Khi cánh cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Cố Dịch tưởng là Thẩm Lật.
Hắn tiếp tục nhắm mắt giả vờ ngủ say, không có ý định để ý tới anh.
Một giọng nói khó chịu quen thuộc vang lên bên tai hắn: “Chậc chậc, sao chú lại biến mình thành thế này?”
Cố Dịch mở to mắt nhìn người đến với vẻ kinh tởm, quả nhiên là Cố Giản đẹp trai với một thân com lê chỉnh tề, đang đứng trước giường tò mò nhìn cái chân treo lơ lửng của hắn, “Sao anh lại ở đây?”
“Đến đón chú.” Cố Giản dường như có một sự kiên nhẫn vô tận với Cố Dịch.
“Ai muốn anh đến nhặt về, không đi.” Cố Dịch tức giận nói.
Cố Giản nghiêm khắc nhìn không gian xung quanh, trong phòng có mùi thuốc khử trùng khó chịu, trang thiết bị thô sơ, sáu giường bệnh không mới, rèm cửa cũng không sạch sẽ.
Anh cau mày, “Chú chắc chắn muốn chữa bệnh trong một môi trường như vậy, lần này chú không sợ bị vây xem như một con khỉ à?”
Cố Dịch cau mày nói: “Không cần anh lo.”
“Little brother nổi loạn của tôi ơi” Cố Giản lấy ra vài bức ảnh trong cặp, ném cho Cố Dịch.
“Chú đường đường là một ngôi sao với đầy đủ phẩm chất của người nổi tiếng, thế mà bị chụp trộm cũng không phát hiện ra?”
Cố Dịch cầm mấy bức ảnh qua lật xem.
Bức ảnh chụp cảnh hắn đánh nhau với bốn kẻ ngoại địa trong rừng trúc, ngoài ra còn có bức ảnh của Thẩm Lật.
Khuôn mặt của Cố Dịch ngay lập tức trở nên khó coi.
Hắn không ngờ rằng còn có người thứ bảy ở đó đã chụp những bức ảnh này lúc hắn không chú ý.
Hắn đã quá bất cẩn.
Cố Giản cầm qua một tấm ảnh, xem xét cẩn thận: “Chú nghĩ rằng không ai biết đến chú ở huyện nhỏ này à? Chú đang đánh giá thấp sự nổi tiếng của mình hoặc coi thường trình độ phát triển mạng internet ở đây phải không?”
Cố Dịch cũng lười tám nhảm với anh trai, “Anh đã xử lý xong chưa?”
Cố Giản nhún vai: “Mặc dù với tư cách là một người anh trai, anh rất sẵn lòng đối xử tốt với người em đáng yêu của mình để thể hiện khả năng của bản thân như một người anh, nhưng đôi khi anh cũng mong em trai của mình có thể chu đáo một chút.”
Cố Dịch cau mày kinh tởm: “Nói tiếng người đi.”
Cố Giản nói: “Chú nên về nhà.”
Cố Dịch nói: “Chờ đã.”
Cố Giản nói: “Mẹ rất lo lắng cho chú.”
Cố Dịch không lên tiếng.
Cố Giản nói: “Đi thôi, thân phận của chú đã bị người ta bán cho một tài khoản mạng xã hội chuyên đưa tin, kẻ đó nếm được ngọt bùi, những ngày ở đây của chú cũng sẽ không nhàn nhã, ở lại đây chỉ gây thêm phiền phức cho người bạn nhỏ đang giúp chú mà thôi.”
Cố Dịch vẫn không nói gì.
Cố Giản nói thêm: “Sau tin đồn chú bị phong sát, cổ phiếu của công ty đã giảm năm điểm phần trăm trong những ngày này, tập đoàn cũng bị ảnh hưởng.
Trong công ty vài người đã không thể ngồi yên, bố sẽ không phong sát chú quá lâu.
Nghỉ ngơi đủ rồi thì quay về làm việc đi.
Các đối tác làm việc cùng chú đến tìm anh khóc mấy lần rồi.”
Cố Giản thấy Cố Dịch liếc nhìn về phía cửa sổ, Cố Giản nhìn theo, nói: “Được rồi, tạm biệt người bạn nhỏ đi, anh ra ngoài đợi chú.”
Nhìn thấy Cố Giản đi ra, Thẩm Lật siết chặt đồ trong tay, cúi đầu gọi: “Cố tiên sinh.”
Cố Giản mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Là Tiểu Lật Tử phải không, lúc nhỏ toàn gọi anh như anh trai, sao bây giờ xưng hô lại xa lạ như vậy?”
Thẩm Lật ngẩng đầu, liếc nhìn Cố Giản, sau đó nhìn Cố Dịch ở trong phòng qua cửa kính, thì thầm: “Chào anh.”
Cố Giản nghe vậy cũng vui vẻ mỉm cười, nhìn thấy thứ Thẩm Lật đang cầm trên tay, anh ta trầm ngâm nói: “Tiểu Dịch vừa kêu đói bụng với anh.
Nếu em đã mang đồ ăn đến thì để nó ăn trước đi.
Anh còn vài việc phải ra ngoài một chút, hai đứa cứ thong thả nói chuyện.
“
Nói xong, Cố Giản quay lưng bỏ đi.
Thẩm Lật liếc nhìn đồ trong tay, do dự một chút rồi bước vào.
Thẩm Lật đặt đồ lên bàn, ngồi xuống ghế bên cạnh, hai người đều không lên tiếng.
Cuối cùng, Cố Dịch phá vỡ sự im lặng, “Tôi đói.”
Thẩm Lật nghe vậy ánh mắt khẽ run, ngẩng đầu, rồi lại nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, “Tôi mang cháo cho cậu.”
Cố Dịch không biểu hiện ra vẻ chán ghét như Thẩm Lật đã tưởng tượng trước đó, hắn chỉ khẽ “Ừ” một tiếng.
Thẩm Lật lấy bát cháo trong hộp giữ nhiệt đưa cho Cố Dịch.
Cố Dịch chậm rãi ăn sạch sẽ toàn bộ bát cháo.
Hai người cứ lặng yên như thế, một người lặng lẽ uống cháo, người kia lặng lẽ ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cố Dịch đặt bát xuống, cầm lấy khăn giấy mà Thẩm Lật đưa cho, lau khóe miệng và tay, “Tôi đi đây.”
Thẩm Lật nói: “Ừ, tôi biết.”
Sự im lặng lại lan ra giữa hai người.
Cố Dịch muốn nói “Tôi sẽ trở về”, nhưng hắn không biết mình có thể dùng thân phận gì để mở miệng nói “trở về”.
Một chút danh phận hắn cũng không có.
Cuối cùng, hắn khách sáo nói một câu: “Nếu có cơ hội, tôi sẽ đến thăm cậu.”
Thẩm Lật sửng sốt gật đầu, “Được, đến lúc đó tôi sẽ làm cho cậu một ít đồ ăn ngon.”
*
Cố Dịch rời đi.
Cố Giản đã giúp Cố Dịch xử lý giấy tờ chuyển viện, cùng ngày hôm đó dùng máy bay tư nhân về thẳng Bắc Kinh.
Túi lớn túi nhỏ Thẩm Lật mang đến bệnh viện đều còn nguyên, được anh ôm về.
Tart được Thẩm Lật gửi bên nhà ông cụ Trương.
Thẩm Lật đứng ở cửa nhìn căn phòng trống trải chỉ cảm thấy phiền muộn.
Sự cô đơn như một con quái vật khổng lồ có thể ăn thịt người, mạnh mẽ vây chặt lấy Thẩm Lật.
Anh ngây người ngồi trên chiếc ghế đẩu thấp ở cửa.
