Aaaaaaaaaaa !
Thiên đạo ơi!
Tại sao lại như vậy? Đây là thẻ bài quái quỷ gì vậy nè? Tống Tư Âm nheo mắt, đột nhiên nhớ ra lúc nảy bản thân vì sợ Hạ Lam toàn lựa chọn thử thách cho nên có làm thêm một đống thẻ có nội dung kì quái.
Thân mật, khủng bố, thậm chí kinh dị cũng có.
Nhưng cô người tính không bằng trời tính ở chỗ Hạ Lam chỉ bốc trúng mấy cái bình thường có số lượng không nhiều lắm trong tổng thể.
Người ta đã sở hữu gần hết mấy cái bình thường chắc chắn thứ còn lại sẽ không tốt lành gì!
Thoáng chốc, Tống Tư Âm có chút khóc không ra nước mắt, hận không thể lấy khối đậu hủ đâm chết chính mình.
Cô đây là tự lấy đá nện vào chân mình trong truyền thuyết sao?
“Cái này……” Âm thanh yếu ớt được phát ra thực tế là Tống Tư Âm đang cẩn thận mở miệng thăm dò.
“Em có thể……Chỉ hôn lên mặt một chút được không? Cái này thật sự có hơi quá ……”
Nghe vậy, ý cười trên khóe miệng Hạ Lam càng thêm nồng đậm.
“Tại sao? Không phải mấy lá bài này đều do tự em chế tác ra sao?
“Nếu đã là do em tự mình làm ra, nội dung trong đó tất nhiên em phải nắm rõ. Tại sao đến phiên em thua phải làm thử thách lại bắt đầu đổi ý?”
“Chơi không nổi nên không dám làm?”
Thật ra loại trò chơi này là ngươi tình ta nguyện.
Muốn dừng lại không thực hiện cũng không sao, chỉ là tụt hứng một chút.
Nhưng mà, Tống Tư Âm đã quên mà xem nhẹ sự cứng cỏi của Hạ Lam.
Bởi vì những lời Hạ Lam phát ra khiến Tống Tư Âm trông như vừa bị vũ nhục vậy.
Cô hít sâu một hơi.
Giây tiếp theo, đôi môi non mềm cọ qua cọ lại xuống trên môi Hạ Lam.
Cảm nhận được trên môi truyền đến một đợt tê dại, Hạ Lam trừng mắt to lên, vẻ mặt bất ngờ đến không tin vào sự thật.
Em ấy…… Vậy mà, thật sự……
Không đợi Hạ Lam mở miệng, Tống Tư Âm đã lùi về trong chăn, gắt gao bọc thành cái bánh quẩy, nói cái gì cũng không muốn ra.
Rầu rĩ nói vọng từ trong chăn nói ra
“Hôn, cũng chỉ có thể như vậy! A a a! Đây là nụ hôn đầu tiên của em!! Em em em…… em chưa từng yêu đương, không biết hôn cháo lưỡi !”
“Cứ như vậy…… Cứ như vậy……”
Cảm giác non mềm phảng phất còn trên môi, chóp mũi khẽ đọng lại mùi cam nhàn nhạt.
Đôi mắt Hạ Lam hơi hơi trầm xuống, giọng nói có chút nghẹn phát ra: “Em……”
“Ai da! Em mệt nhọc! Em muốn đi ngủ! Chị chị chị …… Chị đi làm việc đi, em không quấy rầy chị nữa!”
Hiện tại Tống Tư Âm chỉ hận không có cái khe đất để chui xuống, làm gì còn tâm tư đối mặt với Hạ Lam.
Nhìn ra Tống Tư Âm ngượng ngùng cùng quẫn bách, Hạ Lam không có nói thêm cái gì nữa, cô im lặng rời khỏi phòng, cho Tống Tư Âm không gian yên tĩnh.
Một tiếng 'tách' giòn vang, cửa phòng theo đó đống chặt lại.
Sau khi xác nhận Hạ Lam đã rời khỏi, Tống Tư Âm có chút bùng nổ ngồi dậy trên giường.
