Vì quá bất ngờ, Đồng Ngữ Hân bị người ta nhìn đến mức tâm tình hỗn loạn.
Cô đứng giữa trăm người, được ánh đèn trên cao rọi sáng, nổi bật xinh đẹp giữa buổi tiệc.
Lục Du Tranh ân cần nắm lấy tay cô, trên môi nở nụ cười dịu dàng chưa từng thấy.
Ngay cả Lục Thần cũng phải ngây người, một mặt nào đó của Lục Du Tranh vừa lộ ra mà đây là lần đầu tiên hắn thấy được.
Trước đó còn buông lời nặng nhẹ với Đồng Ngữ Hân, thật ra hoàn toàn không phải là có ý xấu.
Chẳng qua là Lục Du Tranh muốn thăm dò Đồng Ngữ Hân một chút, xem xem người cháu dâu tương lai này thế nào.
Bà càng không phải người có tâm địa độc ác, làm sao có thể đối đãi không tốt với một người như Đồng Ngữ Hân.
Trước đó khi vừa về nước, Lục Du Tranh đã đến gặp ông Lục.
Được ông kể lại về đứa cháu dâu mà ông vô cùng ưng ý, lễ phép ngoan ngoãn, ở tập đoàn cũng giúp sức cho Lục Thần rất nhiều việc.
Vậy nên mới muốn thử lòng cô một chút.
Đồng Ngữ Hân làm bà rất thích, vừa xinh đẹp, thông minh sắc sảo.
Chỉ là...! Tâm tính có vẻ không được mạnh mẽ cho lắm, có thể là do sau khi tập đoàn nhà cô phá sản, để lại ám ảnh tâm lý lớn cho Đồng Ngữ Hân.
Dù sao cũng từng là tiểu thư quyền quý, sống trong giàu sang từng đấy năm.
Chưa từng một lần phải để ý ánh mắt của người khác, vậy mà sau một đêm trật tự như đảo lộn, khiến Đồng Ngữ Hân rơi xuống vực thẳm.
Bắt đầu tạo nên cảm giác khiến cô thấy bản thân không bằng ai, tự ti đến cùng cực cũng không có gì lạ.
Lục Du Tranh nhân tiện trong buổi tiệc mừng bà về nước, cũng giới thiệu Đồng Ngữ Hân trước mặt biết bao nhiêu người.
Nhằm công bố cho tất cả mọi người biết, đính chính với bọn họ nhà họ Lục này chỉ chấp nhận người như Đồng Ngữ Hân làm cháu dâu.
Cũng như muốn phá bỏ suy nghĩ của những người không biết thân biết phận muốn trèo cao.
Trong tim Đồng Ngữ Hân ấm lên, cô mím môi.
"Dì nhỏ...!Cảm ơn dì."
Lục Du Tranh bật cười, vuốt tóc Đồng Ngữ Hân: "Nói nặng lời như vậy, chắc con sợ lắm."
"Không đâu ạ." Quả thật ban đầu cô đã suy nghĩ rất nhiều về lời Lục Du Tranh nói, nhưng hiện tại ngay tại nơi này, giữa ánh sáng rực rỡ của buổi tiệc, giữa vô vàn ánh mắt hướng thẳng về phía cô.
Lục Thần chăm chú nhìn Đồng Ngữ Hân, ngay cả ông Lục cùng Lục Du Tranh cũng vậy.
Một cảm giác được công nhận như tiếp thêm sức mạnh cho cô.
Cô được bọn họ xem trọng, vậy tại sao phải sợ hãi? Cho dù là những ánh mắt phán xét soi mói kia cũng không có ý nghĩa gì nữa, Đồng Ngữ Hân vẫn là Đồng Ngữ Hân.
Dù không còn là cô tiểu thư danh giá độc nhất của nhà họ Đồng, nhưng hiện tại danh phận của cô là Lục thiếu phu nhân, còn cao quý hơn cả thế nữa.
.........
Cả buổi tiệc diễn ra thuận lợi, ngay cả việc Đồng Ngữ Hân là cháu dâu tương lai của Lục gia cũng mau chóng được báo chí đưa tin ngay trong tối đó.
Đồng Ngữ Hân ngồi cùng bàn với một đám phu nhân quyền quý, bọn ra tỏ ra vô cùng khách khí với cô.
Đồng Ngữ Hân đương nhiên sớm đã thành quen, trước đây gặp loại chuyện này không ít, chỉ là càng ngày nụ cười trên mặt của những vị phu nhân kia càng giả tạo thêm.
Xem như là được thăng cấp theo thời gian.
Lục Du Tranh phớt lờ mấy câu nói khách khí kia, chỉ hướng mắt về cô cháu dâu đang ngồi bên cạnh.
Bà rất hồ hởi liên tục gắp thức ăn vào bát cho Đồng Ngữ Hân, sau đó lại mỉm cười chống cằm nhìn cô.
Từ lần đầu gặp mặt đã thấy cô cháu dâu này xinh đẹp như hoa, tư chất hơn người.
Ông Lục liên tục khen cô trước mắt bà, lúc đó Lục Du Tranh còn hoài nghi.
Trên đời này thật sự có người tốt đến thế? Nhưng khi gặp rồi mới biết quả nhiên có người như vậy, không kìm được mà đem lòng yêu thích.
Đồng Ngữ Hân bị người kia nhìn đến mức ngại ngùng, cô cầm cốc nước trên bàn lên muốn nhấp một ngụm.
Chưa kịp đưa đến miệng đã bị Lục Du Tranh đoạt lấy, sau đó dúi vào tay cô ly rượu.
"Uống cái này đi, hôm nay là ngày vui kia mà."
Trong lời nói mang theo vẻ phóng khoáng hiếm thấy, Đồng Ngữ Hân cũng thuận theo cầm lấy ly rượu Lục Du Tranh đưa đến bên miệng.
Mấy người xung quanh cũng không còn quá quan tâm đến bọn họ nữa, sớm đã tản ra tụ tập lại nói chuyện.
Hiện tại vẫn chỉ có mỗi Đồng Ngữ Hân cùng Lục Du Tranh ngồi tại bàn.
Thấy Đồng Ngữ Hân vẫn cứng ngắc khi ngồi cạnh mình.
Lục Du Tranh vỗ vỗ vào vai cô.
"Không cần phải căng thẳng thể làm gì...!Dì nhỏ đây rất tốt, sẽ không vô cớ làm khó con."
Đến từng này tuổi, Lục Du Tranh vẫn chưa có chồng con.
Tính cách ngông cuồng nổi loạn.
Đây mới chính là bản chất con người bà, không ngờ chỉ nghiêm túc một chút đã làm cô cháu dâu này sợ hãi.
Trong lòng lại bắt đầu cảm thấy tội lỗi rồi.
"Ngày mai chúng ta cùng đi mua sắm đi, dì nhỏ bao con."
"Sao ạ?" Đồng Ngữ Hân bất ngờ, vẫn chưa kịp thích nghi với sự thay đổi bất chợt này của Lục Du Tranh.
"Sau đó đến tối chúng ta đi uống rượu..." Lục Du Tranh dựa lưng ra ghế, nháy mắt với cô.
"Thế nào?"
Trong tức khắc Đồng Ngữ Hân như đang nhìn thấy một bản sao khác của Triệu Khả Khả vậy, tảng đá đè nặng trong lòng như được ai đó nhấc đi, cô cũng không còn cảnh giác với người trước mặt này nữa.
Khoé môi cong lên mỉm cười, đáp: "Được!".