có ấn tượng gì với anh ấy không? Nếu anh ấy có người yêu cũ thì cậu phải giúp tớ tìm hiểu nhá.”
Lý Chức Ngữ cảm thấy cô ấy có hơi lì lợm la liếm, nghĩ thầm không phải cô ấy tự đi hỏi đi là được à.
Lý Chức Ngữ: “Không thì cậu nói bóng nói gió với anh ta một chút.”
Lâm Dao: “Ngữ à, bây giờ cậu có yêu thích người nào không?”
Nghe được lời này, Cố Thừa Trạch lập tức nghiêng người.
“Không, bây giờ chỉ nghĩ đến kiếm tiền.
Tốt nhất là trúng một tờ vé số lớn để tớ có thể ngủ yên.”
Hai người chậm rãi đi về, Lâm Dao vẫn chưa từ bỏ ý định, “Vậy lúc cậu học cấp ba có yêu thích người nào không? Lúc tớ học cấp ba tớ đã chú ý đến Cố Thừa Ngôn, khi đó anh ấy thật kiêu ngạo khó gần……”
Lý Chức Ngữ không nghe ra đang bị thử nữa thì quả thật chính là heo.
“Lúc học cấp ba tớ từng thích một ngôi sao nhỏ, đáng tiếc sau đó anh ấy sập phòng bởi vì đi chơi gái.
Từ đó tớ không bao giờ tin tưởng đàn ông nữa,” Lý Chức Ngữ thương cảm nói.
“Ở cấp ba, điểm của tớ luôn thấp.
Ôi, tớ thực sự ghen tị với những học sinh giỏi như các cậu.
Không giống như những học sinh kém cỏi như chúng tớ, bây giờ chúng tớ chỉ có thể làm trâu làm ngựa.
Đúng là con người phải cố gắng.” Lý Chức Ngữ bắt đầu phàn nàn.
Lâm Dao tức khắc nghẹn nghẹn, bất đắc dĩ cười trừ.
Hai nữ sinh cười cười đi xa.
Cố Thừa Trạch đứng tại chỗ, trong đầu tràn ngập câu nói "Không còn tin đàn ông, không còn tin đàn ông..."