Cô xoa xoa gò má đã nóng đến độ có thể chiên trứng của mình, nước mắt lưng tròng mà nức nở.
Rốt cuộc là ai kề đao bắt nhân sĩ nào sáng tạo ra trò Truth or Dare này????
Rồi cái gì mà người thời nay còn chơi nó nữa a! Rõ ràng là trò chơi rác rưởi lừa thán lừa tâm!!!!
Không chơi, về sau không bao giờ chơi nữa aaaaaaa!
Ngoài cửa, Hạ Lam vẫn đứng yên lặng ở đó, chưa hề rời đi.
Nghe Tống Tư Âm đang nức nở thì nội tâm cô có chút phức tạp.
Hình như…… Mình hơi quá tay thì phải? Lẽ ra không nên khi dễ em ấy như vậy.
Chắc nên làm em ấy thắng thêm vài ván rồi mới……
Hạ Lam xét theo mặt nào đó cũng là bác sĩ, tâm lý học cũng là phạm vi cần thiết.
Quan trọng hơn là so với tâm lý học người bình thường học với cô có khác biệt rất lớn.
Cái cô học có hơi xảo quyệt và biến thái: tâm lý học tội phạm.
Thật sự mà nói, tâm tư Tống Tư Âm quá đơn thuần, cơ hồ muốn gì đều viết hết trên mặt.
Từ khi ván thứ 6 bắt đầu, Hạ Lam liền có thể đoán được đối phương muốn ra cái gì.
Thật ra chỉ cần cô muốn, Tống Tư Âm thậm chí một ván cũng không thắng nổi!
Haizz, lần sau không nên khi dễ em ấy nữa.
Hạ Lam hơi hơi lắc đầu, khôi phục biểu tình lãnh đạm bình thường rồi đi về thư phòng của mình.
……
Tống Tư Âm do dự một hồi lâu, lấy di động ra, gọi cho bạn cùng phòng kiêm bạn thân.
“Alo?”
Âm thanh khi nói chuyện của Tống Tư Âm có chút run rẩy.
Đối phương ở bên kia vừa nghe đã biết có điểm dị thường.
“Tiểu Tống, cậu làm sao vậy? Tớ có cảm giác cậu có cái gì không đúng lắm.
Có phải cậu bị người khác bắt nạt hay không?”
“Không có không có, tớ gọi điện thoại cho cậu là vì có một vấn đề muốn hỏi cậu.”
“Vậy cứ trực tiếp hỏi đi, quan hệ giữa hai chúng ta thì đâu có gì phải khách sáo đâu đứng không?”
Tống Tư Âm ấp a ấp úng hồi lâu.
Nhưng cảm giác tim sắp nhảy ra ngoài thôi thúc cô phải nói ra.
Cô ngượng ngùng, khó khăn đặt cáu hỏi.
“Chuyện là …… tớ muốn hỏi là ……”
“Nụ hôn đầu tiên…… Không cẩn thận có cùng phụ nữ, cái này vẫn tính là đã mất nụ hôn đầu tiên sao? Hay là, cái này nhất định phải có cùng nam mới tính?”
Bỗng chốc, một tiếng thét chói tai tức khắc từ microphone truyền tới.
“Cái gì?! Vậu cư nhiên cùng một phụ nữ hôn môi?!”
“Sao lại thế này? Có phải người đó khi dễ cậu hay không! Cậu hiện tại ở đâu? Tớ hiện tại liền đi tìm cậu!”
Vừa nghe đến Tống Tư Âm hỏi như thế, phản ứng đầu tiên của Điền Hiểu Manh chính là, Tống Tư Âm bị người ta bắt nạt!
Phải biết rằng, Tống Tư Âm vẫn luôn là người có tâm tư ngây thơ.
Về vấn đề tình cảm thì dốt đặc cán mai*.
Đừng nói đến chuyện yêu đương, phỏng chừng đời này đến tay trai còn chưa từng nắm qua.
Vậy mà bây giờ không biết bị nữ nhân nào cưỡng hôn.
Điền Hiểu Manh có cảm giác, củ cải trắng nhà mình trồng đột nhiên bị heo ủi đi mất!
(* "Dốt đặc cán mai" là câu thành ngữ thường được dùng trong trong giao tiếp để chỉ ai đó đầu óc kém cỏi, dốt nát đến mức mù tịt, không biết gì.)
“A…… Không không không, sự tình không phải như cậu tưởng tượng đâu!”
Tống Tư Âm cảm nhận được lửa giận vô biên của Điền Hiểu Manh đang bừng bùng cháy liền mở miệng giải thích.
“Là…… là chúng tớ không cẩn thận va vào nhau.
Cậu biết chị ấy mà, là tỷ tỷ pháp y lần trước từng nói với cậu đó.”
“Cậu chắc chắn? Cậu có chắc không mà khẳng định?” Mặt Điền Hiểu Manh đầy hồ nghi, tựa hồ cũng không tin tưởng lắm.
“Chắc chắn! Phi thường chắc chắn!”
“Thật sự chỉ là không cẩn thận va vào nhau, sau đó cọ sơ sơ qua, cậu cũng biết …… tớ không có kinh nghiệm phương diện kia, cho nên liền muốn hỏi cậu vấn đề này.”
Nhân cách ác quỷ đang cuộn tròn yên lạng gật gật đầu.
Tống Tư Âm có chút khóc không ra nước mắt.
'Hu hu hu, mình quá thảm rồi !'
Nụ hôn đầu tiên còn chưa có mà đòi đi yểm trợ theo đuổi vợ cho anh già!
Nghe đến đây, Điền Hiểu Manh ở đầu dây bên kia cuối cùng cũng yên lòng.
Cô cất tiếng trấn an bạn mình: “Ai da, không cẩn thận đụng vào mà thôi, không có quan hệ gì, không tính!”
“ Hơn nữa, về mặt đạo lý mà nói, phụ nữ hôn phụ nữ không tính là mất nụ hôn đầu tiên! Cậu yên tâm đi!”
Kỳ thật, Điền Hiểu Manh nói lời này chỉ là vì muốn trấn an Tống Tư Âm mà thôi.
Thế mà kẻ không có kinh nghiệm yêu đương như Tống Tư Âm vậy mà lại tin!
“Được, tớ đã biết! Đúng rồi, tớ nói cho cậu cái này……”
Cô vừa định nấu cháo điện thoại với bạn thân thì nghe tiếng bước chân lộc cộc từ bên ngoài truyền tới.
Ngay lập tức cô trở nên cảnh giác.
Liền tạm biệt một tiếng rồi cắt đứt cuộc gọi, cả người trở về cuộn tròn trong ổ chăn, giả vờ ngủ.
Không có biện pháp khác, hiện tại cô thật sự không muốn phải đối mặt với Hạ Lam.
'Cạch' một tiếng, cửa phòng hơi hơi mở ra.
Nhìn Tống Tư Âm cuộn tròn thành giò cháo quẩy , Hạ Lam có chút buồn cười.
Hay cho việc cho rằng mình ngụy trang rất tốt, thực tế chân vẫn còn run nhè nhẹ.
Nó đã sớm làm bại lộ ý định giả vờ đó rồi có được không!?
Song, Hạ Lam không nói gì, chỉ đi nhanh đến trước tủ quần áo của mình, bắt đầu tìm kiếm quần áo để đi tắm rửa.
Âm thanh 'cách cách' vọng trong không khí, Tống Tư Âm lặng lẽ chui đầu ra khỏi chăn, quan sát hành đọng của Hạ Lam.
Một bồ đồ ngủ, thêm một bộ cho sáng ngày hôm sau.
Tình hình này…… hình như chị ấy không tính ngủ ở chỗ này?
Thiệt hay giả aaaaaaa !
Nghĩ đến cơn ác mộng dọa mình lúc trước, Tống Tư Âm liền luống cuống.
Cô không dám ngủ một mình aaaaaaa!.