Quả nhiên nghe được thanh âm quen thuộc của hệ thống truyền từ thức hải:
“Hoàn thành nội dung cốt truyện Trầm Miên Địa, độ hoàn thành 100%
Nhân vật phản diện nghịch tập cải mệnh hoàn thành, độ hoàn thành 100%
Chúc mừng kí chủ đạt thành nhiệm vụ thông quan
Tung bông~”
Hệ thống đọc ra đường lượn sóng cuối cùng, thể hiện mình vui vẻ, nhưng lời chúc mừng này lại nghe quỷ dị thế nào ấy.
Ôn Thanh Lan cũng không trực tiếp kết nối với hệ thống, hắn im lặng một lát rồi đột nhiên tiếp lời nói: “Hệ thống, hoặc là nói Thiên Đạo?”
“Ngươi kỳ thực cũng không phải thần hồn hệ thống bám vào người ta, mà chỉ là một sợi ý thức Thiên Đạo giáng xuống có thể ảnh hưởng ý thức của ta.”
Không đợi hệ thống nói cái gì, Ôn Thanh Lan lại lần nữa lên tiếng nói: “Để ta đoán coi, là bởi vì tiểu đồ đệ kia của ta đúng không?”
“Ngươi không muốn để y nghịch chuyển thời không, xoay chuyển luân hồi, đoán chừng sẽ làm Thiên Vũ Đại Lục không dễ chịu.”
“Bốp bốp bốp, không hổ là Boss mạnh nhất ngoài thiên mệnh chi tử, quả nhiên lợi hại.” Hệ thống lần nữa lên tiếng, không giống âm thanh máy móc như dĩ vãng, mà có chút tang thương lạnh băng vô tình: “Ta quả thực không hy vọng y lại nghịch chuyển thời không, điều này làm tổn hại quy tắc của Thiên Vũ Đại Lục, cho nên liền mượn cơ hội tới bên cạnh ngươi, cho các ngươi cơ hội làm lại, cho các ngươi không giống quá khứ chĩa kiếm vào nhau, trên thực tế ngươi không cần kiêng kị ta như vậy, quan hệ các ngươi bây giờ không phải rất tốt sao.”
“Thế nhưng ngươi cũng không hy vọng thấy ta và y gắn bó keo sơn, đi tới một bước đạo lữ ân ái, là chuyện ngươi không lường kịp.” Ôn Thanh Lan cũng không bị hệ thống mê hoặc, mà là tỉnh táo nói ra suy đoán của mình: “Bởi vì ta biết, chuyện ta muốn làm, cũng không phải là chuyện ngươi nguyện ý thấy.”
“Ngươi biết là tốt rồi, nếu ngươi đúng lúc thu tay lại, ta sẽ không nhắm vào các ngươi, các ngươi cũng sẽ không bị quy tắc của Thiên Vũ Đại Lục bài xích.”
“Ngươi biết, đó là không có khả năng, ta từ bỏ khả năng phi thăng, không từ thủ đoạn mà đề cao thực lực, cũng bởi vì điều này.”
“Vậy thì thật là đáng tiếc, các ngươi đã bị Thiên Đạo của Thiên Vũ Đại Lục bài xích, sẽ bị toàn bộ sinh linh Thiên Vũ Đại Lục đuổi giết.” Hệ thống lạnh lùng phát ra cảnh cáo ở trong đầu Ôn Thanh Lan.
“Lời không hợp nhau, nửa câu cũng ngại nhiều, rời khỏi thức hải ta đi, Thiên Đạo.”
Ôn Thanh Lan hơi nhắm mắt, từ sau khi bước vào Đại Thừa Kỳ, hắn đã bước vào một vùng đất khác, làm chủ bản thân càng thêm tinh diệu, ngoài việc kiểm tra xem sự tồn tại của hệ thống, còn có thể tạo ra phòng ngự che chắn hệ thống.
Cùng hắn chung sống lâu như vậy, nói vậy Thiên Đạo cũng có thể nhận ra cảnh giới hiện giờ của hắn, cho nên sau khi Ôn Thanh Lan nói ra những lời này, hắn cảm thấy sâu trong thức hải có thứ gì biến mất, mà hệ thống vẫn luôn đi theo hắn cũng không tuyên bố mệnh lệnh gì nữa.
Bởi vì hệ thống chính là một sợi ý thức Thiên Đạo giáng xuống, bây giờ sợi ý thức này không cách nào ảnh hưởng Ôn Thanh Lan, nên rời đi.
Thông qua cuộc nói chuyện với nhau vừa rồi, Ôn Thanh Lan cũng hiểu ra một chuyện.
Đó chính là không muốn nhìn thấy hắn và Tiêu Cảnh liên thủ đánh Thiên Đạo, nên mới cố ý bại lộ sự tồn tại của mình cho Tiêu Cảnh, chính là muốn đả kích ý chí Tiêu Cảnh, để Đại Yêu Cốt nhân cơ hội cướp lấy thân thể Tiêu Cảnh.
Mà hắn và Đại Yêu Cốt, tuyệt đối không có khả năng trở thành đồng minh, không thể vì là kẻ thù không chết không ngừng.
Thiên Đạo hạ nước cờ thật tài tình, Tiêu Cảnh sẽ không thể nghịch chuyển thời không, mà hắn và Đại Yêu Cốt lại kiềm chế lẫn nhau, như vậy Thiên Vũ Đại Lục sẽ không thay đổi cái gì.
Đáng tiếc là, Ôn Thanh Lan một chút cũng không hài lòng với tình trạng hiện tại, nghĩ đến tiểu đồ đệ ngoan ngoãn đáng yêu, biến thành đại yêu phóng đãng dã man, hắn một chút tâm tình cũng không có.
Vừa đúng lúc này, ‘Tiêu Cảnh’ thấy Ôn Thanh Lan im lặng không nói, chỉ cho là bị mình nói trúng tâm tư, khóe miệng gã âm thầm gợi lên một nụ cười quỷ dị, trong lòng nói: Tiêu Cảnh, sư tôn ngươi vô tình vô nghĩa như vậy, chúng ta cần gì phải lưu tình, hiện giờ ngươi đã có được toàn bộ ký ức của ta, nên biết lời ta nói là thật, chỉ cần thu hồi Xích Châu, chúng ta chính là Thiên Vũ Đại Lục đệ nhất nhân, đến lúc đó ngươi muốn làm cái gì cũng không người dám ngăn cản, nếu ngươi không đành lòng, thì nhắm mắt lại ngủ một giấc, đợi sau khi tỉnh lại tất cả đã kết thúc.
Trong thức hải một mảnh yên tĩnh, Tiêu Cảnh không lên tiếng, không ngoài dự đoán của Đại Yêu Cốt.
Từ khi nuốt Xích Châu thấy đoạn ký ức ngắn đó, Tiêu Cảnh chính là trạng thái như vậy, Đại Yêu Cốt chỉ cho rằng Tiêu Cảnh đã chịu đả kích quá mức ý chí tinh thần sa sút, sau khi ở trong thức hải nói với Tiêu Cảnh một câu như vậy, thì lặng lẽ lui nửa bước, móng tay thon dài đột nhiên vung lên, năm ngón tay thành trảo chụp vào lưng Ôn Thanh Lan.
Lại chưa từng nghĩ, Ôn Thanh Lan đã sớm phòng bị, hắn đột nhiên quay đầu lại, đầu ngón tay lập lòe hàn mang, Cô Phong Kiếm bay vút lên, trực tiếp đâm vào xương bả vai Tiêu Cảnh, đóng đinh Tiêu Cảnh giữa không trung.
Tươi cười ác ý vặn vẹo đọng lại trên mặt ‘Tiêu Cảnh’, gã mở to hai mắt nhìn về phía Ôn Thanh Lan.
Nhưng càng làm gã kinh ngạc hơn là.
Sau khi Cô Phong Kiếm đóng đinh gã chặt chẽ giữa không trung, Ôn Thanh Lan mặt không đổi sắc nhảy lên, ngón tay thon dài nâng cằm gã, sau đó hung tợn mà cắn bờ môi gã.
Đại Yêu Cốt nào từng trải qua trường hợp thế này, tức khắc kinh sợ đứng ngây tại đương trường.
Ôn Thanh Lan hung hăng cắn môi tiểu đồ đệ, cắn cắn biến thành ôn nhu lưu luyến liếm láp, hắn vừa hôn vừa ôm chặt eo tiểu đồ đệ, cuối cùng mới than nhẹ một tiếng: “Đứa nhỏ ngốc, còn không tỉnh lại, muốn để sư tôn ở chỗ này làm ngươi phải không?”
Kinh ngạc trong mắt Đại Yêu Cốt chậm rãi biến thành ngượng ngùng, sau đó hai má ửng đỏ, vệt đỏ càng ngày càng nhiều, cuối cùng lan tới vành tai, môi lưỡi trì độn đoạt lại quyền chủ động, lưu luyến mà dây dưa với Ôn Thanh Lan, một hồi lâu, con ngươi đen như mực nhìn chằm chằm Ôn Thanh Lan: “Sư tôn, ta không phải Đại Yêu Cốt.”
“Ta biết.”
Ôn Thanh Lan thấy đồ đệ nguyện ý thanh tỉnh, thì buông đối phương ra, thần sắc nhàn nhạt nói.
Nhưng Cô Phong Kiếm lại không theo trở về, tuyệt thế thần binh hàn quang lượn lờ, rồi lóe lên hai cái, biến thành xích bạc nhỏ, uốn lượn dọc theo bả vai Tiêu Cảnh, khóa trên cổ tay Tiêu Cảnh, hóa thành xích bạc tinh xảo.
“Sư tôn.”
Tiêu Cảnh như thế nào cũng không thể tưởng tượng được có một ngày sẽ bị sư tôn dùng xích khóa lại, y kinh ngạc giơ cổ tay lên, nhìn Cô Phong Kiếm hóa thành xiềng xích, sau đó lại khó hiểu mà nhìn Ôn Thanh Lan.
“Miễn cho ngươi lại bị Đại Yêu Cốt khống chế.” Ôn Thanh Lan không có ý giải thích gì thêm, chỉ là thản nhiên nói xong câu đó, thì nhìn lại đầm lầy xa xa.
Đôi mắt Tiêu Cảnh lóe sáng, vội vàng đuổi theo: “Sư tôn, xin lỗi.”
Thời điểm nhìn thấy kí ức trong Xích Châu, Tiêu Cảnh quả thực là vô cùng phẫn nộ, có cảm giác như bị lừa gạt, thậm chí cam chịu muốn từ bỏ, tùy ý Đại Yêu Cốt cầm đi quyền khống chế thân thể.
Chỉ những lúc Đại Yêu Cốt ý đồ hòa tan y, y mới phản kháng, làm Đại Yêu Cốt không thể dễ dàng hoàn toàn khống chế y được.
Lúc sau, Đại Yêu Cốt đối thoại với sư tôn, Tiêu Cảnh cũng đều nghe vào tai, khi Đại Yêu Cốt cười nhạo chất vấn những lời đó, Tiêu Cảnh ngược lại nghĩ thông suốt.
Nếu không có một phen hành động kia của Thiên Đạo, chỉ sợ y và sư tôn cũng không thể thuận lợi ở cùng một chỗ như thế, tuy ban đầu chỉ là làm nhiệm vụ, thế nhưng về sau cảm tình lại là thật.
Sư tôn làm việc mặc dù có chút không từ thủ đoạn, nhưng cũng khinh thường diễn kịch tình cảm, thật sự là không nên sinh ra nghi ngờ với sư tôn.
Huống chi y còn thấy được ký ức của sư tôn, lại càng không nên sinh ra hiểu lầm với sư tôn mới phải.
Vừa nghĩ thông suốt, càng nhận thấy lời nói đầy sơ hở của Đại Yêu Cốt.
Nếu y thật sự là một vỏ xác dự phòng, thời điểm gặp mặt Đại Yêu Cốt đã sớm trực tiếp chiếm cứ cho xong việc, hà tất còn phí nhiều lời dao động ý chí của y.
Tình cảm của y là giả sao, ý thức suy nghĩ của y là giả sao, chỉ e chưa chắc.
Y mặc dù là vì Đại Yêu Cốt mà sinh, nhưng từ lâu đã tách khỏi Đại Yêu Cốt, là một tân sinh yêu thần độc lập.
Đại Yêu Cốt có lẽ là quá khứ của y, nhưng tuyệt đối tương lai của y không phải là Đại Yêu Cốt, y, chỉ là Tiêu Cảnh, là xấu đồ đệ được sư tôn nhặt về từ Càn Không sơn trang mà thôi.
Đại Yêu Cốt trao cho y huyết mạch thân thể, nhưng suy nghĩ của y tình cảm của y, tất cả của y, đều là sở hữu độc lập của Tiêu Cảnh y.
Y cùng Đại Yêu Cốt từ trước tới nay hoàn toàn là hai người khác nhau!
Còn sư tôn, Đại Yêu Cốt đã chết từ lâu, Xích Châu trở thành vật cơ duyên, sư tôn có thể được Xích Châu, đó là Đại Yêu Cốt tự mình đưa tới cơ duyên, cùng lời ăn cắp của Đại Yêu Cốt tuyệt không quan hệ.
Dù y không lấy Xích Châu về bản thân chỉ là bán thần thì như thế nào, có phải yêu thần hay không đối với Tiêu Cảnh mà nói không quan trọng như vậy, quan trọng là y có thể ở cùng một chỗ với sư tôn.
Nghĩ thông suốt những chuyện này, cả người Tiêu Cảnh nhẹ nhõm hẳn, y nhẹ nhàng nện bước theo sau Ôn Thanh Lan, nhỏ giọng mà gọi: “Sư tôn.”
Ôn Thanh Lan sớm đã nghe tiếng vang xiềng xích, biết tiểu đồ đệ theo tới, nhưng lại không phản ứng đối phương.
Cũng dám nghi ngờ tình cảm của hắn, nghi ngờ hắn là vì nhiệm vụ mới làm ra những chuyện đó, còn tin tưởng lời nói bậy bạ của Đại Yêu Cốt, vậy cứ để tiểu tử thúi này suy ngẫm lại đi.
Đại Yêu Cốt trong thức hải hận rèn sắt không thành thép mà cả giận nói: “Hắn đối xử với ngươi như vậy, ngươi còn vui vẻ đi theo hắn, dù hắn là sư tôn ngươi, nhưng nếu không có Xích Châu của chúng ta, hắn chỉ là một phàm thai, sao có thể trà trộn thành tông chủ đệ nhất tông Tu Đạo Giới, những thứ này đều là hắn thiếu ngươi, ngươi mới là chủ nhân.”
Tiêu Cảnh mắt điếc tai ngơ, chỉ đuổi theo Ôn Thanh Lan nhỏ giọng nói: “Sư tôn, nơi này là đáy vực sâu của Ma Đạo Giới, đã bị thi thể Đại Yêu Cốt ô nhiễm, đáy vực sâu này là lòng đất sâu nhất của Thiên Vũ Đại Lục, phía trên còn có phong ấn, chỉ sợ chúng ta không cách nào rời đi.”
Đại Yêu Cốt lải nhải: “Tiêu Cảnh, ta và ngươi là một thể, ta sao có thể hại ngươi, người này lãnh tâm lãnh tình ý chí sắt đá, ngươi đi theo hắn tuyệt đối không có kết quả tốt, huống chi ngươi và ta là kẻ thù gián tiếp hại hắn diệt môn, hắn ngay cả Thiên Đạo cũng dám chống lại, huống chi ta và ngươi.”