Không phải anh đã quen với sự im lặng rồi sao? Ngay cả lúc trước Tart có ở nhà cũng không tồn tại loại im lặng này, một người một chó còn có thể náo nhiệt hơn ư?
Gần mười năm qua, anh không quen với loại im lặng này sao? Bắt đầu từ khi nào sự im lặng như vậy đã trở thành không thể chịu đựng được?
Cố Dịch mới chỉ đến sống cùng vài ngày mà anh đã không thể chịu đựng được sự cô đơn này nữa?
A, con người, thực sự là những sinh vật được một tấc lại muốn thêm một tấc.
Thẩm Lật lắc đầu đứng dậy từ chiếc ghế đẩu, những ngày tháng tới anh vẫn phải sống một mình, anh không thể mê đắm trong những ngày huy hoàng trước đây.
Chỉ cần anh bận rộn, anh sẽ thấy rằng vài ngày ngắn ngủi không thể thay đổi được phong cách sống có được qua nhiều năm.
Đúng, bận rộn.
Thẩm Lật sắp xếp những thứ mà anh mang về từ trên núi trước đó.
Bởi vì hầu hết đồ được gói gọn trong ba lô, anh thu hoạch được khá nhiều.
Điều kinh ngạc nhất là Thẩm Lật tìm thấy hai con thỏ dính máu trong ba lô của Cố Dịch.
Người đàn ông ưa sạch sẽ nhất lại có thể nhét những con thỏ vào ba lô mà chính hắn thậm chí còn không nhớ ra.
Hắn có lẽ thực sự muốn nuôi một con thỏ.
Thẩm Lật lấy hai con thỏ ra xử lý, rồi để qua một bên, sắp xếp đồ đạc trong ba lô.
Anh mang về được hai cây măng mùa đông, còn lại ba bốn cây măng mùa đông đều để quên ở trong rừng trúc.
Ngoài ra anh thấy còn một loạt bẫy trong ba lô.
Thẩm Lật rất buồn khi nhìn thấy chúng, anh không muốn chúng ở trong nhà mình thêm giây phút nào nữa.
Vì vậy, Thẩm Lật mang hai con thỏ chết và bẫy thú đến nhà ông cụ Trương, mang về một chú thỏ nhỏ chỉ bằng bàn tay cùng Tart.
Thẩm Lật nhìn quả cầu trắng như tuyết trong túi, trong lòng thở dài, anh vẫn không buông bỏ được Cố Dịch, nếu không làm sao có thể nhận nuôi con vật nhỏ này.
Trời mùa đông tối sớm, chưa tới tám giờ trời đã tối không nhìn rõ bàn tay.
Thẩm Lật bưng bát mì lót dạ, bắt đầu nghiên cứu con thỏ nhỏ.
Chiếc bánh bao trắng nhỏ này mới hơn một tháng tuổi, toàn thân trắng nõn, nếu ném ra ngày tuyết rơi hẳn sẽ không tìm được.
Tai của nó nhỏ hơn tai mèo một chút, ở chóp tai có cạnh nhọn, vành tai màu hồng nhạt trông ngốc ngốc rất đáng yêu.
Thật sự không hiểu sao Cố Dịch lại thích con vật nhỏ đáng yêu như vậy.
Thẩm Lật đặt chú thỏ nhỏ trên bàn cà phê, nó còn không lớn bằng một cốc nước.
Thẩm Lật nghĩ đến mấy con chó Teacup thường được nhắc đến trên mạng, vì vậy anh lấy một chiếc cốc giấy dùng một lần từ ngăn bàn cà phê, nhét con thỏ nhỏ vào vừa khít.
Chú thỏ nhỏ có vẻ bị dọa sợ, hai bàn chân nhỏ phía trước co quắp vào nhau, vành tai vểnh lên, đôi mắt đỏ tròn xoe mọng nước nhìn chằm chằm Thẩm Lật.
Khóe miệng Thẩm Lật câu lên, dùng ngón tay gảy nhẹ vành tai của thỏ con, sau đó đứng dậy, chuẩn bị chút đồ cho thỏ ăn.
Anh cắt táo thành những dải nhỏ dài bằng ngón tay cái đặt lên đĩa, xé một ít lá rau, vớt thỏ con ra khỏi cốc giấy, giúp nó đỡ sợ rồi đặt bên đĩa thức ăn nhỏ.
Sau khi ăn xong bát hạt của mình, Tart chạy ra khỏi phòng thú cưng, nghiêng đầu ngồi đối diện Thẩm Lật để nhìn thỏ con.
Tart tràn ngập tò mò về người bạn lông trắng bé nhỏ, nó không nhịn được dùng chân trước chạm vào thỏ con.
Tiếc rằng Tart chưa khống chế được lực, mỗi lần chạm nó lại đẩy cho thỏ con ngã lộn nhào.
Thỏ con ăn không được, sợ run người, còn Tart vô cùng vui vẻ vẫy đuôi.
Thẩm Lật nhìn một chó và một thỏ trước mặt mà không khỏi ngẩn người.
Cố Dịch lúc này có lẽ đã đến Bắc Kinh rồi.
Thật nực cười, hắn ở đây lâu như vậy anh vẫn không hỏi xin số điện thoại, giờ lại tách nhau ra, anh sợ sẽ không thể gặp lại hắn.
Con thỏ nhỏ trên bàn cà phê bị Tart đẩy ngã chổng vó, nó không thể tự lật mình lại, bốn chân đá lung tung trên không.
Thẩm Lật giúp nó lật ngược lại, nhẹ nhàng vuốt ve lông tơ trên lưng “Thỏ con, đặt tên cho mày nhé, gọi là, cứ gọi là Bông Tuyết đi.”
Cố Dịch trở lại thủ đô, được Cố Giản trực tiếp sắp xếp vào bệnh viện tư nhân, một nhóm bác sĩ vội vàng chạy đến, sau khi Cố Dịch bị đẩy qua đẩy lại kiểm tra toàn diện mới được nằm nghỉ trên giường, lúc này Trần Phát Thải đã đến.
Vừa nhìn thấy Cố Dịch, Trần Phát Thải đã khóc lóc nỉ non.
“Ôi trời tổ tông ơi, đi chơi có mấy ngày sao lại thành thê thảm thế này? Đừng giận ông nội nữa, nếu còn giận thì cứ giận, có gì đâu mà phải tự hành mình.
Ngày mai, tôi sẽ tự gọi Đại Chương và Tiểu Phàn đến.
Cậu đã quen với họ, cậu mà có họ ở bên thì đâu đến nỗi như này… “
Mặt Cố Dịch đen xì, trừng mắt nhìn Trần Phát Thải: “Câm miệng!”
Trần Phát Thải ngậm miệng, nhìn Cố Dịch với ánh mắt phẫn uất như một oán phụ.
“Kể cho tôi nghe về những bức ảnh” Cố Dịch nói.
Nói đến chuyện công việc, Trần Phát Thải nghiêm túc hơn, “Mới chiều nay tôi nhận được cuộc gọi từ tài khoản XX, nói rằng có một số tin tức ảnh chụp, chúng đều là thật nên tôi đã mua lại.
May mắn lần trước họ nợ chúng ta một ân tình khi xào tin cậu và Phỉ Á.
Do đó, họ đích thân mang tin tức đến và yêu cầu mức giá hữu nghị là 50.000 nhân dân tệ.
Tôi lúc nhìn thấy đã rất lo lắng, vội thông báo cho chủ tịch Cố.
Chuyện sau đó thì cậu đã biết.”
Cố Dịch nói: “Anh nhớ để ý tới người bán tin tức, tôi sợ kẻ đó sẽ đánh chủ ý lên Thẩm Lật.”
Hết chương 18.