Sau Khi Phản Diện Nhặt Được Kịch Bản

Ôn Thanh Lan nhìn theo hướng Thẩm Phong Thanh chỉ, khoảng chừng có hơn mười người, nam nữ già trẻ đều có, có vẻ là một môn phái nhỏ.

Tốc độ phá hủy của Chân Diệp bí cảnh nhanh hơn, vốn là bãi cỏ xanh tươi dồi dào linh khí lại như tằm ăn rỗi, hóa thành bóng tối tĩnh mịch vô tận.

Ôn Thanh Lan cũng không nhiều lời vô ích, giơ tay tung Cô Phong Kiếm, nguyên bản thân kiếm mảnh dài lành lạnh trong nháy mắt phóng lớn gấp mấy lần, hắn nắm áo một người trong số đó ném lên, sau đó, những người còn lại đều được ném lên như củ cải.

Ôn Thanh Lan theo sát nhảy lên thân kiếm, vệt sáng lao ra ngoài Chân Diệp bí cảnh.

Lại nói Tiêu Cảnh bên này, sau khi Ôn Thanh Lan rời đi, y cũng không nán lại, mà cấp tốc chạy tới lối ra Chân Diệp bí cảnh, đợi đến khi chạy tới cửa ra, dòng người bên cạnh y bỗng tăng lên, tất cả đều là đệ tử các môn phái.

Y chậm một chút so với Ôn Thanh Lan, tu vi lại không cao, đương nhiên rớt lại vị trí sau cùng, lúc này hắc ám phía sau gào thét điên cuồng như sóng biển, sít sao đuổi sát chân y.

Tiêu Cảnh đang định đẩy nhanh tốc độ, chợt nghe bên cạnh y một giọng nữ trong vắt phẫn nộ nói: “Tiểu tặc, đê tiện!”

Tiêu Cảnh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nữ tu váy dài xanh lơ vừa sợ vừa giận ngửa mặt ngã xuống, bên cạnh nàng là một nam nhân áo đen gầy gò đang cười lạnh.

Mắt thấy nữ tu sắp ngã vào trong hắc ám, Tiêu Cảnh thuận tay kéo một cái, kéo nữ tu đến bên người, miễn số phận bị thôn phệ (*) cho nữ tu.


(*) cắn nuốt

“Tiểu tử, ngươi đừng tìm…….” Thấy nữ tu được người ta cứu, nam nhân áo đen tức thì nhướng mày căm giận nói, gã vươn tay thành trảo, nhìn dáng vẻ bất cứ giá nào cũng phải trảo lại đây.

Tiêu Cảnh cười gằn một tiếng, bay lên đá một cú vào đối phương, nam nhân áo đen tránh không thoát, bị Tiêu Cảnh đá vào trong hắc ám.

Bấy giờ Tiêu Cảnh vừa chạy vừa cúi đầu nhìn nữ tu, ôn hòa cười nói: “Tiên tử không sao chứ?”

Nữ tu vốn cho là mình chết chắc rồi, không ngờ lại được người tốt cứu, trong lòng nàng cảm kích, ngẩng đầu muốn nói lời cảm tạ, không nghĩ tới vừa ngẩng đầu một cái đã thấy một gương mặt tuấn mỹ vô song, mà chủ nhân gương mặt này đang mỉm cười với mình.

Mặt nữ tu trong nháy mắt đỏ bừng, nàng xấu hổ nhảy ra khỏi lồng ngực Tiêu Cảnh, có chút e thẹn nói: “Đa tạ đạo hữu tương trợ, tiểu nữ Nguyệt Linh Nhi, không biết đạo hữu xưng hô như thế nào.”

Tiêu Cảnh cười cười không trả lời, tăng tốc phóng tới đại môn Chân Diệp bí cảnh.

Trên đường gặp phải Thẩm Phong Thanh đang kiệt sức, Tiêu Cảnh thuận tay dẫn đối phương chạy tới cửa Chân Diệp bí cảnh, Thẩm Phong Thanh đột nhiên bị người mang đi, cũng rất ngạc nhiên, sau đó phát hiện đối phương là có ý tốt, y cảm kích nói: “Đa tạ đạo hữu, nhưng tại hạ còn có một sư muội bị tuột lại phía sau, không biết đạo hữu có thể giúp đỡ mang nàng tới đây không.”


Thẩm Phong Thanh vốn không trông cậy đối phương đồng ý, y đang định thoát khỏi đối phương đi tìm Lan Tiếu, không ngờ đối phương chỉ hơi nhíu mày, sau đó quay đầu lại hỏi: “Ở đâu?”

Thẩm Phong Thanh ngẩn người, lập tức mừng như điên nói: “Đa tạ đạo hữu, hướng đó.”

Tiêu Cảnh bất đắc dĩ đành phải vòng trở lại, cũng may y được Tôi Hỏa Liệt Thiên rèn thân thể, trực tiếp đột phá Kim Đan Kỳ, bí thuật lúc trước không cách nào thi triển cũng tìm về hết thảy, hai mắt y híp lại, nhắm về phía đằng sau bên phải theo ngón tay Thẩm Phong Thanh, chỉ thấy một người thiếu nữ váy hồng phấn đang liều mạng chạy nhanh tới trước.

“Lan Tiếu!” Vừa thấy thiếu nữ, nét mặt Thẩm Phong Thanh vui mừng, gọi đối phương.

Lan Tiếu nghe tiếng động ngẩng đầu, vẻ mặt cũng là mừng rỡ: “Đại sư huynh.”

Tình hình khẩn cấp, Tiêu Cảnh cũng không nói nhiều, ném Thanh Nhã Kiếm, kéo thiếu nữ cùng nhảy lên Thanh Nhã Kiếm, lúc này Lan Tiếu mới chú ý tới sư huynh đi theo một người nam tử trẻ tuổi, hẳn là người giúp đỡ sư huynh và mình.

Nghĩ như vậy, Lan Tiếu đánh giá đối phương, nhìn kĩ một chút, mới giật mình phát hiện dung mạo y rất xuất sắc, tóc đen như quạ (*) mặt mày thâm thúy, tuấn mỹ bức người, trong tuấn mỹ lộ ra một chút tà khí câu nhân, liếc mắt một cái Lan Tiếu đỏ mặt cúi đầu.

(*) 鸦: nha (quạ, con quạ). Sắc đen cũng gọi là nha. Như nha hoàn 鴉鬟 búi tóc đen nhẫy.


Nghĩ tới vừa rồi y kéo mình lên tiên kiếm, trong lòng Lan Tiếu dâng lên một chút lạ lùng, sau đó nàng phỉ nhổ bản thân, rõ ràng mình thích đại sư huynh, sao lại ngẩn người với một nam tử xa lạ.

Hắc ám đằng sau càng đuổi càng gần, cũng may lúc này Tiêu Cảnh đã là trung kỳ Kim Đan, mang theo hai người cũng không tốn sức chút nào, y vận linh lực toàn thân thôi động Thanh Nhã Kiếm, trong chớp mắt Thanh Nhã Kiếm hóa thành một chùm ánh sáng, lao ra cửa Chân Diệp bí cảnh.

Ôn Thanh Lan mang hơn mười người ngự kiếm bay ra Chân Diệp bí cảnh, thu hồi Cô Phong Kiếm, lúc này đại lão tứ tông và thống lĩnh Ma giới cũng đã chấm dứt chiến đấu, chỉ để lại vết cháy xém khắp nơi trên mặt đất, thỉnh thoảng còn có thể thấy thi thể của đệ tử chính đạo và ma tu.

Hơn mười người kia thấy Ôn Thanh Lan sau khi dẫn bọn họ ra ngoài cũng không nói lời nào, tức thời hai mặt nhìn nhau, một lát trong đám người này đi ra một vị đạo sĩ trung niên mặt chữ điền, đạo sĩ chắp tay nói với Ôn Thanh Lan: “Đa tạ tiên tôn cứu giúp, đại ân ngày hôm nay bần đạo thật không biết báo đáp như thế nào.”

Ôn Thanh Lan cẩn thận quan sát đối phương, đó là một đạo sĩ trung niên rất đỗi bình thường, lớn lên mặt vuông miệng rộng, trông rất là đôn hậu, tu vi vẫn chưa tới Nguyên Anh Kỳ, một môn phái nhỏ như vậy, biết đâu một ngày nào đó sẽ biến mất, ai cũng không tưởng tượng được trong môn phái lại cất giấu Cổ Yêu Mê Cảnh.

Đúng vậy, lý do Ôn Thanh Lan ra tay cứu bọn họ, không chỉ là vì thỉnh cầu của Thẩm Phong Thanh, mà còn bởi vì trên người bọn họ có tin tức của Thiên Diện bí cảnh, đương nhiên đây cũng là công lao nhắc nhở của hệ thống.

Thấy Ôn Thanh Lan không nói lời nào, nam nhân trung niên có chút nơm nớp lo sợ, gã dè dặt nhìn Ôn Thanh Lan nói: “Không biết tiên tôn có gì dặn dò?”

“Đây là ngọc bài của bản tôn, nếu ngày nào đó gặp phải chuyện không thể giải quyết, có thể xin bản tôn giúp đỡ.” Ôn Thanh Lan móc ra một ngọc bài tính chất đặc biệt từ trong ngực, ánh sáng chuyển động trên ngọc bài, hắn ném ngọc bài vào lòng nam nhân trung niên.

Nghe Ôn Thanh Lan nói, sắc mặt nam nhân trung niên chợt biến đổi, gã có chút không muốn nhận ngọc bài, nhưng cuối cùng vẫn nhận lấy ngọc bài trước khi nó rơi xuống đất, muốn nói gì đó, nhưng Ôn Thanh Lan đã xoay người rời đi.


Vì đại sư huynh Thẩm Phong Thanh tận chức tận trách, phần lớn đệ tử Vô Vi Đạo Tông đi ra nguyên vẹn, bên ngoài chiến đấu vừa kết thúc, tuy Phệ Hồn Lão Tổ đã rời khỏi, nhưng vẫn còn lưu lại chút tôm tép nhỏ, nếu không phòng bị, nói không chừng còn còn có thể trở lại ám toán.

Nhớ đến căn dặn của chưởng môn sư huynh, Ôn Thanh Lan liền đi tới trước mặt đệ tử Đạo Tông, dự tính đưa mấy đệ tử này về nội sơn, miễn cho nửa đường bị ám toán.

Chờ tới trước mặt đệ tử tông môn, bấy giờ Ôn Thanh Lan mới phát hiện không có bóng dáng Thẩm Phong Thanh: “Đại sư huynh các ngươi đâu?”

“Sư thúc, cầu xin người cứu đại sư huynh, đại sư huynh y……. Y còn ở bên trong!” Ôn Thanh dò hỏi, lập tức có một đệ tử tông môn giao hảo với Thẩm Phong Thanh đứng lên khóc lóc kể lể: “Đại sư huynh nói y phải đi tìm Lan Tiếu sư tỷ, đến bây giờ vẫn chưa đi ra.”

Ôn Thanh Lan thầm mắng một tiếng, đang muốn quay trở lại Chân Diệp bí cảnh, chợt thấy lối vào lóe sáng, Thẩm Phong Thanh xuất hiện ở cửa vào bí cảnh.

“Đại sư huynh, thật tốt quá, huynh không có việc gì.” Thẩm Phong Thanh vừa ra tới, tên đệ tử tông môn cùng y giao hảo chạy vọt tới, kích động vỗ vai Thẩm Phong Thanh.

Thẩm Phong Thanh cười nói: “Ta không sao, còn phải đa tạ vị đạo hữu này tương trợ.” Nói xong y dẫn Lan Tiếu và Tiêu Cảnh tới trước mặt Ôn Thanh Lan, chắp tay nói: “Sư thúc, chính vị đạo hữu này trượng nghĩa tương trợ, đã cứu ta và Lan Tiếu.”

Nhìn thấy tuấn mỹ tà mị Tiêu Cảnh, Ôn Thanh Lan nhíu mày.

Tiêu Cảnh cũng tiến lên nửa bước, nhìn Ôn Thanh Lan nở nụ cười, nụ cười rất nhanh biến mất, y như vô số lần, cung kính hành lễ gọi: “Sư tôn.”

Một tiếng này làm kinh sợ mọi người xung quanh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận