Sau Khi Phản Diện Sống Lại Đều Yêu Tôi FULL


Bước chân của Cảnh Tùy đứng yên tại chỗ, giây phút tầm mắt nhìn vào đôi mắt đen xinh đẹp, sáng ngời của cậu thiếu niên ấy, anh ta cảm thấy trái tim gần như không còn cảm nhận được chút tình cảm nào lại tự nhiên đập mạnh một nhịp.
Không ngờ anh ta lại cảm nhận được sự đau đớn.
Làm sao có thể như vậy được?
Cậu thiếu niên không nhìn thấy anh ta, cậu mỉm cười với cô gái tóc dài, khóe môi hơi cong lên.
Nhưng Cảnh Tùy không thể rời tầm mắt của mình đi, anh ta thất vọng nhìn góc nghiêng khuôn mặt của thiếu niên, không giống… rõ ràng là không giống.
Cặp mắt màu đen, tóc cũng màu đen, mặc dù bề ngoài thanh tú, thuần khiết, nhưng không còn cảm giác tùy tiện, kiêu căng của trước đây nữa mà lại có vẻ thêm phần ôn hòa, ngoan ngoãn, dáng vẻ càng trở nên ngây thơ, vô hại.

Rõ ràng là một người hoàn toàn khác, nhưng giây phút khi cậu cười lên, hình như lại rất giống với dáng vẻ của cậu thiếu niên một khoảng thời gian rất lâu, rất lâu trước đây, khi cậu nhìn anh ta, gọi anh ta một tiếng anh Cảnh Tùy ơi.
Giống đến mức, anh ta còn suýt nhầm tưởng rằng người kia chính là cậu.
Anh ta cũng không nhớ được rõ, đã bao nhiêu năm rồi, anh ta chưa từng được nhìn thấy nụ cười như vậy.
Thẩm Trác Minh đi thêm mấy bước, mới phát hiện ông chủ đã dừng lại, sắc mặt trở nên vô cùng nặng nề, thậm chí lại có cả nỗi đau đớn không thể kiềm chế được.

Lẽ nào vết thương của ông chủ vẫn chưa khỏi sao? Thẩm Trác Minh vô thức thuận theo tầm nhìn của Cảnh Tùy nhìn sang bên đó, nhìn thấy một cậu thiếu niên bên trong vườn hoa, anh ta ngạc nhiên nói: “Ấy, đó không phải là Kỷ Lăng, con trai của chị Dương sao?”
Thẩm Trác Minh vừa nói xong, lập tức nhìn thấy Cảnh Tùy quay phắt đầu lại, dùng ánh mắt hung ác, đáng sợ như khi một con mãnh thú rơi vào đường cùng để nhìn anh ta, rồi nói từng chữ một: “Cậu, nói, cái, gì?”
Thẩm Trác Minh sợ hãi, khuôn mặt trắng bệch, anh ta chưa từng nhìn thấy dáng vẻ đáng sợ như vậy của ông chủ, nói ra lắp ba lắp bắp: “Tôi, tôi, tôi nói…” Tôi nói sai gì sao, sao ông chủ lại đáng sợ như vậy chứ?
Cảnh Tùy nhìn chằm chằm anh ta một hồi rất lâu, hít sâu vào một hơi, giọng nói trầm thấp, khàn đặc: “Cậu quen người kia sao?”
Thẩm Trác Minh vừa căng thẳng vừa khó hiểu, anh ta bình tĩnh lại, không cảm thấy kinh hãi nữa, giải thích: “Đúng ạ, thực ra anh cũng quen mẹ của cậu ấy, chính là phó phòng tài vụ của công ty… Hơn nữa nói ra cũng thật trùng hợp, trong vụ tai nạn lần này Kỷ Lăng ở chiếc xe bus đối diện, cậu ấy bị thương không nhẹ, khoảng thời gian trước vừa mới thoát khỏi nguy cơ đe dọa tới tính mạng, cậu ấy cũng nằm trong bệnh viện này.”
Cằm Cảnh Tùy căng cứng, hai mày cau lại, anh ta cố lục lọi ký ức trong đầu.
Đúng là trong công ty của Phó Cảnh Thâm có một nhân viên nữ tên là Dương Vy.

Nhưng anh ta không biết và cũng không hề quan tâm đến đời tư của nhân viên.

Hơn một tháng trước, chiếc xe của Phó Cảnh Thâm trong lúc rẽ đã bất ngờ đâm vào một chiếc xe bus, anh ta bị chấn động não và bị thương nhẹ nên phải nằm viện điều trị.

