Sau Khi Phản Diện Mất Hết Tu Vi


—Phong Duật: “Khó trách ngươi đối Hề Tuyệt cầu mà không được, chậc chậc.”—
Mặt trời lặn xuống dãy núi phía tây.
Hề Tương Lan bôn ba cả một ngày trời, vì không còn linh lực nên cơ thể cực kỳ mệt mỏi, vừa đẩy xe lăn cho Hoành Ngọc Độ vừa nói: “À phải, ngươi tới đây là để chiêu sinh, nhân tiện cho ta một tấm ngọc giản nhập học của Thiên Diễn học cung, để ta khỏi phải mắc công đi một chuyến đến đó.”
Hoành Ngọc Độ thờ ơ vuốt ve con chim bằng ngọc lưu ly trong suốt, nhướng mày nói: “Ngươi có quen biết người thức tỉnh Tương Văn?”
Hè Tương Lan gật đầu.
“Vậy thì tốt.” Hoành Ngọc Độ không hỏi nhiều, nhấc tay đưa cho y một tấm ngọc giản nhập học của Thiên Diễn học cung: “Không hiểu tại sao trong những năm gần đây, người thức tỉnh Tương Văn ngày càng ít, ngay cả các thế gia ở Trung Châu cũng không sinh ra nổi một người có Tương Văn cấp Linh suốt sáu năm qua, Nhượng Trần nói…”
Hề Tương Lan tùy ý nhìn lướt qua hoa sen bên bờ Ngọc Xuyên, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Nhưng y quá mệt mỏi, không còn sức suy nghĩ nữa, lơ mơ nói: “Nói gì?”
Hoành Ngọc Độ không nói ra tiếng, giơ tay làm động tác thủ ngữ.
“Thiên Diễn tại thượng.

Thập Tam Châu từ xưa đến nay… Định trước chỉ có mười ba Tương Văn cấp Linh.”
Hề Tương Lan sửng sốt.
Hoành Ngọc Độ không muốn nói nhiều về chuyện này: “…Ngươi quen biết người thức tỉnh Tương Văn cấp mấy? Cấp Huyền?”
“Không phải, cấp Thiên.”
Hoành Ngọc Độ chớp mắt tỏ ra kinh ngạc: “Thật ngoài mong đợi.”
“Đúng vậy.”
Hề Tương Lan trò chuyện câu được câu không, trong lúc vô tình tầm mắt rơi vào đầm sen bên bờ Ngọc Xuyên rồi cứ thế ngắm ngẩn ngơ, đầu óc mông lung nãy giờ dần trở nên tỉnh táo.
Y rốt cuộc nhận ra chỗ nào không đúng.
Lúc sáng rời khỏi Vô Ngân Thành, rõ ràng nơi đây vẫn là băng thiên tuyết địa, Ngọc Xuyên bị đóng thành sông băng.
Sao mới một ngày mà tuyết đã tan hết, mùa hè nóng bức kéo đến, hoa sen trong đầm cũng nở rộ?
Hoành Ngọc Độ thấy vẻ mặt của Hề Tương Lan không ổn, vội hỏi: “Tương Lan?”
Hề Tương Lan trắng bệch cả mặt, đột nhiên nói: “Ta đi trước đây, ngươi tới y quán Thập Nhị Cư đợi ta.”
Hoành Ngọc Độ: “Khoan…”
Hề Tương Lan không quay đầu lại, chạy như bay về phía cổng thành.
Có lẽ người của Giải Trĩ Tông đã hạ lệnh nên tu sĩ của Trừng Xá Viện vốn đứng gác cổng hiện đã rút quân, Hề Tương Lan trả lời vài câu hỏi đơn giản rồi được cho qua. 
Mèo mun ngồi trên vai y, nghi ngờ nói: “Sao thế?”
“Không đúng.” Hề Tương Lan chạy nhanh đến y quán Thập Nhị Cư, trong lúc chạy tiện tay tháo xuống mặt nạ cải trang, vội nói: “Tuyết tai không còn.”
Mèo mun: “Không phải Quyện Tầm Phương đã đến Vô Ngân Thành điều tra tuyết tai sao, tìm ra mắt trận liền phá, dĩ nhiên là tuyết sẽ không còn rơi— Ngươi… Ngươi sốt sắng cái gì?”
Hề Tương Lan không nói, chưa tới nửa khắc đã quay về trong con hẻm tối.
Tiệm bánh ngọt của Tần Bàn Bàn thường bán đến khuya mới đóng cửa, nhưng hôm nay trời còn chưa tối mà đã đóng cửa nghỉ bán.
Hề Tương Lan không nhìn cửa bị đóng chặt, lập tức nhấc chân đạp mạnh một cái, then cửa bị bật mở ra.
“Bàn Bàn!”
Mèo mun kinh sợ la lên: “Sao ngươi tự tiện xông vào nhà tiểu cô nương người ta?!”
Tần Bàn Bàn mất mẹ từ nhỏ, cha lại là con ma cờ bạc, toàn bộ đều nhờ vào cửa hàng bánh ngọt này để duy trì kế sinh nhai.
Tiểu cô nương rất hiểu chuyện, dù người cha cờ bạc kia suốt ngày ra ngoài lêu lổng nhưng nàng cũng không khóc không nháo, một cô bé chưa thành niên mà đã ngày ngày bắc ghế hì hục nhào bột làm bánh, nhờ vào chút linh lực cỏn con để thay thế cho các dụng cụ làm bếp, cứ thế bình an lớn lên đến hôm nay.
Hề Tương Lan vội vàng chạy qua sân sau gọn gàng sạch sẽ, nhanh chóng tìm được phòng ngủ của Tần Bàn Bàn, không nói nhiều liền đẩy cửa đi vào.
Trên giường gỗ cũ kỹ, tiểu cô nương đang đắp chăn mỏng cuộn người ngủ say, mái tóc đen nhánh của nàng dài đến mức rũ xuống bên mép giường và cuộn tròn mấy vòng trên đất.
Gây ra tiếng động lớn như vậy mà nàng vẫn không tỉnh.
Hề Tương Lan nhẹ nhàng kêu nàng dậy: “Bàn Bàn?”
Tần Bàn Bàn không tỉnh.
Hề Tương Lan rón rén đi tới, duỗi tay vén mái tóc xõa rối của nàng nên để lộ cái gáy nhỏ nhắn.
—Một vết sẹo còn đỏ hỏn.
Tay của Hề Tương Lan chợt run lên, thật giống như gáy của y bị lây theo trở nên vô cùng đau đớn.
Tần Bàn Bàn rên khẽ một tiếng, nhận ra bên cạnh có người, ý thức dường như bị mắc kẹt trong vũng bùn hồi lâu, cuối cùng cũng vùng thoát đoạt lại tỉnh táo, nàng nhập nhèm mở mắt ra.
“Lan ca?”
Hề Tương Lan bỏ cái tay đang che gáy của mình xuống, cúi người dịu dàng lên tiếng như thể sợ dọa đến nàng.
“Bàn Bàn, hôm nay người tới là ai?”
Sắc mặt của Tần Bàn Bàn còn xanh xao, nàng cố gắng chống tay ngồi dậy, dụi mắt nói: “Hả?”
“Là ai đã tới?”
Tần Bàn Bàn nghe vậy ngơ ngác hồi lâu, mới nói: “Là cha về, còn dẫn theo một ca ca trông rất đẹp, có cánh tay làm bằng gỗ.”
Hề Tương Lan nhíu mày: “Không phải ta đã dặn muội…”
Y nói nửa câu liền ngập ngừng.
Y chỉ dặn Tần Bàn Bàn không nên ra ngoài, mà không nghĩ tới gã cha cờ bạc mười ngày nửa tháng không về kia lại bất ngờ về nhà hôm nay…
Tần Bàn Bàn nói xong mấy câu mới hoàn toàn tỉnh táo, trên khuôn mặt xanh xao vì bệnh nở nụ cười thật tươi, nàng vui vẻ cầm lên một con búp bê gỗ to bằng bàn tay bên gối. 
“Nhìn nè, muội vẫn luôn muốn có một con búp bê, nhưng cha bảo đó là đồ chơi cho con nít, không cho muội tiêu tiền lung tung.”
Trông tiểu cô nương thật sự rất thích con búp bê gỗ này, ngón tay liên tục vuốt ve mặt búp bê, đôi mắt của nàng vui vẻ cong thành lưỡi liềm: “…Nhưng lần này cha chủ động mua cho muội, vui quá đi.

Lan ca nói xem, có phải ông ấy thật sự đã cải tà quy chánh, sau này không đến sòng bạc nữa?”
Nói xong câu cuối, trên khuôn mặt xanh xao của nàng tràn đầy sự mong đợi.
Hề Tương Lan nhận lấy con búp bê gỗ, nhẹ nhàng đặt ngón tay lên, bỗng thấy trên cánh tay của búp bê hiện ra một chữ rồng bay phượng múa— ‘Ác’.
“Bàn Bàn.” Hề Tương Lan đột nhiên nói: “Muội có biết Tương Văn là gì không?”
Tần Bàn Bàn thắc mắc: “Biết chứ, là linh căn tu luyện của những tiên quân thế gia, có gì sao?”
Hề Tương Lan nhìn nàng hồi lâu, bỗng giơ tay ôm nàng vào trong lòng.
Tần Bàn Bàn không hiểu nguyên nhân, chỉ biết tựa đầu lên vai y cười khúc khích.
“Lan ca, hôm nay trông ca lạ lắm.”
Hề Tương Lan cười khẽ, nhưng trong mắt không hề có ý cười.
Y nhét ngọc giản nhập học của Thiên Diễn học cung mà Hoành Ngọc Độ đã đưa vào trong tay Tần Bàn Bàn, dịu giọng nói: “Cầm lấy.”
Tần Bàn Bàn không biết đây là gì, chỉ thấy miếng ngọc giản trong suốt lấp lánh này rất đẹp, vui vẻ nhận lấy.
“Cảm ơn Lan ca.”
Nàng yêu thích cầm chơi miếng ngọc giản không biết dùng để làm gì, hoàn toàn không thấy dưới ánh sáng lập lòe của ngọn nến, khuôn mặt của Hề Tương Lan hoàn toàn lạnh tanh không có chút cảm xúc, đôi mắt vốn đa tình tràn đầy ý cười giờ đây u ám nặng nề như mây đen kéo giông tố đến, thậm chí còn mang theo lệ khí rét căm.
***
Trời đã tối, không biết Hoành Ngọc Độ vào thành từ lúc nào, hai tay của hắn chụm lại cầm một ngọn đèn lưu ly nhỏ, yên lặng ngồi đợi trước cửa y quán Thập Nhị Cư.
“Đứa bé kia… Thức tỉnh Tương Văn?”
Hề Tương Lan ngược sáng đi tới, lười biếng nói: “Đúng vậy, lần này ta định quay về dẫn nàng đến Thiên Diễn học cung, đáng tiếc hai mẹ con nàng quá khổ, rơi vào tay của một gã cha mê cờ bạc vô lương tâm.”
“Cha nàng đem bán Tương Văn của nàng?!” Hoành Ngọc Độ nhíu mày: “Thập Tam Châu đã ra lệnh nghiêm cấm buôn bán Tương Văn…”
Còn chưa nói xong, hắn liền nhớ hôm nay chùa Cô Xướng khua chiêng gõ trống bày bán bức tranh Tương Văn.
Hoành Ngọc Độ sinh ra ở đại thế gia Trung Châu, từ nhỏ toàn tiếp xúc với người trong tiên môn chính đạo, nuôi ra tính cách phóng khoáng rộng lượng, cho tới bây giờ hắn chưa từng nghĩ trên đời này lại có loại cha mẹ rút Tương Văn của con mình ra đem bán vì vài đồng tiền thối. 
“Tương Văn của nàng là gì?”
“Cấp Thiên, Tuyết Canh Ba.”
Gần đây Vô Ngân Thành không tìm được nguyên nhân của ‘tuyết tai’, chính là vì Tần Bàn Bàn chưa thể kiểm soát được Tương Văn của mình.
Hoành Ngọc Độ nghẹn lời không nói được gì.
Tương văn cấp Thiên, đủ điều kiện đến Thiên Diễn học cung nhập học.
—Nhưng lúc này đã bị gã cha cờ bạc thiển cận ham lợi nhỏ hủy hoại hết.
Hoành Ngọc Độ bỗng nhớ ra gì đó, lên tiếng: “Nhưng ta nhớ Vô Ngân Thành đâu có linh mạch Thiên Diễn, nàng cũng chỉ là người bình thường, sao lại có Tương Văn?”
Hề Tương Lan không đáp, đầu óc ngu si đần độn dùng món quà quý giá của Thiên Đạo đem đổi lấy một con búp bê gỗ vô dụng, cũng đổi lấy nửa đời sau tiếp tục sống trong đói khổ nghèo nàn không ngóc đầu lên được.
Nàng không biết bản thân đã mất đi thứ quý giá nhất, còn ngây thơ vui vẻ vì cha mình hiếm khi mua quà tặng mình.
Hề Tương Lan đi tới sau lưng Hoành Ngọc Độ, không đẩy xe lăn vào trong y quán mà là đi ra khỏi con hẻm tối.
Hoành Ngọc Độ nói: “Đi đâu?”
“Ác Kỳ Đạo.”
Hoành Ngọc Độ kinh ngạc.
Giọng nói của Hề Tương Lan nhẹ nhàng như phiêu tán vào gió đêm, đi đôi với tiếng cót két của bánh xe ma sát trên đất, y nhàn nhạt nói: “Trên bức tranh Tương Văn của Hề Thanh Phong, có con dấu của Ác Kỳ Đạo.”
Hoành Ngọc Độ sửng sốt.
Hắn và Phong Duật đã nghiên cứu bức tranh kia hồi lâu, kiểm tra tất tần tật từ trong ra ngoài, nhưng không tìm được con dấu nào cả.
“Ngươi biết Ác Kỳ Đạo ở đâu không?”
Ác Kỳ Đạo, tên như ý nghĩa, là con đường dẫn người ta vào nơi hỗn loạn tà ác nhất, tốt xấu lẫn lộn không phân rõ, Hoành Ngọc Độ đã từng nghe qua ‘uy danh’ của Ác Kỳ Đạo trên đèn Tê Giác, nhưng tới nay vẫn không biết nó nằm ở đâu.
Chỉ là biết Ác Kỳ Đạo nằm ở chỗ nào đó ở Vô Ngân Thành, có vô số người vắt hết óc mà không nghĩ ra cách vào được bên trong.
“Đương nhiên.” Hề Tương Lan ngáp to một cái, đẩy xe lăn đến đầu con hẻm Một Nại Hà, sau đó hết quẹo trái rồi lại quẹo phải đi đến hướng bờ sông Ngọc Xuyên, mở miệng khoác lác: “Ác Kỳ Đạo có ba mươi sáu con đường, tám mươi hai mái hiên cong vuốt, bốn dãy phố, ta thuộc như lòng bàn tay.”
Hoành Ngọc Độ kiên nhẫn nghe y ba hoa chích chòe, cuối cùng vẫn là muốn khuyên nhủ một câu: “Đầu mối của bức tranh Tương Văn của Hề Thanh Phong đã có người của Giải Trĩ Tông đi tìm, nếu không cần thiết, ngươi đừng đến đó làm gì.”
Hề Tương Lan nghi ngờ hỏi: “Tại sao?”
“Hầy, ngươi đừng nên hiểu lầm.” Hoành Ngọc Độ ôn tồn giải thích: “Không phải ta nghi ngờ linh lực và tu vi của ngươi, chỉ là cảm thấy nếu lỡ đụng phải người của Giải Trĩ Tông, sợ là ngươi chắc chắn sẽ bị ăn đòn tiếp.”
Hề Tương Lan buồn bực phì cười.
Hoành Ngọc Độ suy nghĩ một lát, chắp vá thêm chút: “Ý ta là bây giờ ngươi đã cạn sạch linh lực, cho dù sáu năm trước chưa mất đi tu vi thì ngươi cũng mới bước vào hóa thần cảnh.

Mà xem như ngươi đang hồi phục lại tu vi năm đó, Phong Duật đều có thể dùng một tay đánh ngươi khóc thét.”
Nếu đổi lại là người ngoài, sợ đã mất kiên nhẫn cắt đứt lời giải thích đầu tiên của Hoành Ngọc Độ, nhưng Hề Tương Lan cực kỳ có kiên nhẫn, ngoan ngoãn nghe lời giải thích ‘vá đụp vá chằng’ năm sáu chục miếng của hắn.
Cuối cùng, Hoành Ngọc Độ cảm thấy lời giải thích của mình hoàn mỹ không tì vết, sẽ không khiến người khác hiểu lầm, đoạn nói tiếp: “Ngươi cũng không muốn gặp lại vị… Đại nhân kia của Giải Trĩ Tông đâu nhỉ.”
Hề Tương Lan đã đẩy Hoành Ngọc Độ đến bên bờ sông Ngọc Xuyên, nhíu mày nghiêm túc suy tính.
Lúc đi đến bên bờ Ngọc Xuyên ở Vô Ngân Thành đã là vào khuya, hoa sen nở rộ, hai bên bờ lại không có lan can, Hoành Ngọc Độ vốn tưởng Hề Tương Lan sẽ dừng lại, nhưng không ngờ y ‘ừm’ một tiếng rồi tiếp tục đi tới, đẩy xe lăn của hắn xuống nước. 
Hoành Ngọc Độ: “…”
“Tương Lan.” Dù là lúc này nhưng Hoành Ngọc Độ vẫn nhẹ nhàng phong độ, dịu dàng nói: “Ngươi cảm thấy hai chân này của ta, có thể bơi được trong nước à?”
Lúc này Hề Tương Lan mới giật mình tỉnh hồn lại.
Y ‘a’ một tiếng, xe lăn đã nửa trên bờ nửa xuống nước, mũi chân của Hoành Ngọc Độ lủng lẳng giữa không trung, ngọc giản bay lượn xung quanh hóa thành chim chóc kêu chiếp chiếp chui vào trong gáy áo của hắn.
“Không sao đâu.” Hề Tương Lan hạ quyết tâm: “Nếu xui gặp lại ‘cái gai’ kia, ngươi giúp ta giết hắn.”
Hoành Ngọc Độ: “…”
Ai giết ai cơ?
Thịnh Tiêu một tay làm thịt hai người họ còn dư sức.
Hoành Ngọc Độ không nói nữa, tay đẩy xe lăn của Hề Tương Lan bỗng dùng chút sức, hai mắt y đăm đăm nhìn phía trước, dưới chân không ngừng lại, y đẩy thẳng xe lăn xuống nước, cảm giác mất trọng lực mãnh liệt và hương thơm thoang thoảng của hoa sen ập vào mặt.
Hoành Ngọc Độ: “…”
Một giây sau, Hề Tương Lan và cả người lẫn xe lăn tinh xảo của Hoành Ngọc Độ ‘ùm’ một tiếng biến mất giữa mặt sông Ngọc Xuyên.
Hoa sen đung đưa nhẹ theo gió như có thần trí, ngay lập tức mọc ra vô số lá sen to che khuất mặt nước, còn rung rung như thể rất đắc ý vì che giấu được bí mật.
Đến khi lá sen bị gió thổi mạnh dạt ra tứ phía, trong nước đã không thấy bóng dáng một ai.
Chỉ còn lại một con đom đóm bay lượn trên các đá sen.
Trong lúc vô tình bị lá sen đung đưa đẩy mạnh một cái, nó lảo đảo té xuống nước.
Chẳng qua khi nó sắp sửa chạm vào mặt nước cách khoảng một đốt ngón tay, dường như đụng phải một tầng cấm chế mỏng manh, một tiếng ‘tách’ nhỏ bé vang lên, con đom đóm bị cưỡng chế hút xuống mặt nước.
Trời đất quay cuồng, ngay cả không khí cũng trở nên hỗn loạn.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, con đom đóm lảo đảo bay vững lại, nhưng đầm sen xung quanh nó đã biến mất, thay vào đó là con đường dài bất tận được thắp đèn đuốc sáng trưng hai bên.
Ác quỷ tu luyện quỷ đạo, ma tu tội ác tày trời, rối gỗ hành động như người bình thường, toàn bộ những thứ tà ác bị Thập Tam Châu xua đuổi đều tụ tập hết tại đây.
Ác khí cuồn cuộn xông thiên, mọi người lui tới nhộn nhịp, giống hệt con đường Hoàng Tuyền thông xuống địa ngục trong truyền thuyết.
—Dưới lòng sông Ngọc Xuyên, chính là Ác Kỳ Đạo.
Đom đóm xui rủi đi nhầm xuống đây bị ác khí âm tà ngút trời xông cho xiểng liểng, nó lảo đảo rơi vào bên cạnh một cốc đèn nhỏ, uể oải nằm trên đó, ánh sáng chỗ đuôi lập lòe chợt lóe chợt tắt. 
Đột nhiên, có một bàn tay nhẹ nhàng duỗi tới, dứt khoát búng con đom đóm đáng thương văng ra ngoài.
Phong Duật ôm quỷ đao đi tới, cười hừ nói: “Đừng để bất kỳ thứ gì tiến lại gần ngọn đèn của ngươi— Nếu bị thổi tắt, cho dù tu vi có cao đến mất cũng khó thoát khỏi Ác Kỳ Đạo.”
Thịnh Tiêu xách một ngọn đèn nhỏ phát ra ánh sáng u lam, từ chối cho ý kiến.
Trong lúc đang nói chuyện, có mấy con diễm quỷ áo quần phấp phới lượn tới, bâu vào ngọn đèn u lam của Phong Duật rồi thổi ra một luồng âm khí lạnh lẽo.
Phong Duật mất kiên nhẫn quát lớn: “Cút ngay!”
Diễm quỷ cười khanh khách, phất ống tay áo thêu hoa hòe mang theo nụ cười rùng rợn ẩn vào bóng tối.
Sau khi đuổi mấy con diễm quỷ chạy đi, Thịnh Tiêu càng chắc chắc mục đích, hai chân bước nhanh hơn, Phong Duật lật đật đuổi theo Thịnh Tiêu, tiện thể thăm dò tình hình quân địch dùm Hề Tuyệt: “Đến Hạch Chu Thành à?”
Thịnh Tiêu lạnh lùng nói: “Đừng theo ta.”
“Vậy thì không được.” Phong Duật ung dung nói: “Ở Hạch Chu Thành có Ứng Trác, nếu ngươi tới đó, chính là tình địch gặp nhau.

Chuyện vui như vậy sao ta có thể bỏ qua được?”
Thịnh Tiêu nghe thấy hai chữ ‘tình địch’ liền trở nên lạnh lùng, lôi văn trên cổ tay rè rè bắn ra tia sét nhỏ.
Phong Duật vẫn còn không sợ chết tiếp tục nói dai thành nói dại: “Ta nhớ tên chữ của Ứng Trác là do Hề Tuyệt thuận miệng đặt cho thì phải, mà người ta cũng không cảm thấy xấu hổ vì hai chữ ‘Xảo Nhi’ nữ tính này.

Còn ngươi thì sao, Hề Tuyệt chỉ gọi ngươi một tiếng ‘Kiều Kiều’, ngươi liền giáng sét đuổi đánh hắn.”
“Xoẹt—”
Thiên Diễn Châu chợt bắn ra luồng sét nhỏ.
Phong Duật phản ứng nhanh nhẹn né qua một bên, trên mặt tỏ vẻ ‘Ê! Đánh lộn không mày?’ thiếu đòn, còn há to miệng cười ha hả.
“Khó trách ngươi đối Hề Tuyệt cầu mà không được, chậc chậc.”
Thịnh Tiêu: “…”
===Hết chương 16===.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui