"Ông chủ, có một tin xấu cùng một tin tạm tốt, ngài muốn nghe cái nào trước?"
Cảm giác tâm tình của Kỷ Niên hôm nay không tồi, để làm bầu không khí không quá căng thẳng, Văn Thù cố tình nói kiểu hài hước.
Kỷ Niên nhìn máy tính cũng không ngẩng đầu, cười nhạo nói: "Một cái tin tốt cũng không có sao? Vậy tin tạm tốt là làm sao?"
"Chính là không xấu cũng không tốt á.
Tôi kiến nghị ngài nên nghe tin xấu trước." Văn Thù nói.
"Vậy cậu nói tin xấu trước đi."
Văn Thù nói: "Tin xấu là những công ty cùng ngài nói chuyện trong tiệc tối lần trước, thì hôm nay khi bàn về bước tiếp theo để hợp tác thì đồng loạt cự tuyệt hợp tác với công ty chúng ta."
Kỷ Niên hơi ngạc nhiên, hói: "Toàn bộ đều cự tuyệt, một người cũng không có?"
Văn Thù gật đầu, nói: "Một người cũng không có."
Cái tình huống gì đây.
Kỷ Niên nhăn mi, nhớ rõ tối hôm đó đều rất tốt, hôm nay như thế nào liền muốn thay đổi.
Hơn nữa còn là đồng loạt từ chối, làm cho Kỷ Niên thật sự khó tránh khỏi nghi ngờ có người ở giữa gây khó dễ.
Trong đầu hiện lên một khuôn mặt, làm Kỷ Niên chán ghét, khóe môi hạ xuống, tâm tình tốt đẹp liền bị hỏng.
"Văn Thù, cậu điều tra một chút bên Tập đoàn Vệ gần đây có tiếp xúc với những công ty đó mấy ngày gần đây không."
Nếu anh phát hiện là bên Vệ Sĩ giở trò quỉ, Kỷ Niên nhất định sẽ không tha hắn ta.
Văn Thù vội gật đầu, đáp lời Kỷ Niên.
Kỷ Niên "chậc" một tiếng, nhíu mi lại, tiếp tục nói: "Vậy còn cái tin tạm tốt đâu?"
Tình huống này không thể tệ hơn nữa đúng không?
Văn Thù đưa lên một phần văn kiện, một bên nói: "Hôm nay sau khi bộ tài vụ thu được một khoản tiền tư nhân từ một bên nặc danh chuyển đến, nội dung ghi là "Tùy ý chuyển đi"
Kỷ Niên tiếp nhận văn kiện, kinh ngạc nói: "Tra được là ai sao?"
Đột nhiên thu vào một khoản tiền không rõ nguồn gốc, đương nhiên phải cảnh giác.
Đặc biệt tình hình của Tinh Thần hiện tại, nếu công ty nào đó có ý muốn hãm hại đó cũng dễ hiểu.
"Tuy là nặc danh, nhưng người nọ cũng không có sử dụng thiết bị mã hóa," Văn Thù nói, "Cho nên bộ phận kĩ thuật liền dựa theo IP chuyển khoản tìm về địa chỉ gốc, phát hiện địa chỉ IP đến từ nhà của ngài."
Kỷ Niên trước tiên là sửng sốt, liền nhớ đến Khúc Lê ở trên bàn ăn nói chuyện này, sau đó là cười rộ lên.
Không nghĩ tới tiểu bạch kiểm nhà mình không phải chỉ nói miệng, quả thật nói được làm được.
Tối qua vừa nói đến, hôm nay liền thật sự đem tiền để dành được tới đây xung công.
Văn Thù đánh giá sắc mặt Kỷ Niên, thấy anh như không có vẻ khó chịu, trong lòng suy đoán việc này làm Kỷ Niên cảm kích.
Chỉ là khoản tiền có chút lớn, Văn Thù không tự mình làm chủ được, liền hỏi Kỷ Niên: "Vậy ông chủ, khoản tiền đó làm sao bây giờ? Có cần chuyển trả lại không?"
Kỷ Niên lôi điện thoại ra, cấp tốc nhắn cho Khúc Lê một tin, thuận miệng nói: "Trước tiên cứ để đó đi, đều là tâm ý của em ấy, không thể không cho em ấy mặt mũi."
"Nhưng mà...!Ông chủ, số tiền này công ty thật sự có thể sử dụng sao?" Văn Thù nói: "Nếu có thể sử dụng, vậy có thật sự có thể giảm bớt một phần khó khăn của công ty á."
Kỷ Niên tưởng Văn Thù nói giớn, khẽ cười nói: "Đừng có náo loạn Văn Thù, tài chính công ty chúng ta đã khẩn trương đến như vậy sao? Chút tiền ấy có thể giải lửa xém lông mày?"
Văn Thù cả kinh nói: "Này còn tính một chút sao?!"
Văn Thù càng ngày càng cảm thấy mình không hiểu tiêu chuẩn của tư bản.
Văn Thù giơ tay lên, trang trọng dựng thẳng ba ngón tay, lớn tiếng nói: "Ông chủ, là con số này á!!"
Văn Thù đi cùng Kỷ Niên lâu như vậy, cũng không phải chưa từng thấy những số tiền lớn.
Cảm thấy Văn Thù cứ chuyện bé xé ra to, Kỷ Niên đang đánh máy cũng dừng lại, suy nghĩ về số tiền mấy năm nay cho Khúc Lê, liền nói thử: "300 vạn?"
Văn Thù mở văn kiện trước mặt Kỷ Niên ra, chỉ vào số tiền ở tờ cuối cùng, chỉ vào con số 0 từng cái từng cái mà đếm cho Kỷ Niên xem: "Hàng trăm vạn.
Ông chủ! Là 300 triệu!"
Kỷ Niên nhìn màn hình đang nói chuyện với Khúc Lê.
Kỷ Niên đang hỏi Khúc Lê, gần đây có muốn đến chỗ nào không, cuối tuần này rảnh rỗi, bọn họ có thể cùng nhau ra ngoài chơi.
Khi nói chuyện với Kỷ Niên, Khúc Lê luôn trong trạng thái trả lời nhanh chóng, tin nhắn mới nhất vừa qua, Khúc Lê đã đáp: "Rạp chiếu phim, chúng ta có thể đi chứ?"
Khúc Lê cầm điện thoại lướt lướt, mắt trông mong nhìn chằm chằm khung chat, chờ Kỷ Niên trả lời.
Một lúc lâu vẫn chưa nhận được tin nhắn, Khúc Lê có chút buồn bực mà rũ mắt xuống.
Bởi vì liên quan đến công việc, lẫn tính cách của Kỷ Niên, bọn họ rất ít khi nào ở ngoài hẹn hò.
Thường xuyên loanh quanh ở nhà, nhiều nhất cũng chỉ đi đến những quán ăn để ăn bữa cơm.
Nhưng Khúc Lê vẫn luôn khát khao có thể cùng Kỷ Niên ở bên ngoài hẹn hò, dạo phố, chơi game, xem phim như những cặp tình nhân khác.
Làm cái gì cũng được, hắn chỉ muốn cảm giác cùng người yêu nắm tay đi dưới ánh mặt trời, đem quan hệ giữa bản thân cùng Kỷ Niên thông báo cho thiên hạ.
Khúc Lê nhớ rõ lần đầu hai người hôn nhau là sau khi hẹn hò lần đầu tiên ở rạp chiếu phim.
Sau lần đó, mối quan hệ của cả hai có chút tăng vọt.
Không đợi được Kỷ Niên trả lời, Khúc Lê đoán đại khái anh không vui, liền soạn thêm một tin nhắn, nói: "Không có gì, trong nhà cũng có phòng xem phim, gần đây có một bộ phim mới ra, tên là..."
Đang soạn đến một nửa, điện thoại liền có cuộc gọi đến.
Khúc Lê thấy hiện hai chữ "Niên Niên", vui vẻ mà nhận điện thoại.
"Khúc Lê" Kỷ Niên rất ít khi gọi cả tên lẫn họ Khúc Lê, lần này gọi một tiếng, mang theo cả gió tanh mưa máu đến: "Em lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"
Thời điểm Kỷ Niên biết đến Khúc Lê, Khúc Lê còn đang đi làm công.
Công việc không ổn định, ở một địa phương nho nhỏ thuê phòng, bởi vì chú của hắn sinh bệnh, phải nằm viện, tiền viện phí lại lớn, một ngày Khúc Lê phải làm nhiều việc mới miễn cưỡng trang trải đủ.
Dựa vào đó mà nói, cảnh ngộ của cả hai đều có điểm giống nhau, nên thời điểm Kỷ Niên gặp Khúc Lê liền sinh ra một loại cảm giác gần gũi.
Sau đó chú của Khúc Lê mất, Khúc Lê cùng Kỷ Niên kết hôn, đương nhiên hắn cũng không cần phải ra ngoài làm thuê nữa.
Khúc Lê trừ bỏ mỗi tháng Kỷ Niên cho tiền tiêu vặt, sẽ không có nơi nào sinh ra được tiền.
Cho nên, Khúc Lê lấy đâu ra 300 triệu?
Âm thanh Kỷ Niên quá mức nghiêm túc, cách microphone truyền lại đến tai Khúc Lê.
"Mỗi tháng anh cho em tiền, tính đến thời điểm hiện tại cũng không thể đến con số này, huống chi em còn mỗi ngày còn sử dụng.
Mỗi ngày em đều ở trong nhà, không có khoản thu khác..."
Kỷ Niên ghét nhất là bị lừa gạt, hiện tại trong lòng anh thật sự loạn.
Cảm giác chính mình như bị chơi đùa, đứng ở cửa sổ sát đất, nhìn xuống đám đông bên dưới, lạnh lùng nói: "Nếu em có tiền như vậy, cần gì phải cùng anh kết hôn? Chơi vui sao?"
Nghe được thanh âm lạnh như băng của Kỷ Niên, Khúc Lê mới ý thức đến tính nghiêm trọng của vấn đề, hắn không hề nghĩ đến phản ứng của Kỷ Niên lại lớn như vậy.
"Không phải, Niên Niên, em không có đùa anh." Khúc Lê vội vàng mà giải thích, "Em thật sự không có lừa anh,...!Anh, anh trước đừng có tức giận, anh ở công ty đúng không? Hiện tại em liền đến tìm anh!"
Kỷ Niên ngồi lại trên ghế, thở mạnh một hơi.
Văn Thù nhấp nhấp môi, thăm dò hỏi: "Ông chủ, vậy số tiền kia..."
"Dùng, toàn bộ dùng hết, không cho hắn lấy lại!" Kỷ Niên vừa mới cúp điện thoại, còn tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói.
Xem mặt đoán ý ông chủ, Văn Thù cẩn thận đánh giá một chút, phân phó xuống phòng ban đem số tiền giữ lại, đảm bảo an toàn, đừng vội sử dụng.
Vừa dặn dò xong một số việc, thang máy chuyên dụng của Kỷ Niên đột nhiên mở ra, một người cao lớn từ trong thang máy đi ra, ánh đèn cùng chiếc đầu nhuộm vàng của người nọ có hơi lóa mắt.
Văn Thù thấy hắn xuất hiện, lặng lẽ nói: "Ông chủ hiện tại đặc biệt tức giận, hai người cũng đừng quá kích động."
Văn Thù tuy nói như vậy, nhưng cũng biết một khi Kỷ Niên ngoan cố, không ai có thể thay đổi được, "Chồng chồng son không có gì là không qua được, bình tĩnh nói chuyện một chút..."
"Cảm ơn." Khúc Lê gật đầu, hướng Văn Thù nói, sau đó liền hướng phòng làm việc của Kỷ Niên đi đến.
Lúc này Văn Thù còn không biết lý do Kỷ Niên tức giận với Khúc Lê, đơn thuần suy đoán đó là quỹ đen của Khúc Lê, Kỷ Niên không biết số tiền lớn như vậy liên tức giận.
Văn Thù cũng biết Khúc Lê không đi làm, toàn bộ được Kỷ Niên cho, trong lòng hiện tại còn âm thầm khiếp sợ.
Hiện tại làm tiểu bạch kiểm đều kiếm được nhiều tiền như vậy sao, bản thân hay không cũng có thể...
Bất quá vừa thấy thân hình Khúc Lê, cúi đầu xem lại vòng eo chính mình, duỗi tay xoa xoa, an ủi chính mình.
Mệnh ta do ta định, vẫn là dựa vào bản thân là tốt nhất, oa oa.
Kỷ Niên nghe tiếng gõ cửa, còn tưởng là Văn Thù, không kiên nhẫn nói: "Lại làm sao? Không phải nói đem toàn bộ số tiền đó dùng hết sao?"
Khúc Lê đầu chó tiến vào, treo nụ cười ngốc trên miệng, nói: "Niên Niên."
Kỷ Niên không nghĩ tới Khúc Lê đến nhanh như vậy, biệt thự và công ty cũng khá xa nhau.
Kỷ Niên nguyên bản một bụng khí, thấy Khúc Lê cười ngốc tâm tình cũng đột nhiên tốt hơn một chút.
Nhưng vẫn là tức giận "Hừ" một tiếng thay cho câu trả lời.
"Kêu loạn cái gì, ở đây không có ai tên Niên Niên."
Khúc Lê tiến đến gần Kỷ Niên, có lẽ bình thường đếu ở nhà, trên người Khúc Lê cũng có mùi huân hương ấm áp, làm Kỷ Niên nghe thấy liền có cảm giác an tâm khó nói.
Khúc Lê ngồi xổm xuống bên cạnh ghế dựa, lấy lòng mà vươn tay nắm lấy tay Kỷ Niên đặt lên mặt chính mình.
Sợi tóc cọ qua lòng bàn tay Kỷ Niên, hơi nhột một chút.
Khúc Lê nhìn anh, trong mắt là một toàn bộ trong suốt trung thành.
Tay hơi hơi cuộn, rũ mắt nhìn hắn, cười nhạo nói: "Làm sao? Diễn tiểu bạch kiểm không đủ, diễn thêm vai chó con lấy lòng sao?"
"Em chính là chó con của anh nha." Khúc Lê giương mắt nhìn Kỷ Niên, cong môi, sủa: "Gâu!"
Kỷ Niên: "..."
Mẹ nó, quá đáng yêu.
Kỷ Niên bị đánh bại.
Khúc Lê tên này tuyệt đối là cố ý! Mà Kỷ Niên lại ăn một bộ như vậy!
Anh nhấc chân, đá nhẹ Khúc Lê hai cái, vẫn giữ mặt lạnh, ngữ khí lại không quá cứng nhắc như trước.
"Đứng lên, cho em một cơ hội giải thích.".