Còn trên chiếc xe kia có cả người chết và bị thương, hóa ra lúc đó trên xe lại có một cậu thiếu niên tên Kỷ Lăng sao?
Sự trùng hợp này…
Có khoảnh khắc nào đó Cảnh Tùy suýt chút nữa còn tưởng rằng, đây chính là người mà anh ta đang chờ đợi.
Nhưng chắc là không thể như vậy… Cậu thiếu niên đã bị chính tay anh ta giết chết, ông trời muốn trừng phạt anh ta nên mới khiến anh ta chết đi sống lại hết lần này đến lần khác như vậy, cũng là khiến hai người bọn họ không thể gặp nhau thêm một lần nào nữa…
Vậy nên làm sao có thể anh ta được tha thứ một cách dễ dàng như vậy được?
Trong mắt Cảnh Tùy xuất hiện vẻ bi thương, anh ta nhếch khóe môi, tự châm chọc mình… Nếu như thật sự là cậu thiếu niên thì tốt biết bao, cậu sống vô lo vô nghĩ, vui vẻ hạnh phúc trong một thế giới khác như vậy, có người thân, bạn bè và có thể mỉm cười rạng rỡ, không chút suy nghĩ nào như vậy.
Chứ không giống như trước đây, bị ép đến mức không còn đường ra, cuối cùng lựa chọn dùng sinh mạng của mình để ngăn cản anh ta.
Trong cả hai kiếp, anh ta đều là ngọn nguồn những nỗi đau khổ của cậu.
Nếu người đó thật sự là em, em có đồng ý muốn gặp tôi không?
Yết hậu Cảnh Tùy chuyển động, anh ta nhắm mắt lại, rồi đột nhiên quay đầu bước nhanh rời khỏi nơi này.
Anh ta không nên có những suy nghĩ xa vời như vậy.
Không thể nào là cậu được…
Thẩm Trác Minh vội vàng đuổi theo Cảnh Tùy, cung kính mở cửa xe cho Cảnh Tùy rồi ngồi vào vị trí phó lái, dặn dò tài xế lại xe quay về công ty.

Anh ta cảm thấy từ khi tỉnh lại, ông chủ càng ngày càng khó nắm bắt, trong lòng anh ta không khỏi thở dài, chức trợ lý này đúng là không dễ làm…
Trong lúc Thẩm Trác Minh suy nghĩ vẩn vơ, anh ta nghe thấy âm thanh trầm thấp, khàn khàn từ phía ông chủ vang lên: “Chiều nay đưa tôi các tài liệu về Kỷ Lăng.”
Thẩm Trác Minh lập tức lấy lại tinh thần, vội vàng trả lời: “Vâng.”

Kỷ Lăng không hề hay biết chuyện này, cậu không hề nhìn thấy Cảnh Tùy, tất cả sự chú ý của cậu đều dồn vào cốc trà sữa mà An Song Song mua về.
An Song Song ngồi với cậu ở vườn hoa một lát rồi lại đẩy cậu trở lại phòng bệnh.

Kỷ Lăng suy nghĩ một lát rồi nói: “Chị còn có việc thì cứ đi trước đi, không cần ở lại đây với em đâu.”
An Song Song nói: “Không có chuyện gì cả, chị ở đây với em thêm một lát nữa.”
Kỷ Lăng im lặng một lát: “Có phải chị lại trốn học rồi không?”
An Song Song: “…”
Kỷ Lăng: “…”
Hai mắt An Song Song nhìn xuống, buồn bã nói: “Cũng chỉ là chị sợ em buồn chán nên mới tới đây thăm em thôi, vậy mà em lại còn nghi ngờ tấm lòng của chị.”
Đúng lúc đó, Dương Vy đẩy cửa vào, mỉm cười nói: “Ấy, Song Song cũng tới sao, buổi trưa chúng ta cùng ăn cơm nhé.”
Tâm trạng An Song Song thay đổi nhanh chóng, không gặp một chút trở ngại nào: “Vâng ạ!”
Khóe miệng Kỷ Lăng cong lên, cậu quyết định không phát biểu bất cứ một ý kiến nào nữa.
Buổi trưa, ba người cùng ăn cơm ở nhà ăn của bệnh viện, bởi vì An Song Song tới nên Dương Vy còn gọi thêm cho cô cháu gái này thêm mấy món nữa: “Hôm nay cảm ơn cháu tới chơi với Kỷ Lăng, gần đây dì hơi bận nên sợ rằng không thường xuyên tới với Kỷ Lăng được.”
An Song Song nói: “Đây là chuyện cháu nên làm mà, dì không cần khách sáo đâu ạ.”
Kỷ Lăng khó hiểu nói: “Mẹ lại bắt đầu bận rồi sao?”
Dương Vy gật đầu, thái độ dịu dàng, nói: “Đúng vậy, mẹ đã xin nghỉ dài ngày, trong công ty vẫn còn rất nhiều việc, không thể bỏ đó không quan tâm được.” Cấp trên của bà đã rất khó chịu với việc bà liên tục xin nghỉ rồi, nếu cứ tiếp tục xảy ra chuyện như vậy thì nhất định sẽ để lại ảnh hưởng không hay.

Cũng may hiện giờ Kỷ Lăng đã không còn gì đáng ngại nữa nên bà cũng có thể yên tâm được một chút.
Kỷ Lăng biết công việc của mẹ từ trước đến nay luôn rất bận rộn, mẹ còn phải chăm sóc cậu vô cùng mệt mỏi.

Cậu nhẹ nhàng nói: “Con không sao đâu ạ, mẹ cứ bận việc của mình đi, con cũng không còn là đứa trẻ nữa.”
Dương Vy véo má con trai, cười rồi nói: “Mẹ biết rồi, con là đứa trẻ lớn rồi.”
An Song Song ngồi bên cạnh lè lưỡi, nheo mắt, mở to miệng nói thầm: “Thằng nhóc con.”
Kỷ Lăng không thèm quan tâm đến cô.
Sau khi ăn cơm trưa xong, An Song Song lưu luyến không muốn rời đi, Dương Vy đưa Kỷ Lăng trở lại phòng bệnh, thấy cũng sắp tới chiều nên nói với Kỷ Lăng: “Vậy mẹ về công ty trước đây, đến muộn một chút ba sẽ vào đây với con, có chuyện gì con cứ gọi điện thoại cho ba mẹ, con biết chưa?”
Kỷ Lăng nói: “Con biết rồi! Mẹ đi đi, không cần lo cho con đâu, con có thể tự chăm sóc bản thân mình được mà.”
Dương Vy nhìn con trai đầy yêu thương, không hiểu vì sao bà luôn cảm thấy sau khi con trai bà bị thương tỉnh lại, cậu hiểu chuyện, biết quan tâm tới người khác hơn rất nhiều, khiến bà vô cùng thương xót.

Nhưng bên phía công ty bà cũng không thể kéo dài mãi, không quay trở về như thế được.

Đúng lúc bà chuẩn bị đi thì lại vang lên tiếng gõ cửa.

Dương Vy còn tưởng rằng có khách tới thăm, bà bước ra mở cửa nhưng lại nhìn thấy Thẩm Trác Minh đang ở bên ngoài, không khỏi mỉm cười: “Trác Minh, sao cậu lại có thời gian rảnh để đến đây vậy?”
Bình thường quan hệ của Dương Vy và Thẩm Trác Minh cũng khá tốt, anh ta mỉm cười, nói: “Hôm nay tôi có lệnh đến đây.”
Dương Vy nhìn khó hiểu nhìn anh ta.
Thẩm Trác Minh lắc lư giỏ hoa quả trong tay, nhướng mày nói: “Tổng giám đốc Phó nghe nói con trai chị cũng bị thương trong vụ tai nạn lần này, cảm thấy vô cùng xin lỗi nên bảo tôi tới đây thăm cậu ấy và chuyển lời tới chị, khoảng thời gian này, chị có thể yên tâm chăm sóc con, chuyện ở công ty không cần quan tâm.”
Tự nhiên nhận được một sự đãi ngộ tốt như vậy, Dương Vy kinh ngạc, khó hiểu nói: “Dù sao đây cũng chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, cũng không ai hy vọng chuyện này xảy ra cả, Tổng giám đốc Phó cũng không cần cảm thấy có lỗi đâu.”
Thẩm Trác Minh để giỏ hoa quả xuống, mỉm cười, nói: “Tóm lại, trong lúc này không có việc gì quan trọng được bằng con cái cả.

Tổng giám đốc Phó hiểu được sự khó khăn của chị nên mới bảo tôi đến đây một chuyến.”
Lúc này Dương Vy mới nhận ra Thẩm Trác Minh tới cho bà nghỉ phép thêm, không khỏi cảm thấy xúc động.
Bà cũng được xem như nhân viên lâu năm trong công ty, cũng hiểu con người của Tổng giám đốc Phó.

Người này bình thường nghiêm túc thái quá, nổi tiếng là không gần gũi với ai bao giờ.

Bà thật sự không ngờ đến khi xảy ra chuyện, Phó Cảnh Thâm lại cảm thông cho cấp dưới và có tình người như vậy, điều này khiến bà vừa ngạc nhiên, vừa cảm động, thấy trước đây mình đều hiểu lầm cho Tổng giám đốc rồi.
Dương Vy chân thành nói: “Vậy được, làm phiền cậu chuyển lời cảm ơn của tôi đến Tổng giám đốc Phó.”
Thẩm Trác Minh gật đầu: “Vâng.”
Hai người trò chuyện mấy câu rồi Thẩm Trác Minh mới khách sáo quay người rời đi, trước khi đi còn nhìn Kỷ Lăng đầy hiếu kỳ.
Dương Vy đóng cửa lại, quay lại bên cạnh của Kỷ Lăng.
Từ trước đến nay Kỷ Lăng đều không xen vào trong khi người lớn đang nói chuyện.

Cậu vừa chơi điện thoại vừa dựng tai lên nghe nên cũng hiểu được bảy tám phần câu chuyện, trong lòng tự nhiên cũng có ấn tượng tốt với ông sếp mà cậu chưa từng gặp mặt của mẹ.

Trước đây mẹ cậu đều tăng ca tới rất muộn, công việc bận rộn nên cũng ít khi nghỉ phép, bà cũng không có nhiều thời gian để ở bên cạnh cậu… cậu còn cảm thấy công ty này đúng là không có tình người, ông chủ nhất định là một người cuồng công việc, chuyên chèn ép nhân viên, chắc bề ngoài trông cũng khắc khổ.
Không ngờ thật ra lại là một người tốt! Hoàn toàn không phải là loại người lạnh lùng, vô tình.
Kỷ Lăng nháy mắt, cười ranh mãnh với mẹ: “Thực ra nhân cơ hội này, nghỉ ngơi nhiều hơn một chút cũng hay.”
Dương Vy gõ vào đầu con trai, không buồn tức giận: “Con tưởng mẹ chăm sóc con là nhàn nhã lắm đấy hả?” Không biết trước đây bà đã sợ hãi, lo lắng thế nào.
Kỷ Lăng vươn tay ra ôm lấy eo của mẹ, nhõng nhẽo: “Con nói sai rồi, ý của con là bây giờ con đỡ nhiều rồi, mẹ cũng không cần cực khổ như vậy nữa.”
Dương Vy vừa thấy bất lực, vừa thấy buồn cười: “Được, được, được, nghe theo con hết.”

Hôm nay Thẩm Trác Minh chạy đôn chạy đáo khắp nơi, đầu tiên là đi thu thập thông tin về Kỷ Lăng cho ông chủ, khó khăn lắm anh ta mới chuẩn bị xong, chưa kịp đặt mông ngồi xuống ghế thì đã lại bị sai đi thông báo chuyện nghỉ phép của Dương Vy.
Thực sự trước đây Thẩm Trác Minh chưa từng gặp phải những chuyện thế này.
Nhân viên ở bệnh viện, không tới công ty, tổng giám đốc còn bảo trợ lý đích thân tới bệnh viện thông báo cho nhân viên được nghỉ phép.

Những người biết chuyện còn biết đây là cấp dưới, ai không biết chuyện còn tưởng rằng đó là mẹ ruột đấy? Khoan đã… Không phải là đã xảy ra chuyện gì rồi chứ? Bề ngoài là nghỉ phép nhưng thực ra lại đấu đá trong nội bộ?
Nhưng cũng không đến mức như vậy chứ? Nếu như Tổng giám đốc Phó thật sự khó chịu với ai thì có thể thẳng tay đuổi việc được mà, cần gì phải dùng thủ đoạn như vậy? Hơn nữa đây cũng không giống với tính cách của Tổng giám đốc Phó…
Hoàn toàn không hợp logic!
Thẩm Trác Minh thật sự không hiểu nguyên do trong chuyện này, vội vội vàng vàng quay lại công ty.
Đúng lúc chuẩn bị bước vào trong thì đột nhiên anh ta lại nghe thấy âm thanh từ văn phòng tổng giám đốc truyền ra ngoài, dừng lại, dựng tai lên nghe.
Giọng nói quen thuộc của Trưởng phòng tài vụ, Trương Tập vọng ra bên ngoài: “Ngày nào Dương Vy cũng chạy tới bệnh viện, một ngày ở công ty không được hai tiếng, thường xuyên không tìm thấy người đâu, hoàn toàn không coi việc của công ty ra gì, chuyện công chuyện tư không rõ ràng.

Tôi thấy có khi cô ta không muốn làm nữa đấy, cô ta đến bộ phận khác cũng được, bộ phận của chúng tôi không có chỗ cho bà Phật như cô ta.

Con nhà ai mà chẳng có lúc bị bệnh, đau đầu hay nóng sốt, đâu thấy có người nào như cô ta chứ?”
Ngón tay của Cảnh Tùy khẽ lật tập tài liệu trên bàn ra, ngẩng đầu lên, thờ ơ nói: “Khoảng thời gian này tôi không tới công ty ngày nào, có phải trong lòng anh cũng cảm thấy khó chịu không?”
Khuôn mặt Trương Tập cứng đơ: “Đó là vì anh bị thương còn cô ta đâu có bị làm sao…”
Cảnh Tùy nói: “Theo những gì tôi biết, mặc dù khoảng thời gian này cô ấy thường xuyên không tới công ty nhưng công việc hàng ngày được sắp xếp rất tốt, không có bất cứ sai sót nào.

Nếu đã như vậy, cô ấy dành nhiều thời gian hơn cho người nhà một chút thì có gì mà không được sao?
Trương Tập nói: “Nhưng cô ta làm vậy không có chút quy tắc nào, thiếu tinh thần trách nhiệm và tinh thần tập thể…”
Trước đây Tổng giám đốc Phó ghét nhất là loại người như vậy, trước đây từng có một vị phó tổng giám đốc bị tai nạn nên tới họp muộn, bị mắng một trận té tát.

Tổng giám đốc Phó là một người cuồng công việc, không có tình người, anh ta tưởng rằng hành động tùy tiện của Dương Vy sẽ khiến tổng giám đốc Phó không vui, nên mới nhân cơ hội này để mách tội…
Ngón tay của Cảnh Tùy gõ nhẹ trên mặt bàn, ánh mắt sắc lẹm, giọng nói thờ ơ mang theo vẻ châm biếm: “Việc cô ấy nghỉ phép là do chính tôi phê chuẩn đấy, lúc gặp tôi ở bệnh viện, cô ấy đã xin phép tôi… vậy là bây giờ anh đang có kiến nghị gì với quyết định của tôi sao?”
Nhìn thấy ánh mắt sắc lẹm của Cảnh Tùy, mồ hôi trên người Trương Tập lập tức tuôn ra, cuối cùng anh ta cũng ý thức được hình như có gì đó không đúng lắm…
Mọi việc phát triển hoàn toàn khác với dự liệu của anh ta.
Mặc dù người đàn ông trước mắt có vẻ vẫn rất bình tĩnh, nói chuyện nhẹ nhàng như không nhưng anh ta vẫn mơ hồ cảm nhận được sự sắc lạnh đằng sau, giống như anh ta đã làm ra một chuyện vô cùng sai lầm, hơn nữa hậu quả còn vô cùng nghiêm trọng.
Trương Tập mấp máy môi, cười khan một tiếng: “Tôi không có ý đó, nếu cô ấy đã xin phép anh, vậy thì tôi cũng không có ý kiến gì… Tôi không biết chuyện cô ấy xin anh nghỉ phép.”
Cảnh Tùy gật đầu, lông mày hơi nhướng lên, thờ ơ nói: “Vậy thì bây giờ anh biết rồi đấy.”
Trương Tập đứng dậy nói: “Đúng vậy, xin lỗi vì đã làm phiền anh.”
Nói xong, anh ta vội vàng rời khỏi phòng làm việc của Cảnh Tùy, ra đến cửa cuối cùng anh ta cũng thở phào một hơi.

Đúng là gặp phải ma mà, trước kia ông chủ lạnh lùng như băng đã khó đối phó rồi, sao hôm nay còn đáng sợ hơn vậy? Điều đáng tức giận hơn là anh ta lại bị một câu của đối phương chặn họng luôn.
Hôm nay rốt cuộc là sao vậy nhỉ?
Vì sao Tổng giám đốc Phó lại bảo vệ Dương Vy như vậy chứ? Lẽ nào người phụ nữ Dương Vy này ngấm ngầm bám được vào Tổng giám đốc Phó? Nghĩ đến đây, ánh mắt của Trương Tập không khỏi thay đổi.
Thẩm Trác Minh giả vờ như mới tới, mỉm cười chào hỏi: “Ồ, trưởng phòng Trương đến sao, anh tìm Tổng giám đốc Phó có việc gì vậy?”
Khuôn mặt Trương Tập đông cứng, cười ha ha rồi nói: “Nghe nói Tổng giám đốc Phó ra viện nên tôi tới thăm một chút, cậu là trợ lý của Tổng giám đốc, cũng phải khuyên cậu ấy giữ gìn sức khỏe, đừng vất vả quá.”
Thẩm Trác Minh gật đầu nói: “Trưởng phòng Trương nói phải, tôi sẽ khuyên Tổng giám đốc.”
Trương Tập không muốn ở lại lâu, vội vàng rời đi.
Thẩm Trác Minh nhìn theo bóng lưng Trương Tập rời đi, mãi một lúc sau mới bĩu môi khinh bỉ, đẩy cửa bước vào văn phòng của Cảnh Tùy.
Tay Cảnh Tùy để trên tập văn kiện, hai mắt nhìn xuống dưới, đầu cũng không ngẩng đầu lên: “Đã làm xong việc chưa?”
Thẩm Trác Minh liếc mắt nhìn qua, vừa nhìn đã biết đó chính là tập tư liệu về Kỷ Lăng mà anh ta đã đưa cho Cảnh Tùy, xem ra ông chủ thật sự quan tâm tới con trai của chị Dương Vy, cũng không hiểu đứa bé đó làm sao lại thu hút được sự chú ý của ông chủ nữa?
Anh ta không nghĩ linh tinh nữa, nói: “Xong rồi ạ, chị Vy còn nhờ tôi chuyển lời cảm ơn tới anh.”
Cảnh Tùy gật đầu, nói: “Tôi biết rồi.”
Thẩm Trác Minh biết ông chủ không muốn làm phiền, nói xong lập tức quay người đi ra, còn tiện tay đóng cửa phòng Cảnh Tùy lại.
Trong phòng không còn ai khác.
Cảnh Tùy ngẩng đầu lên lại, ngón tay hơi co lại, ánh mắt thâm trầm, phức tạp và đau khổ, nhìn lại vào tập tài liệu đang để trên bàn.
Mặc dù hiện giờ tập tài liệu đã được gập lại, nhưng tất cả nội dung lúc trước anh ta đọc được đã in sâu vào trong đầu anh ta.
Trên thế giới này lại có một thiếu niên là Kỷ Lăng, vừa hay lại đúng nơi mà anh ta tỉnh lại lại bị thương vì cùng một vụ tai nạn xe.
Vậy là, đó là em sao?
Trông em có vẻ rất ổn, rất vui, hình như không chịu chút ảnh hưởng nào của quá khứ.
Cảnh Tùy thật sự rất hy vọng cậu chính là cậu thiếu niên trong lòng anh ta, nhưng khả năng này lại xuất hiện trước mặt anh ta mà không có bất cứ một dấu hiệu nào.
Tự nhiên khiến anh ta cảm thấy không chắc chắn.
Anh ta sợ hãi.
Sợ hãi phải thất vọng, sợ hãi cảm giác trống rỗng, sợ hãi nằm mơ một giấc mơ không có thật.

Cơ thể của Kỷ Lăng hồi phục rất tốt, cậu có ba mẹ ở bên cạnh, cuối cùng sau một tháng cũng được ra viện.
Mặc dù bỏ lỡ thời gian nhập trường đón sinh viên mới cùng kỳ học quân sự nhưng bài vở trên lớp không bị lỡ bao nhiêu.

Giáo viên phụ đạo biết tình hình của Kỷ Lăng, nhiệt tình giúp đỡ cậu làm các thủ tục ở lại trường, đưa cậu tới ký túc xá và còn giới thiệu cậu cho các bạn cùng phòng.
Một phòng ký túc xá có bốn người ở, bạn cùng phòng đều là bạn học cùng khoa với cậu, tên là Vương Nhất Hâm, Trịnh Lâm và Trần Minh.
Mọi người vô cùng nhiệt tình, thân thiện với Kỷ Lăng, biết chuyện cậu ốm nặng mới khỏi, tự động giúp đỡ cậu những việc như chuyển hành lý, dọn giường, chẳng mấy chốc mấy người bọn họ đã trở nên vô cùng thân thiết.
Cứ như vậy, Kỷ Lăng thoải mái bước vào cuộc sống đại học tự do.
Hàng ngày đều cùng nhau lên lớp, ăn cơm, nói chuyện, chơi game…
Cũng không khác gì so với những sinh viên đại học khác.
Chỉ là thỉnh thoảng có những lúc trước khi đi ngủ, đêm khuya vắng người, cậu mới không kìm được, nhớ lại những chuyện ở thế giới kia, chỉ có như vậy mà thôi.
Kỷ Lăng học ở Học viện Mỹ thuật, từ nhỏ cậu đã thích vẽ tranh, những bạn học trong lớp vô cùng đáng yêu, trong lòng Kỷ Lăng thầm nghĩ, đây chính là cuộc sống mà cậu muốn… bình thường nhưng hạnh phúc.
Hôm nay có tiết học môn văn hóa, Kỷ Lăng, Vương Nhất Hâm, Trịnh Lâm ngồi ở hàng cuối cùng trong phòng học, chỉ còn mấy phút nữa là tới giờ lên lớp.

Một người để tóc ngắn, mắt to, cằm nhọn, trông sáng sủa, nhanh nhẹn, xinh đẹp, tự tin ngồi xuống bên cạnh Kỷ Lăng, mỉm cười nói với cậu: “Tôi tự giới thiệu trước, tôi là Ninh Khả Hàm.”
Kỷ Lăng hơi kinh ngạc nhưng vẫn mỉm cười đáp lại: “Tôi là Kỷ Lăng.”
Ninh Khả Hàm nghiêng đầu, mỉm cười nhìn cậu: “Tôi biết cậu đấy, cậu nổi tiếng lắm luôn, sau khi thảo luận, mọi người đã nhất trí chọn cậu là người đẹp trai nhất trong khóa Học viện Mỹ thuật này.”
Kỷ Lăng mở to mắt: “…”
Ninh Khả Hàm mím môi, cười khẽ, ánh mắt tinh ranh: “Chúng ta làm bạn được không?”
Khuôn mặt Kỷ Lăng lập tức đỏ bừng, không biết nên nhận lời hay không.

Cuối cùng Vương Nhất Hâm ngồi bên cạnh véo mạnh vào khuỷu tay cậu, cố gắng ra ám thị: “Mau nhận lời cậu ấy đi.”
Kỷ Lăng chỉ khẽ gật đầu, cậu hơi mất tự nhiên: “Được, được.”
Ninh Khả Hàm vô cùng hài lòng, cười tươi rói, đứng dậy, khóe miệng cong lên: “Quyết vậy rồi nhé, lần sau cùng ra ngoài chơi, cậu không được từ chối tôi đâu đấy.”
Kỷ Lăng nhìn cô gái này thoắt đến thoắt đi như gió, hoảng hốt: “…”
Một lát sau, cậu quay đầu lại nhìn Vương Nhất Hâm vừa bấm một cái rõ đau vào cánh tay cậu, khó chịu: “Vừa nãy cậu vừa làm gì thế hả? Sao cậu lại bắt tôi nhận lời với cô ấy.”
Khuôn mặt Vương Nhất Hâm đỏ lên: “Ninh đại tiểu thư đâu nhìn tới chúng tôi nhưng chị em bên cạnh cô ấy, người đẹp vô số… khụ khụ… chuyện đó, cậu cũng hiểu đấy…”
Trịnh Lâm nhìn cậu trân trân: “Lần sau chúng ta nhất định phải đi chơi cùng nhau đấy.”
Kỷ Lăng: “…”
Kỷ Lăng nhìn ánh mắt mong chờ của hai người, nhớ lại bình thường bọn họ vừa đặt cơm, lấy nước cho cậu liền quay mặt đi, khuôn mặt đen thùi lùi, không thèm quan tâm nữa.
Hai người bọn họ biết mình đuối lý, sau khi tan học lập tức kéo Kỷ Lăng tới nhà ăn, hào phóng lấy thẻ ăn của mình ra, vung tay nói: “Hôm nay tôi mời.”
“Ngày mai tôi mời.”
Khuôn mặt Kỷ Lăng lạnh lùng, cố làm ra tức giận vì bị bán đứng nhưng thực ra cậu cũng không tức giận gì.

Dù sao cô gái Ninh Khả Hàm kia xinh đẹp, thoải mái như vậy, cô ấy đối xử tốt với cậu, cậu có lý do gì mà không vui chứ?
Cậu cũng chỉ là một sinh viên bình thường…
Lại còn là kiểu sinh viên chưa từng yêu đương gì.
Nhưng nếu hai người đó đã tự mình tới nạp mạng, để cho người ta muốn làm gì thì làm, Kỷ Lăng làm sao có thể nhẫn tâm từ chối được? Cậu cũng không thể có lỗi với thành ý của bọn họ.
Cậu ăn cơm của Vương Nhất Hâm mua, uống nước do Trịnh Lâm mua, ăn rất chậm rãi, dáng vẻ lười biếng: “Vì sao hai cậu lại gọi cô ấy là Ninh đại tiểu thư?”
Vương Nhất Hâm: “Nghe nói nhà cô ấy rất có tiền.”
Trịnh Lâm: “Nhiều tiền lắm, nhiều tiền lắm, có tiền đến mức đi học còn lái xe đua.”
Vương Nhất Hâm: “Nghe nói có một ngôi nhà rất lớn.”
Trịnh Lâm: “Nhưng tất cả những thứ này chỉ là lời đồn thôi, cũng không cần quan tâm chuyện đó có phải là thật hay không…”
Vương Nhất Hâm: “Ninh đại tiểu thư, quốc sắc thiên hương.”
Trịnh Lâm: “Ninh đại tiểu thư ra tay rất hào phóng.”
Vương Nhất Hâm: “Cậu theo cô ấy, nhất định không thể thiệt được.”
Trịnh Lâm gật đầu một cái thật mạnh.
Vốn dĩ Kỷ Lăng thấy còn ổn nhưng nghe bọn họ nói như vậy, cậu lại thấy hình như có gì đó không đúng lắm.
Vương Nhất Hâm với Trịnh Lâm nói xong liền vùi đầu vào ăn cơm.
Bọn họ không dám nói với Kỷ Lăng, Ninh đại tiểu thư còn là một nữ trung hào kiệt, sức chiến đấu vô cùng đáng sợ.

Lúc mới khai giảng, có một đàn anh khóa trên theo đuổi Ninh Khả Hàm rất điên cuồng, cuối cùng bị cô đánh cho một trận tơi bời.

Nếu Ninh Khả Hàm theo đuổi được Kỷ Lăng, nhỡ đâu về sau cãi nhau, thật sự không biết ai sẽ đánh ai.
Một mỹ nhân nóng nảy như vậy, bọn họ thật sự không tiêu hóa nổi.
Kỷ Lăng nhìn hai người khó hiểu, nhưng cũng lười không muốn nghĩ nhiều, cậu bắt đầu ăn cơm, đồ ăn của nhà ăn ở trường đúng là cũng khá được.
Trước đây ở Thế giới Tinh Tế, cậu được ăn chán các món sơn hào hải vị luôn, giờ về lại Trái Đất, mặc dù khi mới đi học vẫn còn cảm thấy không quen lắm nhưng khoảng thời gian này Kỷ Lăng đã tự điều chỉnh lại bản thân, cũng thích ứng được khá tốt.
Ăn cơm xong, Vương Nhất Hâm và Trịnh Lâm bắt đầu thảo luận xem có đi quán net bắt đầu một trận không.

Còn Kỷ Lăng bắt đầu suy nghĩ xem có nên về ký túc nghỉ ngơi không, mặc dù đã ra viện rồi nhưng bác sĩ vẫn dặn dò cậu phải nghỉ ngơi thật tốt, vậy nên cậu cũng không muốn ra ngoài.
Lúc này, tự nhiên phía trước có một nữ sinh tỏ tình: “Đàn, đàn anh Văn Ngạn, em thích anh.”
Kỷ Lăng ngẩn người, tim đập thình thịch.
Vương Nhất Hâm nhìn về phía phát ra âm thanh, cười tủm tỉm: “Hóa ra là đàn anh Uất Văn Ngạn, lúc vừa mới vào trường đã nghe thấy chuyện của anh ấy, đúng là danh bất hư truyền, đi tới đâu cũng có nữ sinh tỏ tình, cũng chỉ có một mình anh ấy mới được đối xử như vậy.”
Trịnh Lâm ghen tị: “Đúng vậy.”
Kỷ Lăng nhìn cậu thanh niên phía trước, người này dung mạo tuấn tú, mắt phượng hẹp dài, mũi thẳng, môi mỏng, cười lên vô cùng hiền hòa, ấm áp.

Anh ấy mặc một chiếc áo phông màu trắng đơn giản, quần dài màu xám, một tay tùy ý nhét vào túi quần, thờ ơ nhìn về phía nữ sinh kia.
Trịnh Lâm quay đầu lại, nhìn về phía Kỷ Lăng, than thở: “Cậu xem, cậu mới chỉ là một hot boy trong khoa, còn đàn anh Uất Văn Ngạn lại hoàn toàn không giống, anh ấy là hot boy trường suốt bốn năm nay, không ai có thể lấy được vị trí này của anh ấy đâu.

Hơn nữa anh ấy vô cùng có tài, là sinh viên của khoa Khoa học máy tính, vẫn còn chưa tốt nghiệp mà đã được các công ty lớn ở bên ngoài tranh giành rồi.

Tôi thấy trong số những cô gái tỏ tình với anh ấy chỉ có một bộ phận là thích vẻ đẹp trai của anh ấy thôi, còn phần lớn là thấy được đây là một cổ phiếu vô cùng tiềm năng.

Dù sao, một người đàn ông vừa có tài, vừa đẹp trai, ai mà không thích chứ?”
Cậu ta ngừng lại, rồi lại cổ vũ Kỷ Lăng: “Nhưng cậu cũng đừng nản lòng, cậu cũng rất có tiềm lực, anh em đều đặt niềm tin vào cậu.”
Vương Nhất Hâm nói: “Tôi thấy đợi đến khi đàn anh Uất tốt nghiệp rồi, cậu sẽ có cơ hội để lấy được danh hiệu hot boy của trường đấy, mấy người xinh trai như cậu con gái cũng rất thích.”
Kỷ Lăng: “…”
Bình thường cậu còn xen vào nói với bọn họ mấy câu nhưng hiện giờ cậu thật sự không có tâm trạng, cậu lo lắng nhìn về phía đó, cảm thấy bản thân nhất định đã nghĩ nhiều rồi, mới chỉ nghe thấy một cái tên giống vậy mà đã như chim sợ cành cong.
Một cái tên bình thường như vậy, kể cả cậu có gặp được những bạn học trùng tên như vậy thì cũng đâu có gì kỳ lạ.
Hoàn toàn không có khả năng đó là người đó…
Vương Nhất Hâm thấy Kỷ Lăng thất thần, cười rồi nói: “Ầy, có gì đáng xem chứ, việc đàn anh Uất được tỏ tình đã không phải là chuyện gì đặc biệt nữa rồi, đi thôi, đi thôi.”
Trịnh Lâm nói: “Bình quân mỗi tuần một lần, số người theo đuổi anh ấy có khi xếp vòng quanh cả trường được một vòng luôn đấy.”
Từ lâu mọi người cũng không thấy việc này có gì kỳ lạ nữa, mặc dù đàn anh Uất khi được tỏ tình đều từ chối, nhưng anh ấy cũng là một người dịu dàng hòa nhã, thường không làm cho cô gái kia quá xấu mặt, ngược lại còn thường xuyên nhẹ nhàng an ủi, vậy nên càng được mọi người yêu quý, dẫn đến việc số lần được tỏ tình chỉ có tăng lên chứ không hề giảm đi.
Cô gái nhìn thấy đàn anh nhận món quà của mình, lập tức phấn khích, khuôn mặt đỏ ửng, nhìn anh ấy tràn đầy hy vọng, chẳng lẽ, chẳng lẽ mình sắp thành công rồi sao?
Văn Ngạn khẽ mỉm cười với cô gái, đôi mắt phượng cong lại càng có vẻ dịu dàng hơn nhưng không ai biết ở tận sâu trong đôi mắt thâm đen đó là sự cười cợt.

Đôi môi mỏng mở ra, Văn Ngạn khẽ cười một tiếng: “Cảm ơn món quà của bạn nhưng xin lỗi… tôi không thích con gái.”
Nhìn thấy cảnh tượng này, Kỷ Lăng vô cùng kinh ngạc, hiện giờ sinh viên đại học đều đứng ở nơi công cộng tuyên bố mình là người đồng tính sao? Dũng khí này đúng là khiến người khác phải kính sợ.

Thấy mọi người xung quanh đều có vẻ quen thuộc với chuyện này, hẳn đây không phải là lần đầu tiên người đàn anh này dùng lý do này để từ chối người khác phải không? Nhưng đã biết rõ đối phương không thích con gái… sự dũng cảm của nữ sinh kia thật sự còn đáng bội phục hơn.

Thật sự định uốn cong thành thẳng sao? Đây là chân ái gì thế này?
Hiện giờ các cô gái lại thích yêu những người đồng tính như vậy sao?
Kỷ Lăng cảm thán không thôi: “Đàn anh này đúng là cởi mở, nhưng mà chuyện hóng hớt này thú vị như vậy sao vừa nãy hai người không nói gì?” Nói rồi, cậu quay đầu nhìn về phía hai người kia.
Vương Nhất Hâm và Trịnh Lâm đang há hốc mồm, đứng ngẩn ra nhìn về phía trước, bộ dạng cứ làm như nhìn thấy ma.
Kỷ Lăng: ?
Tác giả có lời muốn nói:
Người thứ hai~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui