Sau Khi Phản Diện Nhặt Được Kịch Bản

Khoảng cách hậu sơn cực gần Thần Cư Điện, được bao phủ vô số trận pháp huyền diệu, Hắc Bào Lão Tổ sắc mặt u ám tức giận rời đi, trong tay lão một đạo u lan quang đang nhảy nhót.

Hắc Bào Lão Tổ đưa u lan quang vào trong trận pháp, vô số chỉ vàng (*) sáng lên, linh khí cuồn cuộn không ngừng rót vào trong trận pháp, u lan quang nhún nhảy phình lớn tách ra.

(*) kim tuyến

Hắc Bào Lão Tổ nhìn điểm sáng, trong mắt lóe lên tia sáng tối đen: “Tiểu tử kia xuống tay cũng thật là tàn nhẫn, thiếu chút nữa làm con thần hồn nát tan, nếu không có vi phụ gieo hộ hồn linh cho con, chỉ sợ thế gian này sẽ không còn con, Ngọc Nhi, nhanh một chút tỉnh lại đi, nói cho vi phụ biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.”

“Ngươi thật là có thể ung dung đến vậy”. Bên trong Tĩnh Bình Phong, Nhạc Uyên đứng ở một bên, nhìn Ôn Thanh Lan thấm mực đề bút, chữ ‘Tranh’ rồng bay phượng múa ngời ngời trên giấy, chữ viết linh khí bốn phương, kiếm khí tùy thời sẽ phá giấy mà ra.

Nghe Nhạc Uyên nói, vẻ mặt Ôn Thanh Lan không chút nào thay đổi, cúi đầu như cũ, đề khí, lại một chữ nữa hiện lên trên giấy: “Bằng không ta nên thế nào, hoảng sợ bất an lo lắng sao?” (*)

(*) Bất khả chung nhật(不可终日): một ngày cũng khó mà chịu đựng được | tình thế cực kì nguy ngập | tâm trạng cực kì bất an, lo lắng.

Nhạc Uyên suy nghĩ cảnh tượng đó, khóe miệng lộ ra một nụ cười: “Đây cũng không phải là tác phong của ngươi.”

Nghe thế, Ôn Thanh Lan chỉ cười, hắn thu bút, trang giấy trên bàn tự động cuốn lại, kín đáo bay lên đưa mình vào trong ống trúc.

Hắn rửa sạch tay, mới xoay mặt nhìn Uyên Nhạc nói: “Ngươi đến nơi này, chính là để nói điều này với ta?”

Nhạc Uyên lắc đầu, hắn ngước mắt chăm chú nhìn Ôn Thanh Lan, trong con ngươi đen thẳm hiện lên lo lắng.

Hắn tiến lên một bước, nắm cổ tay của Ôn Thanh Lan nói: “A Lan, ngươi cũng biết, tâm ý của ta vẫn không đổi, nếu ngươi gặp khó khăn gì, vẫn có thể nói cho ta biết.”

Ôn Thanh Lan nhíu mày, hất tay Nhạc Uyên ra: “Nhạc sư huynh, ta tin thanh giả tự thanh, Đạo Tông cũng không phải không biết phân biệt thị phi của ma môn, lão tổ cũng bình tĩnh suy xét, ngươi cần gì phải nói những lời này.”


Trong mắt Nhạc Uyên lộ ra một tia khổ sở, hắn thở dài nói: “Ngươi vẫn không muốn nói cho ta biết sao, thà thương lượng cùng Tùng Văn Hiên ư?”

Tầm nhìn của Ôn Thanh Lan vẫn luôn đặt trên ngọn núi ngoài cửa sổ, khoảng cách Tĩnh Bình Phong không xa đỉnh núi, Hắc Bào Lão Tổ thần sắc băng lãnh theo dõi hắn, lão đã duy trì hành vi này gần nửa tháng, bất cứ lúc nào chỗ nào, chỉ cần Ôn Thanh Lan mở cửa sổ ra, là có thể thấy lão đang giám thị mình ở cách đó không xa.

Hơn nữa cũng chỉ có Ôn Thanh Lan có thể thấy lão, hỏi lão, lão bảo là muốn bắt được chứng cứ hắn hãm hại Minh Ngọc, kỳ thực nó chẳng gây bất kỳ áp lực nào.

Nếu đổi lại một người khác, bị một cao thủ Độ Kiếp Kỳ giống như quỷ mị nhìn mình đăm đăm, sớm đã hỏng mất rồi.

Nghe Nhạc Uyên nói, Ôn Thanh Lan cau mày, thu hồi ánh mắt nhìn về phía Nhạc Uyên hỏi: “Rốt cuộc sư huynh muốn nói điều gì?”

Thấy Ôn Thanh Lan vẫn là vẻ mặt lạnh lùng không kiên nhẫn, nét mặt Nhạc Uyên hiện lên một chút thống khổ, hắn bỗng nhiên đi tới trước, nắm lấy bả vai Ôn Thanh Lan nói: “A Ngọc, ngươi còn trách ta sao…….”

Động tác này quá đột ngột, Ôn Thanh Lan không đề phòng, bị hắn vừa lúc nắm chặt, đang muốn hất văng Nhạc Uyên ra, không ngờ cửa nhã thất đột nhiên bị người đẩy ra, một bóng dáng quen thuộc vội vàng xông vào.

Tiêu Cảnh phải bị nhốt một tháng lại chạy về, vẻ mặt y gấp gáp, trên mặt tất cả đều là quan tâm, đẩy cửa ra liền không chờ nổi nói: “Sư tôn, ta nghe Lan Tiếu sư tỷ nói người ngộ sát Minh Ngọc sư thúc, còn đắc tội lão tổ……”

Tiêu Cảnh đang nói đột nhiên im bặt, y nhìn tư thế ái muội giữa hai người, lấy góc nhìn của y, Nhạc Uyên đang ôm vai Ôn Thanh Lan, khoảng cách hai người rất gần, Ôn Thanh Lan lại chẳng hề kháng cự.

Trên mặt Tiêu Cảnh xẹt qua một tia lo lắng, hồng quang trong mắt lóe lên rồi biến mất, chỉ trong nháy mắt, y lập tức cúi đầu, nhỏ nhẹ nói: “Sư tôn….”

Y tới quá đột ngột, Ôn Thanh Lan và Nhạc Uyên đều sửng sốt một chút, cùng nhìn về phía Tiêu Cảnh.

Ôn Thanh Lan đẩy Nhạc Uyên ra, nhìn Tiêu Cảnh, vẻ mặt hắn lạnh nhạt như trước: “Sao ngươi lại đi ra?”


“Sư tôn, đệ tử…….. Đệ tử lo cho sư tôn, cho nên nhịn không được làm trái lệnh chưởng môn, chạy ra.” Tiêu Cảnh cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói.

Nhạc Uyên nhìn Ôn Thanh Lan, lại nhìn Tiêu Cảnh, cũng biết nói không được nữa, hắn cũng không nói tiếng nào, trực tiếp phất tay rời đi.

Thấy Nhạc Uyên rời khỏi, Tiêu Cảnh mới ngẩng đầu, tha thiết nhìn Ôn Thanh Lan nói: “Sư tôn, vừa rồi Nhạc sư thúc và sư tôn đang làm cái gì?”

Tâm Ôn Thanh Lan không ở chỗ này, nên cũng không chú ý tới câu hỏi chất vấn này của Tiêu Cảnh, cũng không chú ý tới đáy mắt Tiêu Cảnh tràn ngập hắc ám.

Tiêu Cảnh đợi nửa ngày không nghe Ôn Thanh Lan trả lời, vốn tưởng rằng sư tôn trước đã không vui, lúc này chắc chắn nghiêm phạt mình.

Không ngờ Ôn Thanh Lan đột nhiên quay đầu lại, nhìn y một lát, nhìn đến khi trong lòng Tiêu Cảnh hơi có chút hoang mang, bỗng nhiên nở nụ cười, nụ cười này càng làm cho Tiêu Cảnh không hiểu gì.

Chợt nghe Ôn Thanh Lan nói: “Nếu đã trở về, không cần phải đi nữa, đồ đệ ngoan, giúp sư tôn làm một chuyện, nguyện ý không?”

Bỗng nhiên Ôn Thanh Lan ăn nói nhỏ nhẹ làm Tiêu Cảnh không kịp thích ứng, tim không khỏi run lên, nhưng nhớ tới lúc này mình đang sắm vai hình tượng đồ đệ nhị thập tứ hiếu (*), y lập tức kinh hoảng quỳ xuống đất nói: “Tất cả nghe sư tôn phân phó, đồ nhi nhất định máu chảy đầu rơi cũng không từ, chỉ mong sư tôn đừng ghét bỏ đồ nhi ngu dốt.”

(*) Nhị thập tứ hiếu (chữ Hán: 二十四孝) là một tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại sự tích của 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp biên soạn

Ôn Thanh Lan nở nụ cười, hắn vỗ đầu Tiêu Cảnh nói: “Đứa trẻ ngoan, rất tốt.”

Hắc Bào Lão Tổ vẫn giống mấy ngày trước, tìm một nơi theo dõi Ôn Thanh Lan, bị tu sĩ Độ Kiếp Kỳ nhìn chòng chọc, giống như thanh đao treo trên đỉnh đầu không rớt xuống, có lẽ tên kia đã sớm tâm thần đại loạn.

Tuy không có chứng cứ, nhưng trực giác nói cho Hắc Bào biết, người hại Minh Ngọc là Ôn Thanh Lan, đợi thần hồn Minh Ngọc tỉnh lại, lão liền có lý do trực tiếp chém chết hắn.


Mà trong khoảng thời gian áp lực này, nhất định sẽ làm rối loạn tâm thần của hắn, đến lúc đó lão có thể dễ dàng giết hắn.

Dù sao lão vẫn có chút cố kị Cô Phong Kiếm, huống chi nếu không nhanh chóng giết chết đối phương, chưởng môn và các phong chủ khác có ý bảo vệ, chỉ e phải sinh nhiều biến cố.

Ngay lúc Hắc Bào Lão Tổ suy tính, một bóng người vội vã bay từ trên núi tới chỗ lão.

Lại có người không có mắt làm phiền, Hắc Bào Lão Tổ nhìn sang, hình như đối phương cũng không ngờ nơi này có người, nhưng khi ngoảnh đầu lại thấy là hắc Bào Lão Tổ, sắc mặt đối phương biến đổi, sợ run, muốn lập tức bay đi.

Hắc Bảo Lão Tổ vừa nhìn, cảm thấy quái lạ, lão ngăn trước mặt đối phương, mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm, biển uy áp của Độ Kiếp Kỳ áp bức trực tiếp hạ xuống: “Ngươi ở đây làm gì?”

Người có chút quen mặt nọ, tức khắc kinh hãi quỳ rạp xuống đất trong miệng cầu xin tha thứ: “Lão tổ tha mạng, lão tổ tha mạng, đệ tử không phải cố ý, đệ tử cũng là bị họ Ôn kia lừa.”

Hắc Bào Lão Tổ trong lòng khẽ động, lão cẩn thận quan sát đối phương, nghĩ tới điều gì đó, nét mặt lạnh lẽo nói: “Ngươi là Tùng phong chủ? Nói mau, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”

Lão tổ Độ Kiếp Kỳ hạ uy áp, Tùng Văn Hiên nước mắt giàn giụa, sợ muốn chết: “Bẩm lão tổ, khi trước đệ tử tham một món bảo bối, Ôn phong chủ đưa tặng bảo bối đó cho đệ tử, nói chỉ cần đệ tử trợ giúp khi cần thiết, đệ tử phụ giúp một tay, ngày đó, Ôn phong chủ gặp đệ tử, bảo đệ tử tới hàn đàm tiếp ứng một chút, đệ tử cũng không ngờ sẽ bắt gặp chuyện như vậy, lão tổ tha mạng, lão tổ tha mạng, bây giờ ngẫm lại, nhất định là Ôn Thanh Lan kia lừa gạt đệ tử, đệ tử không phải cố ý đâu.”

Nghe Tùng Văn Hiên giải thích, Hắc Bào Lão Tổ tức khắc nộ hỏa vạn trượng, giọng căm hận nói: “Lí nào như vậy, đem con ta ra làm trò vỗ tay đùa cợt, lão phu tất phải bầm thây vạn đoạn.”

Lão oán hận vỗ một chưởng, cả ngọn núi biến thành mảnh vụn.

Tùng Văn Hiên đầy mặt kinh hãi, hai chân mềm nhũn, quỳ xuống nói: “Lão tổ tha mạng, lão tổ tha mạng, chuyện không liên quan đệ tử, chuyện không liên quan đệ tử.”

Hắc Bào Lão Tổ chán ghét trừng Tùng Văn Hiên, nhớ tới lý do ngày đó gã thoái thác, hận không thể đánh chết gã dưới chưởng.

Ngay tại lúc lão đang ngưng tụ lại linh lực, đột nhiên khuôn mặt biến sắc, trong nháy mắt bay trở về Thần Cư Điện.

Trong Thần Cư Điện, chỉ vàng đan vào pháp trận bị phá hỏng, kim quang lờ mờ, dần dần biến mất.

Hắc Bào Lão Tổ nghiêng mình đi tới trung tâm pháp trận, nơi đó nằm một Minh Ngọc hoàn chỉnh, nguyên bản vô số sinh cơ (*) đi qua chỉ vàng truyền tới linh thể Minh Ngọc, lúc này chỉ vàng bị đứt, thân thể Minh Ngọc cũng dần dần trở nên trong suốt.


(*) sự sống, và tui nghĩ có liên quan một chút tới cái này sinh cơ

Dường như nàng khôi phục một chút thần trí, mở hai mắt nhìn Hắc Bào Lão Tổ trước mặt, khuôn mặt diễm lệ cũng trở nên vặn vẹo, nàng thê lương nói: “Cẩu tặc Ôn Thanh Lan hại chết con, hại chết con……”

Nhưng chỉ vàng đã đứt, sinh cơ tiêu tán, linh thể Minh Ngọc cũng không duy trì được bao lâu, trận pháp một ngày gián đoạn, linh thể của nàng cũng sẽ tiêu tan, lúc này thân thể của nàng đã trong suốt như khói xanh.

Minh Ngọc rõ ràng cũng ý thức được việc này, trong mắt nàng lộ vẻ hoảng sợ, vươn tay với Hắc Bào Lão Tổ, kêu gào: “Phụ thân cứu con, cứu con!”

Đây đã là câu nói cuối cùng nàng có thể nói, linh thể của nàng nháy mắt tan thành bụi phấn, biến mất trong trời đất.

Hắc Bào Lão Tổ thần sắc âm trầm, lão vươn tay cứng đờ dừng giữa không trung, từng chữ từng chữ lạnh băng nói: “Ôn Thanh Lan, ta muốn ngươi chết!”

“Ai?”

Thần thức của Hắc Bào Lão Tổ phủ kín Thần Cư Điện, thần thức lão nhạy bén phát hiện có một con chuột nhỏ đang chạy như điên ra khỏi Thần Cư Điện, ý thức được chỉ vàng không có khả năng tự đứt, có thể đối phương là người cắt đứt chỉ vàng, Hắc Bào Lão Tổ đuổi theo trong chớp mắt.

Con chuột kia chạy rất nhanh, vậy mà dẫn Hắc Bào Lão Tổ đến Tĩnh Bình Phong.

Ý thức được đây là chỗ ở của tiện nhân Ôn Thanh Lan, Hắc Bào Lão Tổ càng cười lạnh liên tục, lão lười chơi trò truy đuổi, đưa tay chộp, y bị lão bắt vào tay.

Là một nam nhân trưởng thành trẻ tuổi vô cùng tuấn mỹ, người này hình như là đồ đệ của Ôn Thanh Lan, cũng chỉ là Kim Đan Kỳ nho nhỏ mà thôi.

Bản thân bị một lão tổ Độ Kiếp Kỳ bắt vào tay, mà trên mặt y tuyệt không sợ hãi, lạnh lùng nhìn lại.

Nhưng lúc này Hắc Bào Lão Tổ cũng không có một chút hứng thú thưởng thức y, lão bóp cổ y, chất vấn: “Sư tôn ngươi đâu?”

Bởi vì hít thở không thông, mặt Tiêu Cảnh nháy mắt đỏ bừng, y lạnh nhạt nhìn lão, lại một câu cũng không chịu nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận