Sau Khi Phản Diện Nhặt Được Kịch Bản

Cùng lúc đó, thần sắc Ôn Thanh Lan trở nên túc lãnh (*) cầm kiếm ngạo nghễ nói: “Minh Ngọc, ngươi dám làm thế, dung túng ma tu phạm Vô Vi Đạo Tông ta, tội như thế nào!”

(*) nghiêm túc và lạnh lùng

“Các ngươi…… được lắm, đám chó má các ngươi nói hươu nói vượn.” Minh Ngọc cực kỳ phẫn nộ, trong lòng không khỏi thầm hận chính mình hành sự lỗ mãng, vì sao phải tùy tiện đi ra ngoài vạch trần hành vi của Ôn Thanh Lan. 

Nhưng giờ muốn làm gì cũng đã muộn, Ôn Thanh Lan và hắc y nhân đã đánh lên, Minh Ngọc cũng mơ hồ gia nhập vòng chiến. 

Người bên ngoài nhìn thấy Ôn Thanh Lan đánh nhau với hắc y nhân, nhưng trên thực tế lại là Minh Ngọc thường thường bị hai người công kích. 

Một trận náo động lớn thế này tự nhiên khiến người tuần sơn cảnh giác, đều cùng nhau bay về phía hàn đàm tra xét, mắt thấy hắc y nhân sắp bị bao vây. 

Ôn Thanh Lan càng lạnh giọng trách mắng: “Ma chướng, ngươi cùng Minh Ngọc cấu kết muốn hại ta, ta nhất định phải đem hai ngươi trảm dưới kiếm!”

“Thanh Lan bé bỏng, rõ ràng là nội bộ Đạo Tông công kích lẫn nhau, cùng ta có quan hệ gì đâu!” Hắc y nhân quát lớn. 

Mắt thấy Cô Phong Kiếm sắp chém chết hắc y nhân, hắc y nhân đột nhiên bắt lấy Minh Ngọc đang luống cuống tay chân bên cạnh, đem đối phương chắn trước người mình, Cô Phong Kiếm thu thế không kịp, trực tiếp xuyên thủng một lỗ lớn lên người Minh Ngọc. 

Minh Ngọc chết không nhắm mắt, Ôn Thanh Lan dường như bị biến cố này làm cho ngây ngẩn cả người, lúc hắn đang thất thần thu công, hắc y nhân cũng đã dùng bí pháp bỏ trốn mất dạng.

Tất cả phát sinh trong chớp nhoáng, những kẻ tuần sơn đã tới đây cũng chỉ có thể trợn mắt há hốc mồm hai mặt nhìn nhau.

Tùng Văn Hiên chỉ vào thi thể Minh Ngọc, lại chỉ chỉ Ôn Thanh Lan, gã lắp bắp trừng lớn mắt nói: “Ôn…… Ôn sư điệt, này…… Chuyện này làm thế nào cho phải.”

Ôn Thanh Lan mặt không cảm xúc, máu từ mũi kiếm nhiễu xuống đất, hắn nhíu mày nói: “Minh Ngọc cấu kết ma tu muốn hại ta, hiện giờ lại bị ma tu phản bội, chết lầm dưới kiếm của ta, Tùng phong chủ, tất cả mọi chuyện ngươi đều tận mắt chứng kiến, ngươi nói làm thế nào cho phải?”


“Này……” Tùng Văn Hiên do dự: “Vẫn là chờ tông chủ quyết định đi.”

“Đã vậy, vậy đi gặp mặt chưởng môn đi.” Ôn Thanh Lan thu hồi kiếm, đứng dậy bay tới Nhập Tiên Phong.

Tùng Văn Hiên do dự một lát, thở dài cũng theo Ôn Thanh Lan bay về phía Nhập Tiên Phong, bởi vậy ai cũng không nhìn thấy, thi thể Minh Ngọc nhảy ra một đạo u quang màu lam, u quang nhún nhót, biến mất hoàn toàn trong ngọn núi. 

Việc Phệ Hồn Lão Tổ đột kích còn chưa xử lý xong, Khuất Minh Dương vừa vội lại vừa phiền, giờ lại còn thêm một chuyện rắc rối, gã mệt mỏi trông thấy rõ. 

Trừ chưởng môn ở một phong riêng, mười một phong chủ còn lại vừa mới trở về xử lý sự vụ trong phong, giờ lại bị triệu hồi, là vì việc Minh Ngọc uổng mạng, đều không khỏi hai mặt nhìn nhau. 

Mười một phong, không, giờ chỉ còn mười phong, Lan Yên Phong đã thành phong vô chủ, theo lẽ thường chỗ ngồi của các phong chủ sẽ có chỗ trống, nhưng hiện tại một nam nhân trung niên áo đen xa lạ lại ngồi trên ghế của Lan Yên Phong. 

Nam nhân cao lớn uy mãnh, mày rậm mắt hổ, mặt góc cạnh môi dày, một thân khí thế làm cho người ta cực kỳ sợ hãi, mơ hồ tỏ uy áp đè ép mười một phong chủ trong chủ điện, lão mặt không biểu tình thưởng thức một chuỗi ngọc châu, cũng không thèm nhìn tới người chung quanh. 

Cho đến khi Ôn Thanh Lan bước vào, ánh mắt lão như điện bắn về phía Ôn Thanh Lan, thanh âm lạnh lùng nói: “Là ngươi giết Ngọc Nhi của ta?”

Theo giọng nói của nam tử, một cỗ uy áp cực đại ngang ngược xông tới, nháy mắt Ôn Thanh Lan lâm vào cảnh bị linh lực cuồn cuộn chèn ép, trán hắn chảy ra một giọt mồ hôi, gian nan chống đỡ áp lực từ đối phương. 

Nhưng trên mặt lại không có ý khuất phục, hắn lãnh đạm đối diện với đối phương, đáy mắt mơ hồ đè nén chiến ý ngạo nghễ.

Loại ánh mắt này dường như khiêu khích hắc y nam nhân, lão cười lạnh một tiếng, tràn ngập sát ý nói: “Một khi đã như vậy, ngươi đền mạng Ngọc Nhi đi.”

Xem ra nam nhân này đã luyện tới Độ Kiếp Kỳ, hậu trường như thế nên Minh Ngọc mới không sợ gì. 


Hắc y nam nhân vừa dứt lời, liền tháo một viên ngọc châu, nhẹ nhàng bâng quơ ném tới Ôn Thanh Lan. 

Thế tới của ngọc châu vừa nhanh vừa mạnh, thu hút vô số linh lực sấm sét, trực tiếp đập vào mặt Ôn Thanh Lan, nếu bị đập trúng, chỉ sợ đầu Ôn Thanh Lan sẽ nổ tanh bành. 

Ôn Thanh Lan vội vàng nâng kiếm, kiếm pháp của hắn vừa nhanh vừa lợi (*), chờ ngọc châu tới trước mặt tức khắc chém ngọc châu. 

(*) lợi hại

‘Keng_____’ một tiếng trầm vang, ngọc châu và Cô Phong Kiếm chạm vào nhau, không khí trong đại điện Nhập Tiên Phong bỗng nhiên cứng lại, tiếp theo linh lực sóng gợn mắt thường không thể nhận ra lập tức tỏa ra. 

Một tiếng trầm vang này như va tận lòng người, trong đại điện, phong chủ có tu vi kém mặt lộ vẻ thống khổ, không thể không mở phòng ngự ra chống đỡ. 

Ôn Thanh Lan cũng liên tục lui về phía sau vài bước, mặt hắn trở nên trắng bệch, tay cầm kiếm run nhè nhẹ, nhưng ánh mắt lại không chút nào thoái nhượng.

Hắc y nam nhân thấy vẻ mặt hắn như thế, tức khắc cười nhạo một tiếng, vươn tay lại một viên ngọc châu bắn tới. 

Nhưng lúc này trừ Ôn Thanh Lan xuất kiếm, còn có Nhạc Uyên rút đao xông lên, hai người đứng sóng vai, đồng thời nhìn thẳng hắc y nam nhân.

Hắc y nam nhân nhăn mày, không kiên nhẫn nói: “Tiểu bối phương nào, còn chưa cút ra!”

Nhạc Uyên thần sắc lãnh túc, mặt trầm như nước: “Vãn bối không biết Vô Vi Đạo tông khi nào thì thành nơi ỷ mạnh hiếp yếu, đó là còn có tông chủ trong đại điện, cũng có thể không phân xanh đỏ đen trắng đánh chết một phong chủ, hay là quy củ khoan người nghiêm mình (*) của thiên hạ đệ nhất tông đã sớm phế đi không thành lập nữa rồi?”

(*) khoan dung người nghiêm với bản thân


Hắc y nam nhân cười lạnh một tiếng, cũng không thèm nhìn tới Nhạc Uyên, trực tiếp nhảy lên trước vươn tay thành trảo chụp vào bả vai Nhạc Uyên, thân hình Nhạc Uyên xoay chuyển cực nhanh, kiếm pháp Ôn Thanh Lan sắc bén, trảo của lão không bắt trúng, lại bị kiếm khí của Ôn Thanh Lan chấn tới. 

Hắc y nam nhân tức khắc giận dữ, hét to nói: “Cút ngay!”

Nói xong lại không quan tâm gì cả mà lấy pháp bảo ra, chặn giết Ôn Thanh Lan.

Lúc này vài phong chủ giao hảo với Ôn Thanh Lan cũng đã đứng dậy, chưởng môn Khuất Minh Dương cũng từ chủ vị đi xuống, gã chắp tay nói với hắc y nhân: “Việc này cũng không phải chỉ một mình Thanh Lan sai, mong lão tổ bình tĩnh suy xét, nếu nhất thời tức giận ngộ sát phong chủ tông môn, truyền ra ngoài môn những lời đồn đại sẽ không dễ nghe cho lắm.”

Người này là lão tổ?

Trong lúc nhất thời mọi người đều có chút khiếp sợ.

Vô Vi Đạo tông có hai vị lão tổ Độ Kiếp Kỳ, hàng năm nhị vị lão tổ đều đóng cửa khổ tu ở Thần Cư Điện, hai người không ra mặt, ở trong ấn tượng của mọi người cũng đã cách đây mấy trăm năm, nếu không còn thừa uy chấn nhiếp, mọi người cũng sắp quên mất, không ngờ lần này lại bởi vì con gái Minh Ngọc mà xuất hiện, nhưng càng làm cho người khác không ngờ chính là, Minh Ngọc cư nhiên có chỗ dựa như vậy. 

Hắc y nam nhân dường như suy xét đến cái gì đó, cười lạnh liên tục thu hồi pháp bảo, lão ngồi lại vị trí Lan Yên Phong, âm trầm nhìn Ôn Thanh Lan: “Ta cũng muốn biết ngươi có thể nói ra cái gì.”

Ôn Thanh Lan cũng không ngờ Minh Ngọc lại có quan hệ máu mủ với lão tổ, trách không được trong «Chí Thần Truyện», sau khi hắn giết chết Minh Ngọc, lão tổ đuổi giết hăng say đến vậy. 

Vốn hắn cũng muốn bắt được thế lực sau lưng Minh Ngọc, nay tuy rằng ngoài dự đoán, nhưng cũng không có đạo lý dừng tay. 

Khuất Minh Dương cũng đã trở lại chủ vị, gã xoa xoa cái trán, mệt mỏi nói: “Sư đệ, Minh phong chủ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói tỉ mỉ kĩ càng đi?”

Ôn Thanh Lan sắc mặt không đổi, dung nhan thanh lãnh: “Bẩm lão tổ và chưởng môn, trước đó Ôn mỗ muốn đi Vô Danh Phong điều tra, vì tông môn phân ưu, kết quả bỗng bị Minh phong chủ và hắc y nhân vây công, miệng Minh phong chủ còn vu hãm Ôn mỗ cấu kết với hắc y nhân, Ôn mỗ nghĩ không thể thả dư nghiệt ma tu đi được, liền không ngừng truy kích, ai ngờ dư nghiệt quá mức xảo trá, xuất kì bất ý (*) dùng Minh phong chủ làm lá chắn, Ôn mỗ thu thế không kịp, ngộ sát Minh phong chủ, đúng là bất đắc dĩ.”

(*) chỉ hành động bất ngờ ngoài ý liệu của người khác

“Hồ ngôn loạn ngữ!” Hắc Bào Lão Tổ lạnh lùng trừng mắt với Ôn Thanh Lan: “Ngọc Nhi tuyệt không cấu kết với ma tu, nàng ở Vô Vi Đạo tông, tâm tư đơn thuần, nơi nào lại cấu kết với Phệ Hồn Lão Tổ gì đó.”

Ôn Thanh Lan không dao động, hắn lãnh đạm nói: “Ai biết được, Minh phong chủ vốn nhìn Ôn mỗ không vừa mắt, có lẽ Minh phong chủ không phải muốn cùng ma tu cấu kết, nàng chỉ là muốn thương tổn hoặc là giết chết Ôn mỗ, việc này có Quá Thường Phong Tùng phong chủ làm chứng, còn có tuần sơn đệ tử làm chứng, tất cả mọi người đều nghe được.”


Lời này chỉ thẳng Tùng Văn Hiên, bị tầm mắt đầy lực áp bách của tông chủ và lão tổ nhìn chầm chập, Tùng Văn Hiên cũng không thể lại bàng quang, gã đành phải ra mặt nói: “Tùng mỗ quả thật nghe thấy, cuối cùng ma tu kia bắt Minh phong chủ, Ôn phong chủ vốn muốn chém chết ma tu kia, cho nên thu thế không kịp, ngộ sát Minh phong chủ.”

Hắc Bào Lão Tổ vốn sắc mặt âm trầm nháy mắt càng thêm khó coi, lão cũng không muốn nghe tiếp nữa, trực tiếp phất tay áo rời đi, trước khi đi lạnh lùng nói: “Lão tổ ta sẽ điều tra rõ chân tướng, nếu ai có lời dối trá, nhất định khiến hắn thần hồn nát tan, tiểu tử họ Ôn, ngươi chờ cho ta!”

Giữa trán Tùng Văn Hiên chảy ra mồ hôi lạnh, thần sắc Ôn Thanh Lan vẫn nhàn nhạt, một bộ không thẹn với lương tâm, bộ dáng hoàn toàn không dao động. 

Đến khi Hắc Bào Lão Tổ rời đi hoàn toàn, bầu không khí trong đại điện Nhập Tiên Phong mới trở lại bình thường, Liễu Tương Lan liếc Ôn Thanh Lan, cười lạnh rời đi, Nhạc Uyên vỗ vỗ bả vai Ôn Thanh Lan. 

Khuất Minh Dương lại thở dài nói: “Thanh Lan, ngươi giết ái nữ của lão tổ, tuy chưa từng công khai là con gái mình, nhưng dù sao cũng là thân nữ, lần này chỉ sợ lão tổ sẽ ghi hận ngươi, bằng không, ngươi ra ngoài tránh một thời gian đi.”

Ôn Thanh Lan chắp tay nói: “Đa tạ sư huynh quan tâm, Thanh Lan không thẹn với lương tâm, Vô Vi Đạo tông cũng không phải chỉ có một mình lão tổ ở tông môn, Thanh Lan tin tưởng tông môn cũng tin tưởng chưởng môn.”

“Huống chi tu vi lão tổ cường đại, đã là cảnh giới Độ Kiếp, nếu thật bị lão tổ nhớ thương, chỉ sợ tới nơi nào cũng đều không được sống yên ổn.”

Đến khi về tới Tĩnh Bình Phong, hệ thống suốt hành trình chui một xó khiếp sợ mới lên tiếng nói: “Ký chủ, rốt cuộc ngài muốn làm gì vậy, rõ ràng hiện tại cốt truyện đã thay đổi, vì sao còn muốn giết Minh Ngọc, chọc Hắc Bào Lão Tổ.”

Hệ thống hỏi như vậy, Ôn Thanh Lan ngược lại ngạc nhiên nói: “Không phải ngươi nói phải làm nhiệm vụ chủ tuyến Vô Vi Đạo tông sao?”

Hệ thống vừa nghe tức khắc cao hứng nói: “Đã rõ, ký chủ là muốn chắp tay dâng non sông đổi nụ cười của Tiêu Cảnh, đích thân đánh chiếm Vô Vi Đạo Tông đưa tặng Tiêu Cảnh, đúng không?”

“Thật tốt quá, nói như vậy, ký chủ nhất định sẽ có thêm thật nhiều thật nhiều điểm.”

Ôn Thanh Lan: “……”

Không biết tại sao, trong lòng hắn lại chán ghét Tiêu Cảnh nhiều thêm một phần.

Thật là…… Một chút cũng không muốn nhìn thấy khuôn mặt kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận